Cộc, cộc…
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Mạc Tử Quân chần chừ một lúc rồi mới gọi người kia vào.
Ngay khi nhìn thấy Lâm Uyển bước về phía mình, hắn đã nhíu chặt mày khó chịu.
“Mạc tổng, phòng nhân sự có giấy tờ cần anh xét duyệt.”
Cô ta vừa nói, vừa liếc sang nhìn Đình Hạ, thấy cô đang ngồi bên cạnh Mạc Tử Quân, nhai cơm ngon lành.
Hắn vẫn cầm chiếc muỗng trên tay, đủ để người phụ nữ kia hiểu rằng hắn đang đút cơm cho cô gái nhỏ.
“Cứ để lên bàn làm việc đi.” Giọng Mạc Tử Quân lạnh tanh nói.
“Tôi thật không biết hai người đang ăn cơm.
Xin lỗi vì đã làm phiền!” Lâm Uyển kìm nén sự tức giận trong lòng, bên ngoài cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể.
Mạc Tử Quân không thèm nếm xỉa đến lời cô ta nói, mặc kệ Lâm Uyển còn đứng ngây ra đó mà xúc cơm đút cho Đình Hạ.
“Phòng nhân sự thiếu người đến vậy sao?”
Hắn cất lời, trong câu nói mang theo vài phần khinh bỉ.
Lâm Uyển cúi thấp mặt, siết chặt nắm đấm sau lưng mình, nghẹn họng không nói được câu nào.
Cô ta nhân lúc gần đến giờ nghỉ trưa, đã thuyết phục đồng nghiệp để mình mang báo cáo lên phòng tổng giám đốc, chủ yếu tìm cách tiếp cận Mạc Tử Quân.
Ngờ đâu mục đích không thành, Lâm Uyển còn bị hắn khi dễ trước mặt Đình Hạ.
Đem tệp tài liệu đặt ngay ngắn lên bàn làm việc, Lâm Uyển quay lại đứng trước mặt hắn.
“Xong rồi thì ra ngoài đi.”
“Mạc tổng…” Cô vẫn không chịu từ bỏ ý định.
“Tôi bảo cô ta cút ngoài đi! Từ nay về sau đừng bước chân vào phòng làm việc của tôi nữa.” Hắn gằn lên từng chữ, khiến cho cô gái ngồi bên cạnh cũng phải giật mình.
Đình Hạ biết chuyện Mạc Tử Quân thay đổi thư ký, đều tại Lâm Uyển đã nói dối hắn về sự thật trong vụ tai nạn vào ba năm trước.
Chỉ là cô không ngờ hắn sẽ tuyệt giao với cô ta đến mức này, vì theo Đình Hạ được biết, mối quan hệ giữa hai nhà Mạc – Lâm vô cùng tốt đẹp.
Người phụ nữ kia lặng lẽ rời đi, lúc ra ngoài hành lang vắng vẻ thì tức giận đá mạnh vào chậu cây thiết mộc lan còn đang xanh tốt.
Lâm Uyển không trở về phòng làm việc, mà đến gần khu vực thang máy, đứng chờ Đình Hạ.
Chừng nửa tiếng sau, cô trở ra từ phòng tổng giám đốc.
Ngay khi Đình Hạ định ấn nút vào trong thang máy thì Lâm Uyển xuất hiện, đứng trước mặt cô gái nhỏ.
Khóe môi cô ta nhếch lên đầy khinh thường:
“Hai người đang hàn gắn lại mối quan hệ sao? Cô thật sự nghĩ Mạc tổng đã thay đổi, hiện tại muốn yêu đương cùng cô?”
Đình Hạ nheo mắt nhìn Lâm Uyển.
Hình như cô chưa từng đắc tội với người phụ nữ này, vậy mà cô ta cứ hết lần này đến lần khác lôi Mạc Tử Quân ra để chọc ngoáy cô.
