Cường Sủng Nam Thê

< Cường Sủng Nam Thê > Chương 20:

--------

☆, 20. Chủng tộc thần bí

--------

Khoảng chừng qua một giờ sau, một tiếng nhẹ nhàng ưm.. hưm, lông mi dài của Hạ Trường Ninh nhẹ nhàng run run đang muốn mở ra.

Thương Ngự Thượng lập tức hướng tới gần Hạ Trường Ninh, khẩn trương cầm lấy tay cậu, giọng điệu vội vàng mà áp lực,

_ Trường Ninh, Trường Ninh, em tỉnh sao? Em nhìn tôi, Trường Ninh, tôi ở đây, tôi ở đây.

Hạ Trường Ninh cố gắng mở hé mắt, mê mang liền bắt gặp ánh mắt lo lắng và phiền muộn của Thương Ngự Thượng, thanh âm cậu nhẹ tênh gần như nghe không được,

_ Ngự Thượng.

Thương Ngự Thượng ngừng thở, nghe thấy cục cưng trong lòng mình gọi tên, anh kích động như một đứa trẻ con vậy,

_ Anh đây, anh đây, Trường Ninh, anh ở đây, em có khó chịu ở đâu không, nói cho anh biết.

_ Rất mệt mỏi, rất muốn ngủ.

Tình trạng hiện tại của Hạ Trường Ninh thật sự là không còn chút sức lực nào.

_ Được, ngoan ngoãn, muốn ngủ liền ngủ, anh bảo vệ em.

_ Ừm, Ngự Thượng, trước tiên đừng động đến bên phía Doãn gia, trước hôn lễ đừng động.

_ Được, em nói gì anh đều nghe theo em, em đừng nghĩ đến những việc khác nữa, ngoan ngoãn ngủ đi.

Hạ Trường Ninh nghe lời lần nữa nhắm lại mắt, ngủ thật say.

Thương Ngự Thượng quay đầu gọi Bạch Mạt,

_ Bạch Mạt, em ấy như thế này là sao đây, vì sao Trường Ninh vẫn còn chưa khỏe?

_ Phản ứng bất lợi sau khi dùng thuốc, cậu yên tâm, sau khi thuốc mê cùng chất ma túy được loại trừ, liền sẽ khôi phục bình thường.

_ Phải mất bao lâu?

_ Đại khái 3 4 giờ liền sẽ không việc gì.

Nghe được kết quả tinh thần của Thương Ngự Thượng thả lỏng một hơi, nhẹ nhõm hơn một chút,

_ Cậu đi nghỉ ngơi một lúc đi.


Nhìn Thương Ngự Thượng lo lắng cho Hạ Trường Ninh như vậy, Bạch Mạt ngồi xuống, thích thú chăm chú nhìn Hạ Trường Ninh và Thương Ngự Thượng.

Thương Ngự Thượng chỉ nhìn tâm can bảo bối, không có thời gian phản ứng Bạch Mạt, Bạch Mạt đành phải chủ động nói,

_ Cậu là nghiêm túc sao?

_ Con mắt của cậu là dùng để thở sao?

Bạch Mạt bị nghẹn họng nói không ra lời nhưng mà lại không cam tâm, nhất định muốn người này chính miệng thừa nhận, thế là Bạch Mạt mặt dày lần nữa hỏi,

_ Thật sự là thích cậu ấy đến vậy sao? Cậu không giống kiểu người dễ dàng động tâm.

_ Gặp đúng người, cảm giác liền cùng cảm mạo ho khan như nhau, cho dù muốn ngừng đều không ngừng được.

Bạch Mạt ho nhẹ một tiếng,

_ Cậu thật rất hài hước.

Thương Ngự Thượng xoay đầu nhìn Bạch Mạt,

_ Cậu không phải muốn nghe tôi chính miệng thừa nhận sao?

Bạch Mạt nhún nhún vai, ra vẻ đúng như vậy cậu đã biết chân tướng rồi. Thương Ngự Thượng đem ánh mắt một lần nữa đặt trên gương mặt Hạ Trường Ninh

_Tôi thích em ấy, không phải, xác thực nói là, tôi yêu em ấy.

