Bởi vì tối qua Mạc Tử Quân thấy Đình Hạ ngồi ngoài phòng khách cặm cụi vẽ trong tư thế không được thoải mái, nên sáng hôm sau hắn đã gọi cho nhân viên ở cửa hàng nội thất, đem đến một bộ bàn ghế mới, đặt ở một góc trong phòng ngủ.
“Em thấy thế nào? Có thích không?”
Đình Hạ ngây người nhìn Mạc Tử Quân, vô thức gật nhẹ đầu.
Từ chiếc đèn để bàn đến gối lót lưng hình thỏ con xinh xắn, đều do hắn sai người chuẩn bị cho cô gái nhỏ.
“Em ngồi thử đi.”
Mạc Tử Quân kéo ghế, để cô ngồi vào bàn.
Chiều cao vừa với tầm tay của Đình Hạ, thật sự rất thoải mái.
Cô miết nhẹ ngón tay xuống mặt bàn còn thơm mùi gỗ, khóe môi cong lên thật đẹp.
Nệm ghế được bọc vải nhung kỹ càng, đằng sau còn có gối lót lưng mềm mại.
Từ giờ trở đi, Đình Hạ sẽ không cần lo bị nhức mỏi mỗi khi ngồi lâu nữa.
“Tử Quân, cảm ơn anh.”
Lời nói không quá khách sáo như những lần trước, lại mang đến cho Mạc Tử Quân cảm giác ấm áp lạ kỳ.
Đình Hạ đem dụng cụ học vẽ bày biện lên bàn, hắn cũng phụ giúp cô một tay, thoáng chốc đã làm xong.
Hai người cùng ăn bữa sáng.
Hôm nay Đình Hạ nấu cháo hạt sen, mùi hương hấp dẫn làm cho bụng Mạc Tử Quân sôi lên sùng sục.
Bất chợt, hắn cảm thấy hạnh phúc trên đời thật đơn giản, thật dễ tìm.
“Tôi nấu nhiều lắm, anh ăn thêm đi.”
“Ừ, em cũng ăn nhiều vào.”
Mạc Tử Quân gật gật, ăn xong còn múc phần cháo còn lại cho vào trong thố để mang đến công ty.
Sáng nay hắn có một cuộc họp quan trọng, nên mới nhờ Đình Hạ thắt cà vạt giúp mình.
“Anh đi làm nhé! Buổi trưa nhớ ăn uống đầy đủ, đừng nên bỏ bữa.” Hắn dặn dò cô gái nhỏ, trước khi lái xe đến Mạc thị.
Dưới hầm giữ xe trong công ty, Mạc Tử Quân vô tình chạm mặt Lâm Uyển.
Hắn lạnh lùng xoay người, không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
“Mạc tổng, anh đợi tôi với.”
Lâm Uyển bước vội về phía trước, níu lấy cánh tay người đàn ông kia.
Hắn lập tức cau mày nhìn cô ta, giọng gằn lên dữ dội:
“Bỏ ra!”
Bị khẩu khí của Mạc Tử Quân làm cho kinh sợ, Lâm Uyển không dám chọc giận hắn thêm nữa.
Cô ta cắn nhẹ môi dưới đầy ân hận.
“Mạc tổng, chuyện của cô Đình vào ba năm trước, thật sự chỉ là hiểu lầm…”
“Đủ rồi, cô im miệng lại cho tôi.” Hắn thở hắt một hơi, ngón tay từ từ siết chặt lại.
Đừng nói là đứng đây nghe những lời ngụy biện từ Lâm Uyển, ngay cả việc nhìn thấy cô ta cũng đủ khiến Mạc Tử Quân khó chịu lắm rồi.
Hắn chỉ tay vào chiếc xe ô tô đang đậu trước mặt mình, lập tức ra lệnh:
“Từ hôm sau cô để xe sang khu khác đi! Sau này gặp mặt tôi ở công ty, không cần chào hỏi.”
Trước đây vì là thư ký riêng của hắn, Lâm Uyển được đặc cách để xe trong khu vực dành riêng cho lãnh đạo.