Lời nói chua ngoa như vậy, chắc chắn là đang ghen tức điều gì đó.
Đình Hạ nhớ lại chuyện cũ, trực giác nhạy bén của người phụ nữ mách bảo với cô rằng Lâm Uyển có tình ý với Mạc Tử Quân.
Chẳng trách trước đây cô ta luôn nhiệt tình giúp đỡ mỗi khi Đình Hạ mang cơm đến công ty cho Mạc Tử Quân.
Chẳng trách năm đó cô ta giấu nhẹm đi chuyện cô nhập viện vì cứu hắn.
Chẳng trách khi mang trang phục đến cho Đình Hạ trong buổi đấu giá từ thiện, Lâm Uyển đã xúi cô phải trang điểm và ăn mặc thật nổi bật.
Mặc dù ngay ngày hôm sau Mạc Tử Quân đã lên tiếng thanh minh, nói rằng chuyện Lâm Uyển đem sai trang phục đến chỉ là hiểu nhầm, nhưng giờ nghĩ lại, Đình Hạ chắc chắn là cô ta cố ý!
Từ trước đến giờ, những gì Lâm Uyển làm đều vì muốn lấy lòng Mạc Tử Quân và dìm Đình Hạ trước mặt hắn.
Bây giờ cô ta đã bị bại lộ, nên cũng không cần giả vờ giả vịt trước mặt cô nữa.
A ha, Đình Hạ thoáng cái đã hiểu ra tất cả!
“Đừng ảo tưởng thêm nữa! Nếu Mạc tổng yêu cô thì ba năm trước đã không có chuyện ly hôn, càng không có lý do để bỏ mặc cô nằm vật vờ trong bệnh viện không ngó ngàng tới.”
Đình Hạ cười lớn thành tiếng, ánh mắt khinh bỉ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Lâm Uyển vẫn cứ mạnh miệng như vậy, lẽ nào còn đang thầm cầu nguyện cô vẫn chưa biết chuyện dơ bẩn mà cô ta đã làm?
“Phải! Mạc Tử Quân quyết định ly hôn là vì anh ta không yêu tôi.
Nhưng còn vụ tai nạn giao thông vào ba năm trước, không phải vì ngay từ ban đầu, cô đã nói dối Mạc Tử Quân sao?”
Cô ngập ngừng một lúc, quan sát biểu hiện trên gương mặt Lâm Uyển, rồi nói tiếp:
“Nếu Mạc Tử Quân không cảm thấy áy náy, thì sao anh ta lại thẳng tay đuổi cổ cô khỏi vị trí thư ký tổng giám đốc?”
Lâm Uyển nghiến chặt răng, rõ ràng là đang bất ngờ trước màn đối đáp của Đình Hạ.
Cô ta cứ nghĩ cô sẽ giống như trước đây, cúi mặt lờ đi mặc cho người khác sỉ vả.
“Áy náy khác với tình yêu mà? Cho dù thế nào thì Mạc tổng chỉ đang trêu đùa tình cảm của cô thôi.
Chỉ cần cô đồng ý quay lại với người đàn ông đó, anh ta sẽ không ngừng tìm mọi cách chà đạp trái tim cô, khiến nó vỡ tan thành trăm mảnh.”
Lâm Uyển híp chặt mắt, cho rằng lần này Đình Hạ sẽ câm nín không nói được câu nào.
Ai có thể ngờ được, cô gái nhỏ kia vẫn điềm tĩnh đến lạ.
“Cô nói đúng lắm! Mạc Tử Quân có thể không yêu tôi, nhưng ít nhiều gì tôi cũng từng bước lên vị trí thiếu phu nhân nhà họ Mạc.
Còn cô thì khác! Anh ta mãi mãi không thèm ngó ngàng đến cô.
Đừng nói là tình yêu, đến cơ hội trèo lên giường Mạc Tử Quân, cô còn không có.”
Đình Hạ nói xong liền rảo gót quay đi..