Đình Hạ được trao cơ hội đến phòng thiết kế ở Vương thị làm việc, với vai trò là một thực tập sinh.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm.
Vì để có ấn tượng tốt với mọi người, ngay từ tối qua cô đã là ủi quần áo phẳng phiu, còn chu đáo chuẩn bị cả giày dép.
“Tử Quân, anh thấy em mặc chiếc áo sơ mi này thế nào?”
“Rất đẹp!”
Mạc Tử Quân bước đến vòng tay ôm lấy eo Đình Hạ, mới sáng sớm mà hắn đã vùi đầu vào cơ thể cô hôn hít.
Hắn hôn lên mái đầu thơm ngát mùi hương hoa hồng, rồi trượt dài xuống hõm cổ, xương quai xanh và kết thúc nụ hôn trên làn môi đỏ mọng.
“Ưm… anh làm áo em nhăn hết rồi này.”
Đình Hạ nũng nịu nhìn hắn, Mạc Tử Quân khẽ cười, đưa tay quệt nhẹ lên chóp mũi thon gọn.
“Để anh đền cho em!”
Nói xong, hắn lại cúi xuống hôn Đình Hạ, quyến luyến một hồi lâu mới dứt ra được.
Lần này thì cô thảm thật rồi! Chẳng những trang phục thiếu chỉnh tề, mà ngay cả son trên môi cũng bị trôi gần hết.
“Anh thật xấu!” Cô soi mình trong gương, xị mặt như để bắt đền hắn.
Kể từ khi Đình Hạ chịu trao cho hắn một cơ hội, Mạc Tử Quân càng thêm quấn quít cô hơn nữa.
Chỉ cần không phải là lúc xử lý công việc, thì gần như toàn bộ thời gian còn lại, hắn đều dành cho cô gái nhỏ.
“Biết làm sao được? Anh nghiện hơi em mất rồi.”
Mạc Tử Quân dẻo miệng đến không ngờ, mỗi ngày hắn đều nói vài câu sến súa khiến cô ngượng ngùng đỏ mặt.
Sau khi chỉnh lại áo sơ mi cho Đình Hạ, Mạc Tử Quân cùng cô ra ngoài ăn sáng.
Hắn đưa cô đến Vương thị, cẩn thận lái xe đậu sát vào lề đường rồi tháo dây an toàn cho cô.
Đình Hạ vừa định đẩy cửa bước xuống đã bị Mạc Tử Quân kéo lại.
“Hôn anh đi.” Hắn chỉ vào má của mình.
Vốn dĩ đang ngồi trên xe nên sẽ không sợ người khác nhìn thấy, nhưng cô vẫn cảm thấy rất ngại.
Chỉ là cái tên yêu nghiệt kia nào chịu buông tha cho cô? Hắn nghiêng đầu, ghé sát mặt về phía Đình Hạ, nhỏ giọng:
“Một cái thôi.”
Chụt!
Đình Hạ hôn một cái thật kêu lên má hắn, gương mặt e ấp ửng hồng.
“Tử Quân, anh lái xe cẩn thận nhé.”
Hắn gật nhẹ đầu, vẫy tay chào tạm biệt cô gái nhỏ.
Chờ sau khi Đình Hạ vào bên trong cổng lớn, hắn mới quay đầu xe, lái một mạch đến thẳng Mạc thị.
Vừa bước ra khỏi thang máy dành riêng cho lãnh đạo, Cao Vũ đã chạy lại, cúi đầu chào hỏi:
“Mạc tổng, có phu nhân đến tìm anh.”
Nghe thấy cậu nhắc đến mẹ của mình, Mạc Tử Quân hơi nhíu mày suy nghĩ.
Hiếm khi Tuyết Phàn đến tận công ty tìm hắn, đoán chừng phải có việc gì quan trọng lắm.
“Mẹ…” Hắn đẩy cửa, bước vào trong phòng làm việc.
Bà kéo Mạc Tử Quân lại ghế ngồi, gương mặt niềm nở:
“Tử Quân, tối nay con có rảnh không?”
Hắn nắm lấy tay mẹ, hơi nheo mắt nhìn bà.
Tuyết Phàn đang có chuyện gì vui sao? Từ nãy đến giờ bà cứ cười suốt.
“Rảnh ạ.”
