Mạc Tử Quân biết tin Đình Hạ mang thai, lúc đầu hắn nghệt mặt ra, không dám tin đó là sự thật.
Nhưng đến khi nhìn thấy que thử thai trong tay cô, hắn đã nhảy cẫng lên vì vui sướng, rồi nhấc bổng cô lên, chạy một vòng quanh nhà.
“Tử Quân, đừng kích động… Con bé đang mang thai đó!” Ông bà Mạc vội đi theo nhắc nhở con trai mình.
Những ngày sau đó, sự quan tâm của mọi người đều xoay quanh cô gái nhỏ.
Không chỉ riêng gì Mạc gia, mà cả vợ chồng Vương chủ tịch, bạn bè và đồng nghiệp của Đình Hạ, ai nấy cũng trông ngóng bé con của cô và Mạc Tử Quân chào đời.
Cuối tuần, Cẩm Linh và Mộng Vân thường mang đồ tẩm bổ đến cho cô gái nhỏ.
Còn Tiết San và Văn Duệ Minh lại có sở thích mua đồ tặng cho em bé trong bụng Đình Hạ.
Nào là quần áo, đồ chơi và cả xe nôi cho trẻ, hai người tất bật sắm sửa không khác gì lo cho con của mình.
Mạc Tử Quân rất siêng đọc sách chăm sóc mẹ bầu và nuôi dạy con cái.
Hắn còn thu xếp công việc ở Mạc thị để dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh cô vợ nhỏ.
Đình Hạ đã mang thai đến tháng thứ sáu, ngoài thèm đồ chua thì cô còn nghiện hơi chồng.
Chỉ cần người đàn ông kia có mặt ở nhà, cô sẽ quấn chặt lấy không rời.
Sau khi Văn Duệ Minh công khai mối quan hệ với Tiết San, Viên Á Hân đã có nhiều thay đổi tích cực.
Có lẽ người phụ nữ kia cảm thấy tai tiếng không phải là con đường dẫn đến thành công, nên đã tập trung nhiều hơn vào sự nghiệp diễn xuất và người mẫu của mình, im hơi lặng tiếng, chẳng còn gây thị phi với giới truyền thông nữa.
Đình Hạ mang song thai, sức khỏe lại yếu nên được Mạc Tử Quân hết sức lưu ý.
Mỗi nhất cử nhất động của cô vợ nhỏ đều có bước chân theo sau của hắn.
Cuối đông trời rét lạnh, Đình Hạ thường xuyên đau nhức xương khớp, cũng là nhờ hắn xóa bóp mỗi tối nên mới dễ chịu đôi phần.
“Bà xã, em thấy thoải mái không?”
“Vâng…”
Cơ mặt người con gái kia thả lỏng vô cùng dễ chịu, hai mắt nhắm nghiền tận hưởng sự cưng chiều của chồng mình.
Mạc Tử Quân sau khi đấm bóp cho Đình Hạ, hắn đến lấy kem chống rạn da và cả kem dưỡng gót chân, bôi cho vợ mình.
Điện thoại của Mạc Tử Quân đặt trên giường vang lên tiếng chuông tin nhắn, Đình Hạ không cần xem đã biết là hội anh em chí cốt của hắn đang tranh thủ thời gian tám chuyện.
Còn ai ngoài Duệ Minh, Đình Khiêm và Cao Vũ chứ? Mấy người đàn ông đó, đặt tên nhóm chat cũng thật hay ho, cái gì mà “Hội những ông chồng sợ vợ”.
Lần trước Đình Hạ vô tình nhìn thấy, đã cười suốt một buổi trời.
“Cao Vũ, tôi khuyên thật cậu đấy, đừng lấy vợ!” Văn Duệ Minh nhắn vào nhóm chat.
Ngay sau đó Đình Khiêm đã tiếp lời:
“Phải đó! Cậu lo mà tận hưởng những ngày tháng độc thân đi.
Như tôi đây, lấy vợ, chăm sóc con cái, vui nhưng mệt muốn bở hơi rồi!” Gửi xong tin nhắn, cậu lại nhìn sang Tiểu Vy đang nằm bên cạnh mình.
Cô ấy cũng đang mang thai bé thứ hai, những ngày tháng bận bịu thay tã cho con sẽ không còn xa nữa.
