Mạc Tử Quân xem qua số tranh vẽ của Đình Hạ, bất chợt nhìn thấy vài bức vẽ về ngôi nhà cũ của cô.
Trong đầu hắn liền nảy ra một ý định, chỉ là không nói cho Đình Hạ biết.
Mạc Tử Quân sai Cao Vũ đi tìm hiểu về chủ nhân hiện tại của ngôi nhà.
Sau một tuần nghe ngóng, cậu đã mang thông tin quan trọng về cho hắn.
“Phía bên kia đang muốn chuyển đi nơi khác sống sao?”
“Phải! Nghe nói họ định theo con trai ra nước ngoài định cư.
Căn nhà đó nếu được giá tốt thì họ sẽ bán lại.”.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
“Vậy mau thương lượng với họ đi, giá cả không thành vấn đề.
Tôi muốn mua lại căn nhà đó.”
Cao Vũ thắc mắc, vị trí của căn nhà đó cũng không phải thuận lợi gì, hơn nữa chỉ là một căn nhà cấp bốn bình thường, tổng giám đốc của cậu mua về làm gì chứ?
Nghĩ vậy nhưng Cao Vũ không dám hỏi gì, chỉ gật đầu nhận lệnh từ hắn.
Tuần sau Đình Khiêm và Tiểu Vy sẽ lên thành phố.
Mạc Tử Quân đã chủ động nói với Đình Hạ sẽ để hai người họ sống trong căn chung cư của hắn.
Cô thấy rất ngại, định mở lời từ chối thì Mạc Tử Quân liền lên tiếng:
“Chúng ta đã chuyển về Mạc gia rồi, căn hộ kia để không cũng chẳng làm gì.
Nghe lời anh, cứ để hai đứa dọn đến ở đi.
An ninh nơi ở này rất tốt, phòng ốc tiện nghi, như vậy anh mới yên tâm được.”
Mạc Tử Quân nói cứ như thể hắn mới là anh trai ruột của Đình Khiêm vậy! Chỉ là lời nói của hắn thật sự có sức thuyết phục, cô không tài nào từ chối thêm được nữa.
Từ sau khi hàn gắn lại tình cảm với Mạc Tử Quân, Đình Hạ rất hiếm khi nói chuyện riêng Thẩm Trì.
Có vài lần anh ta đến lớp học thiết kế để tìm, nhưng cô đều viện cớ tránh mặt.
Đình Hạ muốn tỏ rõ thái độ với Thẩm Trì, cũng bởi vì không mong xảy ra bất kỳ hiểu lầm nào đối với Mạc Tử Quân.
Cô biết hắn rất dễ ghen, đặc biệt Thẩm Trì còn là mối tình đầu của cô, nên càng khiến người đàn ông kia trở nên nhạy cảm hơn nhiều.
Hôm nay từ chỗ của Mộng Vân, cô mới vô tình biết được tiền học phí suốt mấy tháng qua của mình đều do Thẩm Trì âm thầm trả cho bà.
Vốn dĩ anh ta đã dặn dò Mộng Vân không được nói với Đình Hạ, chẳng ngờ bà lại lỡ lời, cũng không tránh khỏi có chút ngại ngùng.
“Chuyện này… cháu cứ xem như không biết đi! Hôm trước dì cũng nói với Thẩm Trì sẽ không thu tiền học phí của cháu nữa rồi.”
Đình Hạ giữ trong lòng thấy hơi khó chịu, muốn hỏi qua ý kiến của Mạc Tử Quân.
Buổi tối sau khi tắm xong cô sang phòng đọc sách tìm hắn, đúng lúc định gõ cửa đi vào thì nhận được một cuộc điện thoại.
Không ngờ là Thẩm Trì gọi cho cô.
Tầm này cũng đã trễ, cô phải do dự mất một lúc mới gạt tay lên màn hình để nghe máy.
“Xin hỏi, cô có phải là người quen của anh Thẩm Trì không?” Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói lịch thiệp của một người đàn ông.
