Trong suốt bữa tiệc chúc mừng thành công của Đình Hạ, ai nấy đều rộn chuyện vui vẻ, duy chỉ mình Mạc Tử Quân là ngồi yên không nói câu nào.
Thi thoảng hắn sẽ liếc mắt nhìn sang cô gái nhỏ, gương mặt thoáng nét đau lòng.
“Tử Quân, chẳng phải lúc nãy con mua bánh kem cho Đình Hạ sao? Mau lấy ra đây đi.” Nhìn thấy con trai ngồi im bất động, Tuyết Phàn vội lên tiếng nhắc nhở.
“Con… con vào nhà vệ sinh một lát.”
Mạc Tử Quân bối rối gãi đầu, rồi đứng dậy.
Tâm trạng hiện tại của hắn cực kỳ tệ hại, cứ nghĩ đến Đình Hạ sẽ chấp nhận lời đề nghị của vợ chồng Vương chủ tịch ra nước ngoài sinh sống là tim gan hắn quặn thắt lại.
Cô nhận ra sự bất thường của người đàn ông kia, liền xin phép mọi người đi theo hắn.
Hai người đứng giữa hành lang dọc lối vào nhà vệ sinh, Đình Hạ kéo tay Mạc Tử Quân, hỏi khẽ:
“Anh sao thế? Có phải đang buồn chuyện gì không?”
Hắn lắc đầu, muốn trút một hơi nặng nề nhưng thấy Đình Hạ cứ nhìn chằm chằm mình nên đã kìm nén lại.
Mạc Tử Quân không nói gì, chỉ vào trong nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, rồi bước ra ngoài cùng cô gái nhỏ.
“Hạ, anh không sao cả! Chúng ta ra ngoài thôi, đừng để mọi người phải chờ.”
Gương mặt Mạc Tử Quân đã tươi tắn hơn một chút.
Hắn chủ động nắm tay Đình Hạ, kéo cô quay trở lại bàn tiệc.
Bánh kem đặt trên bàn, lúc này hắn mới nói lời chúc mừng với cô gái nhỏ.
Bất giác Mạc Tử Quân nghĩ bản thân thật tồi tệ, đang yên đang lành lại để tâm trạng xấu của mình ảnh hưởng đến mọi người.
Thật ra Mộng Vân nói đúng! Quyết định cuối cùng đều thuộc về Đình Hạ, hắn không có tư cách giữ cô ở lại…
…
Tiệc tàn, mọi người cùng nhau dọn dẹp.
Đình Hạ đang định lấy khăn rửa bát thì quản gia Châu ngăn lại:
“Đình Hạ, cháu lên nhà ngồi chơi đi, cứ để dì và mọi người lo liệu ở dưới này.”
Bà đã nói vậy, cô chỉ đành nghe theo.
Đình Hạ lên phòng khách cùng ăn trái cây cùng mọi người, trò chuyện rôm rả.
Một lúc sau Mạc Tử Quân lấy cớ trở về phòng, Mộng Vân nhìn theo hắn, rồi quay sang nói nhỏ với cô gái ngồi bên cạnh:
“Cháu ra vườn đi dạo với dì một lúc nhé!”
Đình Hạ khẽ gật đầu, nói mấy câu với ông bà Mạc rồi theo Mộng Vân ra ngoài.
Hai dì cháu bước dọc lối đi quanh vườn, cô khẽ liếc nhìn bà, một lúc sau mới hỏi:
“Dì có chuyện gì muốn nói với cháu ạ?”
Mộng Vân nắm lấy tay Đình Hạ, kéo cô ngồi xuống ghế đá.
Tối nay trăng thanh gió mát, đúng là rất thích hợp ra vườn tản bộ.
“Đình Hạ, dì đã nghe Cẩm Linh nói chuyện sang Pháp du học.
Về vấn đề nay, cháu có quyết riêng của mình chưa?”