“Vậy thì tốt! Còn nhớ Trịnh Liên chứ? Gia đình con bé muốn mời chúng ta đến nhà hàng dùng bữa tối.”
Mạc Tử Quân nhăn mặt, hắn tưởng từ sau lần trước, Tuyết Phàn đã dẹp bỏ ý định để hắn đi xem mắt rồi.
Thật không ngờ bà vẫn còn qua lại với nhà họ Trịnh.
“Mẹ đừng gặp gia đình cô ta nữa! Tối nay mẹ cứ ở nhà chuẩn bị đồ ăn thật ngon, con sẽ dẫn con dâu về cho mẹ.” Hắn nói.
Tuyết Phàn mở to mắt ngạc nhiên.
Mạc Tử Quân vừa nói sẽ dẫn con dâu về cho bà sao? Không phải bà nghe nhầm đấy chứ?
“Có thật không?”
“Mẹ không tin tưởng con trai của mình sao?”
“Tin, tin chứ!” Bà nói vội vì sợ hắn nuốt lời.
Lần trước đến chung cư Mạc Tử Quân đang sống, Tuyết Phàn đã thấy có điều khả nghi rồi.
Chỉ là không có bằng chứng cụ thể, nên bà không thể vạch trần.
“Con và cô gái đó quen nhau lâu chưa? Có ảnh chụp chung của hai đứa không? Cho mẹ xem với.” Bà nóng lòng thăm hỏi.
Khóe môi Mạc Tử Quân hơi cong lên khi nghĩ về người con gái trong lòng.
Hắn muốn giữ bí mật với Tuyết Phàn đến giây phút cuối cùng, hy vọng khi nhìn thấy Đình Hạ, bà vẫn sẽ đón nhận và yêu thương cô như lúc trước.
“Không có đâu.
Dù sao tối nay mẹ cũng gặp cô ấy, không cần phải nôn nóng.”
Gương mặt bà thoáng thất vọng.
Giới trẻ bây giờ yêu đương chán thật!
Uống hết tách trà nóng, Tuyết Phàn không làm phiền Mạc Tử Quân thêm nữa.
Bà ra về để hắn tập trung làm việc.
…
Đình Hạ đến Vương thị cứ tưởng sẽ không quen biết bất kỳ ai, ngờ đâu cô lại gặp Triệu Mễ ở đây.
Cô ta vừa là nhà thiết kế chủ chốt, vừa giữ chức vụ phó tổng giám đốc ở Vương thị.
Triệu Mễ trong công ty có chỗ đứng vô cùng chắc chắn, cô ta không những tốt nghiệp đại học thiết kế danh giá bên Mỹ, mà còn là cháu gái họ của Vương chủ tịch.
Từ xuất thân đến năng lực, khó ai sánh bằng.
Đình Hạ vào phòng thiết kế như bị cô lập với tất cả mọi người.
Trong cuộc họp, ai nấy đều vui vẻ thảo luận công việc, chỉ mình cô ngồi ngây ra đó không làm được gì.
Không phải vì cô không có ý tưởng để đóng góp, mà dường như không ai quan tâm lời nói của cô cả.
Nhất là khi Triệu Mễ gạt phăng ý kiến của Đình Hạ trước mặt các nhân viên trong phòng.
Một người không có chuyên môn thì có thể làm được gì? Cô ta đã nói như thế đấy!
Đến giờ nghỉ trưa, mọi người cùng nhau xuống cateen ăn cơm, tuyệt nhiên không ai rủ Đình Hạ.
Cô không tránh khỏi cảm giác bị xem như không khí loãng giữa cái tập thể này, phút chốc lại cảm chạnh lòng.
Nhưng dù sao mới là hôm đầu tiên đi làm, Đình Hạ không cho phép mình nản chí.
Rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần, rồi nghĩ xem trưa nay nên ăn cái gì để buổi chiều có thêm năng lượng.
Đình Hạ ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Trì.
Triệu Mễ cũng thấy anh ta, liền vui vẻ bước đến gần.
Còn cô giả vờ lơ đi, xoay người đi về hướng khác.
“Đình Hạ…”
Ai ngờ Thẩm Trì lại cất tiếng gọi, Đình Hạ muốn trốn cũng không được.
Bước chân cô khựng lại, nhìn về phía hai người kia.
“Thẩm Trì, anh tìm em sao?”.