Cao Vũ ngồi ở nhà húp vội bát mỳ, nhìn từ nãy đến giờ anh em bàn tán xôn xao mà không thấy Mạc Tử Quân đâu, cậu liền hỏi:
“Mạc tổng đâu nhỉ?”
Ngay tức khắc, tiếng chuông tin nhắn đã rung lên.
Ai kia vừa mới pha xong ly sữa cho vợ đã vội trả lời anh em chí cốt:
“Đang chăm vợ! Không rảnh tám chuyện!”
Ba người đàn ông còn lại: “Tên nhóm chat này đúng là hợp với Mạc Tử Quân nhất!”
Đình Hạ nằm trên đùi chồng, được hắn cho xem tin nhắn liền phì cười.
Cô uống xong sữa cũng đã không còn sớm nữa bèn bảo Mạc Tử Quân tắt đèn đi ngủ.
Chỉ là nằm được một lúc, vốn đã thiu thiu vào giấc thì Đình Hạ lại thức dậy.
Cô vừa đói, vừa thèm trái cây chua.
Sợ người đàn ông nằm bên cạnh tỉnh giấc, cô rón rén từng chút một, khó khăn ngồi dậy.
“Bà xã…” Mạc Tử Quân dụi dụi mắt.
Đình Hạ bị hắn làm cho giật mình, đưa tay vuốt ngực.
Mạc Tử Quân vội ôm trấn an cô vợ nhỏ, dịu dàng hỏi:
“Em tỉnh dậy là muốn đi vệ sinh sao?”
“Không phải… Tử Quân, em đói!” Cô thật thà nói cho hắn biết.
Cơn thèm chua khiến Đình Hạ không thể ngủ được.
Tử Quân sau khi biết bèn xuống tủ lạnh lục lọi đồ ăn, nhưng chẳng thể kiếm được xoài, cóc như cô gái nhỏ mong muốn.
“Trái cây đã hết từ hôm qua rồi! Hạ, em ở trong phòng đợi anh một lát, anh đi mua cho em.”
“Hả? Không cần đâu.
Em không thấy đói nữa!” Đình Hạ ngước nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn mười giờ tối, hắn có thể đi đâu mua trái cây chứ?
Mạc Tử Quân thương vợ, không nỡ thấy cô phải chịu bí bách.
Hắn chồm người hôn lên má Đình Hạ, nói khẽ:
“Ngoan, anh đi một lúc rồi về! Tầm này có lẽ vẫn còn quán xá bên đường.”
Hắn kê chiếc gối mềm phía sau lưng Đình Hạ, rồi đắp chăn cho cô trước khi rời đi.
Mạc Tử Quân vừa ra ngoài được một lúc, trời đã nổi sấm đùng đùng.
Cơn mưa bất chợt kéo đến giữa tiết trời đông lạnh giá.
Đình Hạ lo lắng đi xuống dưới lầu, Tuyết Phàn cũng tỉnh giấc, chạy ra bên ngoài phòng khách ngồi với cô gái nhỏ.
Trời mưa mỗi lúc một to càng khiến cô rất lo lắng cho chồng.
May thay Mạc Tử Quân đi chừng mười mười lăm phút đã về.
Hắn giấu túi trái cây trong áo khoác, còn bản thân lại ướt nhẹp vì đội trời mưa từ gara xe chạy vào trong nhà.
“Tử Quân…” Đình Hạ gọi tên hắn, còn khóc thút thít.
Nếu không phải hắn sợ cô bị cảm lạnh thì đã lao đến ôm chầm lấy an ủi rồi.
Trời mưa quán xá đã dẹp gần hết, Mạc Tử Quân phải đến đập cửa nhà người ta liên hồi.
Dù bị chửi té tát, hắn vẫn không nói lại nửa lời, niềm nở để mang trái cây về cho vợ.
Đợi sau khi thay bộ quần áo khác, sưởi ấm cơ thể, hắn mới xuống dưới nhà ngồi với Tuyết Phàn và Đình Hạ.
Trông thấy cô ngồi ăn trái cây ngon lành, Mạc Tử Quân đã thở phào trong hạnh phúc.
Đình Hạ nắm lấy bàn tay người đàn ông kia, đặt lên chiếc bụng đang nhô cao của mình.
Cô mỉm cười, nghiêng đầu nói với hắn:
“Ông xã, cảm ơn anh vì tất cả!”.