Đình Hạ hơi nhíu mày, cũng không biết là ai đang cầm điện thoại của Thẩm Trì.
Cô liền hỏi:
“Vâng… tôi là bạn của anh ấy!”
“À, anh Thẩm đến quán rượu của chúng tôi uống say.
Hiện tại cô có thể đến đưa anh ấy về không? Từ nãy đến giờ tôi đã gọi cho hai, ba người rồi, nhưng chỉ có một mình cô nghe máy.”
Người kia vừa dứt lời, Đình Hạ đã loáng thoáng nghe được tiếng lèm bèm của Thẩm Trì.
Đoán chừng anh ta đã uống rất nhiều.
Cô tắt máy, không biết phải làm sao.
Ngay lúc này Mạc Tử Quân đẩy cửa bước ra, nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cô liền hỏi:
“Em sao thế? Vừa mới nghe điện thoại của ai vậy?”
“Em…” Đình Hạ ấp úng.
Mạc Tử Quân vẫn giữ bộ mặt điềm tĩnh như cũ, ánh mắt hướng về phía cô đợi câu trả lời.
Đình Hạ hít nhẹ một hơi, nói thật với hắn:
“Thẩm Trì uống say, nhân viên quán rượu vừa mới gọi cho em.”
Cô ngập ngừng một lúc, rồi lại bổ sung lời nói:
“Hình như không ai nghe điện thoại của anh ấy, nên là…”
“Ừ! Dù sao cũng là chỗ quen biết, anh đưa em đến đó xem anh ta thế nào?” Mạc Tử Quân mở lời.
Đình Hạ khẽ chớp mắt nhìn hắn, cô không nghĩ người đàn ông này lại rộng lượng đến vậy.
Nhưng bỏ lại Thẩm Trì ở quán rượu cô cũng thấy áy náy, giờ đây có Mạc Tử Quân đi theo cô sẽ yên tâm hơn nhiều.
“Anh đợi ở đây, em trở về phòng lấy đồ.”
Đình Hạ lấy túi xách và áo khoác cho cả hai người.
Ông bà Mạc đã đi nghỉ, Mạc Tử Quân dặn dò người làm đừng đánh động đến họ, rồi đưa cô ra ngoài gara, lái xe phóng đi mất.
Thẩm Trì uống say đến mức nôn ói, sau khi nôn xong lại tỉnh táo vài phần.
Anh ta ngồi tựa vào một góc tường, nhắm mắt an tĩnh.
Vừa nãy trong lúc say, anh ta đã gây gổ với một vị khách tong quán.
Nhân viên đang giúp Thẩm Trì giảng hòa, vừa lúc Mạc Tử Quân và Đình Hạ đến, hắn bèn đi xem mọi chuyện thế nào.
Đình Hạ bước đến bên cạnh Thẩm Trì, khẽ lay nhẹ vai anh ta:
“Thẩm Trì…”
Hàng chân mày rậm rạp hơi nhíu lại, mi mắt dần mở ra.
Thẩm Trì ngước lên nhìn cô, bất giác chồm người ôm lấy:
“Em đến rồi đấy à?”
“Thẩm Trì, anh buông em ra đi.”
Anh ta cứ ôm chặt lấy Đình Hạ, càng làm cô thấy khó xử.
Hình như con người ta lúc say sức lực sẽ mạnh hơn rất nhiều, dù cho cô đã cố gắng đẩy Thẩm Trì ra thì vẫn không được.
“Hạ, anh vẫn còn yêu em.
Chúng ta… quay lại có được không? Anh sẽ khuyên nhủ mẹ, để bà ấy chấp nhận em.
Xin em…”
Mạc Tử Quân đã quay lại chỗ cô từ bao giờ, những lời Thẩm Trì nói hắn đều nghe rõ cả, chỉ hắn là vẫn đứng yên ở đó, chờ xem Đình Hạ sẽ trả lời thế nào?
“Anh say quá rồi, đừng nói linh tinh nữa!”.