Bây giờ cô ta cũng như bao nhân viên khác, không có quyền đòi hỏi bất cứ thứ gì.
Mạc Tử Quân đi một đoạn xa, Lâm Uyển còn đứng trơ ra đó.
Cô ta bực tức cắn mạnh vào lòng môi đến mức chảy máu, không có chỗ trút giận, bèn đập mạnh túi xách xuống nền bê tông xám xịt.
“Đình Hạ, cô cứ chờ đó!”
…
Mạc Tử Quân lên đến phòng làm việc, không sớm không muộn, vừa đặt mông lên ghế đã nhận được cuộc gọi từ Tuyết Phàn.
Hắn thuận tay gạt khóa điện thoại để nghe máy, chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã phải hứng chịu một loạt lời chất vấn, đi kèm với sự ấm ức tràn trề.
“Con làm gì thế Mạc Tử Quân? Có phải muốn cha mẹ bẻ mặt trước nhà họ Trịnh, sau này không dám ra đường nhìn mặt ai thì mới hài lòng không?”
“Nuôi con khôn lớn, để bây giờ con đối xử với ông bà già này như vậy sao?”
Một tiếng chửi, hai tiếng khóc, Mạc Tử Quân dỗ mẹ hắn trong sự bất lực.
Hắn cũng đau đầu với chuyện xem mắt lắm rồi, nhưng sao bà mãi không chịu hiểu?
“Người phụ nữ tên Trịnh Liên kia thật sự rất tệ! Tính cách cô ta ngang ngược, phách lối, chắc chắn không thích hợp làm con dâu của mẹ đâu!”
Bà cười đầy mỉa mai, không ngại bóc trần đứa con trai của mình:
“Chứ không phải con ngông cuồng, độc đoán, không chịu để ai lọt vào mắt sao?”
Mạc Tử Quân câm nín, sau đó nghĩ đến Đình Hạ thì mĩm cười, trả lời với Tuyết Phàn:
“Tất nhiên là có! Mẹ cứ đợi đi, con nhất định sẽ dẫn một cô gái hoàn hảo về nhà cho cha mẹ.”
Nói xong, hắn liền kiếm cớ bận họp, rồi tắt máy.
Tuyết Phàn chỉ biết lắc đầu ngao ngán, lần nào Mạc Tử Quân cũng tìm cách trốn tránh vấn đề.
Mấy năm nay nhìn những người bạn đồng trang lứa đã có cháu nội, cháu ngoại ẵm bồng, bà nôn nóng đến mất ăn mất ngủ.
Mạc gia chỉ có mình Mạc Tử Quân, hắn lại vô tâm với chuyện trọng đại cả đời như vậy, thật khiến Tuyết Phàn tức điên lên được.
Cao Vũ đem báo cáo kinh doanh vào cho Mạc Tử Quân, lúc đang định rời đi thì bị hắn gọi lại.
“Này, cậu có biết phụ nữ thường thích được tặng quà gì không? Ý nghĩa một chút thì càng tốt.”
Cao Vũ đăm chiêu suy nghĩ, đoán chừng vị tổng giám đốc kia đang định mua quà tặng cho bạn gái.
Cậu vận dụng hết kinh nghiệm làm quân sư cho mấy tên bạn thân của mình bấy lâu, liền khuyên hắn:
“Đối với phụ nữ, chỉ cần là món quà từ người đàn ông mà cô ấy yêu thì cái gì cũng trở nên ý nghĩa cả.
Với tôi thì vòng tay khắc tên hai người là sự lựa chọn không tồi!”
Mạc Tử Quân gật gù, cảm thấy đề xuất này khá hợp lý.
Hắn bắt đầu nhìn nhận tài năng của Cao Vũ ở một góc độ khác.
Cậu thanh niên này, sau này phải thường xuyên gọi đến nhờ tư vấn chuyện tình cảm mới được.
Nhưng mà… chết tiệt! Hiện tại Đình Hạ đâu có yêu hắn chứ?.