Bên ngoài trời mưa rả rích, Đình Hạ lại quên đem áo khoác nên thấy hơi lạnh.
Mộng Vân vừa định gọi cho Mạc Tử Quân thì hắn đã cầm ô đi tới, đón hai dì cháu lên xe của mình.
Hắn cởi áo vest, phủi đi những hạt mưa lấm tấm rồi đưa nó cho Đình Hạ.
Cô e dè nhận lấy, khoác lên người mình.
“Cảm ơn anh.”
Mộng Vân rút vội mấy tờ khăn giấy để hắn lau mặt.
Bà lo lắng hỏi:
“Cháu đợi ở đây suốt hai tiếng đồng hồ sao?”
Mạc Tử Quân không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi đạp chân ga lái xe rời đi.
Đình Hạ ngồi ở phía sau, thi thoảng lại lén nhìn người đàn ông kia.
Hai bàn tay khẽ vân vê gấu áo vest, trong lòng cô bỗng chốc dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Mạc Tử Quân đưa Vân Mộng về nhà rồi lái xe về chung cư.
Đình Hạ ăn tối no nê nên ngồi nghỉ một lúc.
Ngay khi cô lấy đồ định vào trong phòng tắm để thay thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Nhìn lên màn hình trên tường khiến Đình Hạ không khỏi giật mình.
Hai người đang đứng bên ngoài là ông bà Mạc.
Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với họ, nhất thời luống cuống không biết nên làm thế nào.
May mà Mạc Tử Quân cũng nghe tiếng chuông cửa.
Hắn từ phòng đọc sách đi ra, trông thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cô liền có dự cảm riêng trong lòng.
Quả nhiên là hắn đoán đúng!
“Em vào trong đi, cứ để anh nói chuyện với cha mẹ.”
Đình Hạ trở về phòng ngủ, lo lắng đóng chặt cửa lại.
Mạc Tử Quân mở cửa cho Mạc phu nhân cùng Mạc lão gia, sẵn tiện mở tủ giày lấy dép đi trong nhà cho họ.
“Tối như vậy cha mẹ còn đến tìm con.”
Tuyết Phàn nghe thấy câu nói đến tám, chín phần mang hàm ý phiền toái này liền muốn đánh con trai mình một trận.
Hắn không chịu về nhà, còn không cho hai ông bà già này đến thăm sao?
“Đến cũng đến rồi, con còn định đuổi chúng ta?”
“Con nào dám chứ.” Mạc Tử Quân nói rồi thản nhiên đi vào bên trong.
Tuyết Phàn nhìn qua một lượt không gian xung quanh, cảm giác khác xa lần trước bà đến đây.
Dường như nội thất đã được đổi mới gần hết, mang lại cảm giác ấm cúng hơn rất nhiều.
Mạc lão gia chỉnh lại gọng kính, âm thầm quan sát con trai mình.
Lúc nãy khi hắn lấy dép trong tủ, nếu như không nhầm thì ông đã nhìn thấy một đôi giày cao gót của phụ nữ.
Chỉ là ông để trong lòng không nói ra, sợ rằng Tuyết Phàn biết được sẽ gặng hỏi, sau đó hai mẹ con sẽ dẫn đến tranh cãi.
“Lần trước con nói sẽ dẫn con dâu về cho cha mẹ là đến bao giờ? Mạc Tử Quân, có phải đang cố tình bịa chuyện để lừa gạt bà già này không?”
“Không phải.
Mẹ à, mẹ phải tin con.”
Mạc Tử Quân nắm lấy tay Tuyết Phàn, hứa hẹn trong vòng hai tháng nữa sẽ dẫn người con gái hắn yêu về nhà ra mắt hai người.
Bà mới nguôi ngoai được một chút, thôi không trách mắng hắn nữa.
Mạc lão gia theo thói quen đi một vòng quanh căn hộ, sau đó đến trước cửa phòng ngủ của Mạc Tử Quân.
Tuyết Phàn bỗng nổi lên tò mò, muốn vào trong xem một chút.
“Hai người vào phòng ngủ của con làm gì chứ?”
“Muốn xem thử con sống một mình có nề nếp không thôi.” Mạc lão gia lên tiếng.
Mạc Tử Quân gấp gáp bước theo hai người.
Đình Hạ nghe thấy tiếng động vội mở tủ đồ, đẩy quần áo sang một bên rồi chui vào trong đó.