Bạch Mạt đang uể oải lập tức trở nên nghiêm túc,

_ Ngự Thượng, cậu biết cậu hiện tại nói cái gì sao?

_ Tôi đương nhiên biết tôi đang nói cái gì?

_ Nhưng mà, trên người cậu còn trọng trách gì? Cậu cần gánh vác trên vai điều gì cậu không biết sao?

_ Việc này tôi cũng biết.

_ Đã biết cậu còn như thế?

Thương Ngự Thượng một mặt không biểu cảm,

_ Cậu muốn nói, tương lai của gia tộc Thương gia không thể hủy trong tay tôi, phải không? Vậy thì chuyện đó với việc tôi cùng Trường Ninh ở bên nhau có quan hệ gì?

_ Cậu ấy là nam mà, chẳng lẽ cậu định tìm người mang thai hộ đến giải quyết vấn đề con cái sao?

_ Ai nói tôi muốn tìm người mang thai hộ sinh con?


_ Cậu không tìm người, không lẽ là cậu để cậu ấy sinh con cho cậu hả? Hay là chính cậu có thể sinh?

_ Chuyện trên đời không có gì không có khả năng xảy ra.

Bạch Mạt nghi hoặc không hiểu,

_ Cậu nói lời này có ý gì?

_ Cậu có từng nghe nói, đàn ông có thể có mang thai sinh con chưa?

_ Cậu điên sao, chuyện này làm sao có khả năng! Đợi đã, dường như là tôi có nghe qua chuyện đàn ông mang thai sinh con, nhưng mà chuyện đó cũng chỉ là tin đồn, không thể tin tưởng.

_ Có lẽ, tương lai một ngày nào đó, cậu sẽ tin tưởng.

Bạch Mạt có một dự đoán táo bạo trong lòng, nhưng mà bản thân không có biện pháp tự thuyết phục mình tin tưởng,

_ Cậu sẽ không vô duyên vô cớ nói lời này, cậu biết cái gì rồi?

_ Nói cho cậu biết cũng không sao, nhưng mà miệng của cậu không biết giữ, chuyện này nói ra ngoài thì sẽ chết người, cậu xác định muốn biết?

Bạch Mạt nuốt nước bọt,

_ Yên tâm, lấy cái mạng nhỏ của tôi cho cậu làm đảm bảo.

Thương Ngự Thượng ánh mắt nhu hòa nhìn người yêu ngủ say, bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ lấy hai má như ngọc,

_ Trường Ninh kỳ thật là truyền nhân thuần khiết nhất của Mộc di tộc.

Bạch Mạt kinh ngạc,

_ Mộc di tộc?

_ Đúng vậy, Mộc di tộc, trong tộc đàn ông đều có thể mang thai sinh con, chỉ là bởi vì huyết thống quan hệ, sinh dục xác suất khác biệt, huyết thống càng thuần năng lực sinh dục càng mạnh.

Thương Ngự Thượng ngừng một lát,

_ Trường Ninh là tộc nhân có huyết thống thuần túy nhất của tộc bọn họ, cho nên tôi không cần tìm người mang thai hộ, Trường Ninh có thể thai nghén sinh con cho chúng tôi.

Bạch Mạt mất gần một phần tư giờ mới tiêu hóa một tin tức bạo tạc,

_ Cậu,.. Trường Ninh biết mình là người của Mộc di tộc không?

_ Hiện tại trong giai đoạn này tôi không dự định cho em ấy biết.


Bạch Mạt đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận, anh có thể nói anh tạm thời muốn mất ký ức có được không, cho nên Thương Ngự Thượng nói cái gì anh đều không nhớ được.

Giống như là biết Bạch Mạt có ý nghĩ gì,

_ Cậu đã biết điều không nên biết, cho nên đã quá muộn.

Bạch Mạt hoàn toàn tỉnh ngộ.

_ Dựa vào cái gì chứ?, khốn kiếp, cậu chính là cố ý.

_ Sau này sức khỏe của Trường Ninh liền giao cho cậu phụ trách, nhất là lúc sau này khi Trường Ninh mang thai.

