Nhìn nụ cười của hắn, Bạch Tuyết Ninh cảnh giác dựa lưng vào ghê, thái độ hết sức lý trí và bình tĩnh.
Allen thấy hành động của cô, nụ cười trên môi càng đậm hơn.
Quả nhiên là con mồi mà anh chấm chúng, khác hẳn với những kẻ chỉ biết xin tha mạng, có lẽ cô sẽ trở thành bữa tiệc ngon nhất từ trước đến giờ!
Hắn liếm môi khiêu gợi, càng nhìn càng cảm thấy hứng thú.
Đôi mắt xanh nhìn cô đầy thâm tuý, anh nheo đôi mắt nở một nụ cười quỷ dị: " Thiên sứ, em thật ngọt ngào..."
Bạch Tuyết Ninh thấy vậy thì dịch người ra xa một chút, bất thình lình, Allen bật cửa đi ra ngoài vòng sang bên cô, mở khoá, nghiêng người vào trong, đôi mắt tràn đầy sự thèm khát, hắn không coi Bạch Tuyết Ninh là người, đối với hắn, cô chính là một bữa ăn ngon tuyệt vời!
Allen dễ dàng thò tay vào lôi cô ra ngoài, giờ đây Bạch Tuyết Ninh không khác gì một con mồi sợ hãi tuyệt vọng, mặc cho thợ săn bắn giết.
"Thả tôi ra!" Bạch Tuyết Ninh muốn thoát khỏi tay Allen: "Anh muốn làm gì? Tôi có thể đưa tiền cho anh.
Anh muốn bao nhiêu? Chỉ cần anh thả tôi ra!"
Allen giữ một vóc dáng phương Tây, cơ bắp khoẻ mạnh như ẩn chứa một năng lượng lớn, sức lực của anh ta rất mạnh, hắn ôm cô kéo vào trong biệt thự, còn đối với lời nói của cô, hắn không thèm để vào tai.
Bây giờ hắn chỉ có một cảm giác: Thèm ăn!
Bạch Tuyết Ninh bị Allen kéo vào biệt thự, cô cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào gáy cô khiến cô bất giác run lên, tay hắn kẹp vào hông cô chặt cứng, vững như gọng kìm.
Đèn không bật, Bạch Tuyết Ninh sợ hãi kêu lên: "Anh Allen, bật đèn lên..."
"Bé cưng, đừng sợ...em thật ngọt ngào...Em yên tâm, tôi sẽ dịu dàng...." Allen hít một hơi thật sau, thật ngon, hắn chưa bao giờ ngửi được hương vị nào ngon đến vậy, hắn chưa bao giờ nồi lên hứng thú với món ăn không phải là tử cung đến, có lẽ lần này là lần ngoại lệ, hắn sẽ ăn hết cô gái xinh đẹp trước mặt này, ăn hết từ trong ra ngoài, toàn bộ mọi thứ...
Vì quá đỗi phấn khích, Allen nhịn không nổi lè lưỡi liếm vào cổ Bạch Tuyết Ninh, nhưng trước khi chạm vào cô đã dùng hết sức đẩy hắn ra.
Allen cau mày không vui: "Bé cưng, em không ngoan ngoãn gì hết.
Không ngoan là phải phạt đấy nha\~"
"Anh Allen, trước đó em có thể xin anh một thứ không?" Bạch Tuyết Ninh cúi đầu, biểu cảm cực kỳ thành khẩn
"Tất nhiên rồi, dù sao đứng trước thiên sứ cũng không tiện để từ chối mà.
Chỉ cần sau đó em trở thành bừa ăn tuyệt vời của tôi là được\~" Allen nở một nụ cười quyến rũ, anh muốn xem xem con thỏ nhỏ trước mặt này muốn xin anh điều gì.
"Anh Allen, da anh thật đẹp! Người phương Tây các anh da đều đẹp vậy sao?" Bỗng nhiên, Bạch Tuyết Ninh ngẩng mặt lên nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt của cô nhìn thẳng vào Allen không còn run sợ như trước.
Đến nước này rồi, Allen sao có thể không biết chuyện gì đang xảy ra nữa chứ.
Hai người cứ thế nhìn nhau, một đôi mắt điên cuống thâm tuý đối với một đôi mắt trong veo nhưng bên trong chứa sự điên cuồng không kém.
Allen hơi nheo mắt: "Thì ra không phải con thỏ con yếu đuối mà là con mèo biết cắn xé à?" Nói đoạn hắn nhếch môi lên, nở một nụ cười khát máu.
"Anh Allen không cho tôi sao? Thái độ của tôi chưa đủ chân thành à?" Thật là, người máy của cô trong không gian vẫn đang chờ đó, nếu đắp da người lên liệu chúng có thể giống con người được không, như Zies chẳng hạn! Như vậy thì không ai phát hiện ra chúng là người máy rồi!.