“Vâng… cháu đã nói rõ suy nghĩ của mình cho cha mẹ nuôi biết rồi.” Cô khẽ khàng đáp lại.
Mộng Vân vẫn chưa biết câu trả lời của Đình Hạ là gì, rằng cô sẽ đi hay ở lại.
Nhưng bà nghĩ đến cháu trai của mình, nhìn thấy hắn buồn rầu suốt một buổi tối ngày hôm nay thì không thể cứ im lặng như vậy được.
Suy nghĩ một lúc, bà nắm lấy tay cô gái nhỏ, từ từ mường tượng lại những chuyện trong quá khứ của mình.
“Đình Hạ, để ta kể cho cháu nghe chuyện này!”
“Cháu biết không, hai mươi bảy năm trước về trước, dì đã từng yêu một người đàn ông, phải nói là rất sâu đậm…”
Lúc đó, Mộng Vân đang đứng giữa ranh giới giữa tình yêu và sự nghiệp.
Một bên là lời tỏ tình của người mình luôn thầm thương trộm nhớ, một bên là cơ hội được ra nước ngoài học tập, bước gần hơn với ước mơ trở thành nhà thiết kế chuyên nghiệp.
Bà đã phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều, đến cuối cùng đã quyết định từ chối người đàn ông kia, chạy theo thành công của cuộc đời.
Chỉ là ở thời điểm hiện tại, ông ấy đã hạnh phúc bên vợ con rồi, còn Mộng Vân vẫn đang lẻ loi một mình.
“Đến bây giờ dì vẫn chưa thể quên được bóng hình chàng thanh niên năm ấy.
Nhưng mà có được gì đâu? Con người, vốn dĩ phải học cách buông bỏ mà…” Mộng Vân cười cười, nhưng tận sâu trong đáy mắt lại ánh lên tia đau lòng.
“Dì à, vậy dì có từng hối hận vì đã từ bỏ chú ấy không?” Đình Hạ chăm chú nhìn bà.
“Cũng chẳng biết nữa! Lúc trước Thẩm Trì từng tâm sự với dì rằng, nó rất hối hận vì năm đó nghe theo lời của mẹ mà đánh mất cháu.
Dì đã nói với thằng bé, thành công nào cũng phải có đánh đổi, nếu nó ở lại bên cạnh cháu, thì giờ đây đã không có một nhà thiết kế xuất sắc mang tên W.Eric rồi.”
Quan trọng là giữa cái được và mất, có đôi lúc, con người ta sẽ không tự xác định được bên nào nặng hơn bên nào...
“Bây giờ nó lại ra nước ngoài định cư, dì mới ngộ ra mình đã nhầm...” Mộng Vân bật cười, lấp lửng.
Bà nhìn lên bầu trời không một gợn mây, mặt trăng tròn chiếu rọi xuống nền đất, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt khắp một khu vườn, rồi thở dài nhè nhẹ.
Người phụ kia không nói thêm câu nào nữa, bà đứng dậy, vỗ vào bả vai Đình Hạ, mỉm cười:
“Chúng ta nên vào trong thôi.”
Mộng Vân không nhắc gì đến quyết định của cô cả, thậm chí còn chẳng tò mò là cô đã nói gì với vợ chồng Vương chủ tịch, nhưng Đình Hạ có thể tự hiểu được câu chuyện bà kể, nó mang hàm ý gì.
Lúc gần bước vào đến phòng khách, Mộng Vân đã ngoảnh đầu lại, nói với Đình Hạ rằng Mạc Tử Quân đã biết tin chiều nay cô sang nhà họ Vương rồi.
Cô nghe thấy câu này, mới hiểu vì sao cả buổi tối nay hắn lại trông có vẻ buồn như vậy.
Mộng Vân lấy túi và áo khoác ra về, Đình Hạ còn đứng ngây người một lúc rồi mới bước đi lên lầu..