Những người khốn khổ thường bị đẩy đến chân tường, càng cố gắng vùng vẫy chống lại số phận, càng bị chà đạp đến khôn cùng…
Ba năm sau,
“Chị, cầu xin chị hãy cứu em! Nếu chị không giao tiền, bọn chúng sẽ đánh chết em mất!”
Đình Nghiêm quỳ xuống dưới chân Đình Hạ, gương mặt khổ sở cầu xin chị gái mình.
Cô mím chặt môi, không biết nói lời nào.
Nửa năm qua, Đình Nghiêm bất ngờ quay về tìm cô.
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp, ai ngờ cậu ở bên ngoài ăn chơi thiếu nợ, cứ dăm ba bữa lại có người đến đòi tiền khiến cô khổ tâm vô cùng.
Từ ngày Đình Khiêm dọn về, Đình Hạ không sống với Tiết San nữa, mà thuê một căn nhà nhỏ ở cùng em trai mình.
Hôm qua cuối tháng đến hạn trả tiền nhà, cô đã dùng hết số tiền còn lại để đưa cho bà chủ, bây giờ không còn xu nào dính túi nữa.
“Đình Khiêm, đến bao giờ em mới hết làm khổ chị đây.”
Đình Hạ ngồi thất thần, khổ sở nghĩ đủ mọi cách để xoay chuyển cục diện hiện tại.
Số tiền mà Đình Khiêm nợ bọn cho vay nặng lãi không hề nhỏ, lại còn đòi gấp đến vậy, cô biết lấy đâu ra tiền trả cho bọn chúng?
“Trả nợ đi.
Mở cửa, mau mở cửa ra!”
Có tiếng đập cửa inh ỏi, chưa kịp để Đình Hạ chạy ra, đám người xăm trổ ngoài kia đã phá cửa xông vào.
Kẻ cầm gậy sắt, kẻ cầm dao, mặt mũi tên nào tên nấy lộ rõ vẻ hung hãn, như muốn ăn tươi nuốt sống hai chị em cô vậy.
“Đình Khiêm, mày có trả tiền không? Bọn tao đã cho mày khất nợ thêm một tháng, còn không biết điều hả?” Tên cầm đầu bước lên phía trước, giọng nói oang oang nạt nộ.
Đình Khiêm trốn sau lưng Đình Hạ, ánh mắt sợ hãi nhìn đám người cao to, bặm trợn trước mặt.
Một tên đi lên, nắm tóc cậu kéo về đằng trước.
“Chị ơi, cứu em!”
Bụp!
Một nắm đấm dụi thẳng vào khuôn mặt cậu.
Đình Hạ hốt hoảng chạy lại đỡ lấy em trai mình.
Cô chắp tay cầu xin những người kia, mong có thể cho bọn họ thêm chút thời gian xoay sở tiền bạc.
“Cầu xin các người, tôi hứa… tuần sau tôi sẽ trả đủ cả vốn lẫn lời.”
Tên cầm đầu phun nước miếng xuống đất, khuôn mặt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Hắn nói:
“Muộn rồi.
Nó đã hứa với bọn tao không biết bao nhiêu lần, nhưng đều không giữ lời.”
Nếu cho thêm thời gian, bọn chúng nghi Đình Hạ và Đình Khiêm sẽ chạy trốn mất, lúc đó chẳng phải sẽ tốn công đi tìm sao?
“Bây giờ chúng tôi thật sự không có tiền, các người có dồn ép đến đường cùng cũng không nhận được đồng nào đâu.” Thuyết phục không được, Đình Hạ bắt đầu đánh vào tâm lý.
Bọn chúng nhìn cô, rồi cười phá lên.
Hành nghề lâu năm, chúng đã gặp qua không ít trường hợp giống như Đình Hạ, nên chắc chắn đã nghĩ được phương án khác.
Nhìn cô xem, khuôn mặt đó cũng khá đoan trang.
Thân hình này không quá hoàn hảo nhưng có vẻ mỏng manh, yếu ớt, rất dễ được đám đàn ông thương xót.
Tên cầm đầu bước về phía trước, dùng một ngón tay nâng lấy cằm Đình Hạ:
“Nếu đã không có tiền, vậy thì dùng vốn tự có để trả nợ đi.”
Cô hất bàn tay hắn ta ra, thái độ ngoan cường:
“Các người đừng làm xằng làm bậy, có tin tôi báo cảnh sát không?”
Bọn chúng lại được một phen cười nắc nẻ.
Báo cảnh sát? Chỉ sợ cô không có cơ hội đó!
Tức thì, một tên trong đám côn đồ đè Đình Khiêm xuống, hai tay giữ chặt lấy vai cậu.
Một tên khác rút ra con dao găm trong túi quần, giơ về phía trước.
“Nếu mày không muốn, vậy tao chặt vài ngón tay, sau đó cắt cổ thằng em mày để trút giận nhé?”
“Chị ơi, cầu xin chị cứu em…” Đình Khiêm liên tục gào thét.
Đình Hạ bấu mạnh mấy đầu ngón tay vào đùi, căng thẳng nhìn bọn chúng.
Ngay lúc người kia đâm con dao xuống, định cắm thẳng vào bàn tay Đình Khiêm thì cô hét lên:
“Được, tôi nghe theo các người.”
Bọn chúng gật đầu hài lòng, thả Đình Khiêm ra rồi đưa cô lên xe.
“Các người muốn đưa tôi đi đâu?”
“Đến nơi rồi biết.” Tên kia trừng mắt, đe dọa.
Xe chạy băng băng trên đường, Đình Hạ căng thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bọn chúng vừa nói muốn cô dùng vốn tự có, chẳng lẽ…
Mười lăm phút sau, cô được đưa đến hộp đêm lớn nhất thành phố.
Trong căn phòng chói lóa bởi ánh sáng đèn, một người phụ nữ khoảng tầm bốn mươi bước vào, ném cho Đình Hạ một bộ đồ hở hang, bắt cô phải mặc lên người.
“Thay đồ nhanh đi, rồi chuẩn bị ra ngoài tiếp khách.”
“A Thiển đã bán mày với giá ba trăm triệu, nên là khôn hồn tiếp khách cho đàng hoàng.
Nếu mày dám chống đối, đừng trách tao độc ác.” Bà ta ám chỉ tên cầm đầu ban nãy đã đưa cô đến đây.
Đình Hạ run run cầm bộ đồ thiếu vải trên tay, thở dài ảo não.
Nếu bây giờ cô bỏ trốn, có phải bọn chúng sẽ về tìm em trai cô tính sổ không?
Còn chưa chắc đã trốn thoát nữa.
Lỡ may bị người ở đây bắt lại, chắc chắn bọn chúng sẽ hành hạ cô đến sống không bằng chết.
Điện thoại của Đình Hạ bị tịch thu mất rồi, ngay lúc này cũng chẳng thể cầu cứu Tiết San được.
Cô cắn chặt môi dưới, miễn cưỡng đứng dậy đi thay đồ.
Đình Hạ biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì, nhưng mà sẽ tránh được sao?
Vậy nên cô sẽ bỉnh thản đối diện, giống như năm đó kiên cường vượt qua nỗi đau mất con vậy!.