Cô căng thẳng dựa vào tấm gỗ phía sau, không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Tuyết Phàn nhìn thấy trên giường kê hai chiếc gối, bèn săm soi ga trải giường, cố gắng tìm ra điểm khả nghi.
Chỉ là Đình Hạ ngày nào cũng quét dọn phòng sạch sẽ, đến một cọng tóc cô cũng không để sót.
Bà mở cửa phòng tắm, rồi phòng thay đồ vẫn không thấy có gì bất thường.
“Mẹ lục soát nhà tội phạm đấy à?” Mạc Tử Quân thấy hơi sốt ruột, liền lên tiếng.
“Haizz, mẹ chỉ muốn xem con sống có tốt không thôi.”
Thấy hắn nhăn mặt, hai ông bà đành phải đi ra ngoài.
Mạc Tử Quân cẩn thận đóng cửa phòng, ngồi nói chuyện với cha mẹ thêm một lúc rồi viện cớ buồn ngủ, để họ nhanh nhanh về nhà.
“Cha nhớ lái xe cẩn thận.”
Đóng cửa lại, Mạc Tử đi vào trong phòng ngủ, tìm kiếm Đình Hạ khắp nơi.
Nghe hắn gọi tên mình, cô bèn đẩy cửa tủ quần áo chui ra ngoài.
Hắn sững sờ, không nghỉ cô gái này lại trốn ở một nơi như vậy.
Tay chân cô mềm nhũn vì đứng trong không gian chật hẹp, hơi thở gấp gáp như đang thiếu dưỡng khí.
Mạc Tử Quân liền đến bên Đình Hạ, bất ngờ ôm cô lại ghế sofa ngồi.
Cô chớp chớp hai mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì thì người đàn ông kia đã cúi xuống, phủ lên làn môi cô một nụ hôn ấm áp.
Cử chỉ của hắn rất đỗi dịu dàng, lại từ tốn, không khiến Đình Hạ cảm thấy bức bách hay ngột ngạt.
Hai người hôn nhau rất lâu, cho đến khi cô ý thức được tình cảnh của mình hiện tại mới đẩy người đàn ông kia ra.
“Tôi… tôi đi thay đồ.”
Đình Hạ tìm cách tránh mặt hắn, sau khi thay xong bộ đồ ngủ thì trèo lên giường.
Mạc Tử Quân vẫn còn ngồi trên ghế sofa, bụng réo cồn cào.
Âm thanh duy nhất vang lên trong căn phòng, khiến Đình Hạ muốn ngó lơ cũng không được.
Cô chui đầu ra khỏi chăn, hỏi người đàn ông kia:
“Anh chưa ăn tối sao?”
“Vẫn chưa.” Hắn từ tốn đáp lại.
Đình Hạ bắt đầu đấu tranh với bản thân mình, nửa muốn mặc kệ, nửa lại muốn đi xuống bếp nấu đồ ăn cho Mạc Tử Quân.
Cô thở dài thườn thượt, dù sao cũng đã mất công hỏi hắn, thôi đành làm người tốt đến cùng vậy.
Nấu mì là cách nhanh nhất ở thời điểm hiện tại, nhưng hình như Mạc Tử Quân chưa từng ăn những thứ tạm bợ như thế.
Ai ngờ cô mới gợi ý để hỏi hắn, người đàn ông kia đã gật đầu lia lịa:
“Ăn chứ! Lâu lâu ăn mì gói cũng rất ngon.”
Nói thật thì hắn đói lắm rồi, nếu không kiếm được thứ gì nhét vào trong bụng, hắn sẽ không ngủ được mất.
Đình Hạ tìm thịt bò trong tủ lạnh, nấu cùng cải thảo để bỏ vào trong tô mì.
Tuy cô làm rất nhanh nhưng không hề sơ sài, xem chừng vẫn đảm bảo được dinh dưỡng.
Hơn mười giờ tối, Mạc Tử Quân còn ngồi dưới bếp húp mì sột soạt.
Đình Hạ nhìn thấy không nhịn được cười, chỉ có thể len lén quay sang chỗ khác, thỏa mãn thú vui tao nhã của mình.
“Em cười cái gì? Chưa thấy đàn ông ăn mì hay sao? Thật là…”
Ai đó chột dạ đưa tay che miệng, đỏ mặt nhìn về phía hắn..