Bên này, Bạch Tuyết Ninh vừa mới xuống xe ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Nhìn mấy ngôi nhà hai bên đường, cô không khỏi nhớ về ngày xưa.
Đúng vậy, 1000 năm trước, nơi này là địa bàn của gia tộc Phi Linh, gia tộc cô từ xa xưa vẫn luôn đi theo con đường hành y hàng chục năm.
Gia tộc đã đào tạo ra nhiều người tài giỏi, thậm chí còn xuất hiện vài thần y, dần dần nắm vững được quyền lực trong thời đại hỗn loạn đó.
Trong đầu Bạch Tuyết Ninh bỗng 'hiện lên hình ảnh thảm khốc, nhiều tiếng hét chói tai cầu cứu hay xin tha mạng.
Máu tươi nhuộm đỏ cả sân, một đám người mặc áo đên đi đến đâu liền chém giết tới đó.
Một gia tộc cứ như vậy bị chôn vùi trong biển lửa.
Bên kia bức tường, một bé gái mười sáu tuổi đang ngồi xổm xuống lấy hai tay bịt miệng để không bị phát ra âm thanh nào, đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ sợ hãi.
Cô gái đó chính là Phi Linh Tuyết....thật tiếc thay, cô vẫn không thể thoát khỏi cái chết.
Bạch Tuyết Ninh lắc đầu thoát ra khỏi suy nghĩ, nhìn khung quanh đã thay đổi rất nhiều, so với 1000 năm trước, đúng là sống động hơn.
Tiểu Lục từ khi thấy ký chủ đi đến đây liền hiểu ra, có lẽ hôm nay nhìn thấy tình cảm mẹ con Hạ gia khiến cô không khỏi nghĩ về quá khứ.
Nó lẳng lặng theo sau ký chủ không muốn làm phiền.
Bạch Tuyết Ninh bước chậm rãi về phía ngọn núi phía trước, cô không biết mình đã đi bao lâu, đôi chân của cô dường như không biết mệt mỏi, đôi mắt của cô như không có cảm xúc vẫn nhìn thẳng về phía trước như người mất hồn.
Khi mặt trời dần xuống núi, Bạch Tuyết Ninh đã đến một mảnh đất trống, cỏ đã mọc lên um tùm, rậm rạp, nơi đây dường như trở thành một mảnh đất hoang, không có người đặt chân tới, ánh nắng chiều tà xuyên qua những kẽ lá, rọi vào khuôn mặt trắng nõn của cô, như muốn chiếu thẳng vào tâm hôn.
Nơi này.....!chính là nơi mà cha mẹ cô cùng 138 người gia tộc Phi Linh chôn cất, đây chính là món quà của hệ thống dành cho cô khi mới đầu gặp mặt cũng nhờ có nó mà cô đã trải qua cái chết nhẹ nhàng nếu không cô cũng không thể tưởng tượng mình sẽ bị tra tấn và cưỡng bức đến mức nào.
Bạch Tuyết Ninh giơ tay lên, Zies và Stans xuất biện trước mặt cô cùng với mười lăm người máy cấp thấp khác.
Nói là cấp thấp nhưng nếu không nhìn kỹ thì không thể nhận ra chúng là người máy, dù sao đây cũng là sản phẩm của tinh tế, khoa học công nghệ đã vượt qua thời đại này.
"Dọn dẹp chỗ này đi." Giọng nói nhàn nhạt của cô vang lên, nghe được mệnh lệnh tất cả người máy bắt đầu làm việc, dọn sạch đống cỏ xung quanh.
Động tác của chúng rất nhanh, chẳng mấy chốc nơi đây đã trở nên sạch sẽ lộ ra những ngôi mộ nhô lên.
Nhờ có năng lượng của hệ thống để lại mới giữ được như vậy nếu không trải qua 1000 năm cô không biết sẽ thế nào.
Bạch Tuyết Ninh lấy ra một nắm hương và nhiều bó hoa đi đến đặt từng cho ngôi mộ, cuối cùng cô dừng lại ở hai ngôi mộ lớn nhất.
"Ba, mẹ, thật xin lỗi vì 1000 năm qua không đến thăm.
Mặc dù hai người cũng chẳng thương yêu hay quan tâm gì đến tôi nhưng dù sao cũng là con gái, nên hiếu kính cha mẹ là đương nhiên." Giọng nói của cô trầm thấp, không có bất kỳ cảm xúc gì, ánh mắt trở nên lạnh nhạt, không vui cũng không buồn.
Nghĩ lại, nếu cha mẹ cô đủ tính táo không bị lòng tham lấn mất nhân tính thì cũng không đến nỗi rơi vào bẫy của kẻ thù khiến cho cả gia tộc bị diệt vong.
Haizzz...!trước kia cô định lên kế hoạch lật đổ hai bọn họ để lên làm gia chủ nhưng không ngờ bị Nam Cung gia phá mất, chưa kịp ra tay thì đã bị giết, lúc đó đúng là ngu ngốc mà.