_ Thương Ngự Thượng, cậu đó dựa vào cái gì nô dịch tôi, ông đây mặc kệ.

_ Có thể, chỉ là cậu biết bí mật của Trường Ninh nhà tôi, vì lo cho anh toàn của cục cưng nhà tôi, tôi đây không ngại đưa cậu đi Châu Phi du lịch một đời.

_ Mẹ kiếp.

Bạch Mạt xù lông.

Thương Ngự Thượng một ánh mắt lạnh lẽo, Bạch Mạt trong nháy mắt giống như khí cầu xì hơi, không có bất kỳ âm thanh nào.

_ Không cho phép đánh thức Trường Ninh.

_ Thương Ngự Thượng chúng ta thương lượng chút đi, cục cưng của cậu tôi sẽ thay cậu chăm sóc, nhưng mà, cậu phải giúp tôi đem Tô Dương đuổi tới tay.

Thương Ngự Thượng khinh bỉ nhìn cậu ta một cái,

_ Không tiền đồ.

_ Được, không vấn đề.

Vì vợ bảo bối, hi sinh bạn tốt một chút, ừm không sao, huống hồ còn đưa cho cậu ta một lão dịch miễn phí kiêm làm ấm giường tính là bồi thường, Tô Dương cũng không bị thua thiệt, ừm rất tốt, thế là Thương Ngự Thượng liền vui sướng quyết định.

Xa xa tại bên kia bờ đại dương cậu chủ Tô không hiểu sao thân mình run rẩy một chút, miệng nói thầm, không việc gì sao đột nhiên cảm thấy không thoải mái, trong lòng lại có chút hoảng loạn.

Bạch Mạt không còn bối rối bị Thương Ngự Thượng tính kế nữa,

_ Cậu làm sao biết bí mật của bảo bối nhà cậu?

_ Bà nội nói muốn để tôi cưới đàn ông làm vợ, trong lúc chờ đợi tôi phái người điều tra Trường Ninh, vô tình phát hiện em ấy có thể chất thân thể đặc thù này, mà tôi rất thích em ấy, cho nên liền quyết định cưới em ấy.

_ Cậu ấy không biết mình là người có thể chất kia sao?

_ Kỳ thật phần lớn bộ phận người trong Mộc di tộc, đàn ông đều không biết mình có thể có thai sinh con, dù cho biết lại bởi vì không phải đồng tính luyến, hoặc là huyết thống không thuần, cả đời đều sẽ không sinh con. Cho nên chủng tộc kỳ thật đã đến bờ vực sa sút.

Mà giống như Trường Ninh kế thừa huyết thống thuần túy của Mộc di tộc có thể trở thành truyền nhân chính thống như vậy, mấy trăm năm mới xuất hiện một. Còn có truyền thuyết, nói một khi truyền nhân mang huyết thống nhất trong tộc mang thai nghén song thai, vậy Mộc di tộc liền sẽ hưng vượng, mà gia tộc có được truyền nhân mang song thai liền sẽ hưng vượng qua nhiều thế hệ mà không suy yếu.

_ Có thể tà dị thế sao?

_ Không biết, cho nên miệng của cậu không cần tôi đích thân ra tay, cậu cũng biết làm như thế nào đi.


_ Tôi Biết.

Bạch Mạt tại bên miệng làm động tác kéo miệng lại,

_ Tuyệt đối giữ miệng như nút bình, cho dù là Tô Dương tôi cũng sẽ không nói ra, chính cậu muốn cho biết thì cậu ấy liền biết.

Bóng đêm u tối dần thói lui, chân trời trở nên sáng hơn. Hạ Trường Ninh chậm rãi mở hé mắt, đập vào mắt vẫn là đôi mắt lộ rõ sự lo lắng ngập tràn tơ máu

_ Ngự Thượng.

Hạ Trường Ninh gọi một tiếng trầm thấp khàn khàn.

Thương Ngự Thượng tiếp lấy ly nước từ tay Tiểu Ngũ,

_ Ngoan, uống chút nước ấm lại nói chuyện sau.

Hạ Trường Ninh liền tiếp lấy ly trên tay Thương Ngự Thượng, Hạ Trường Ninh uống nửa ly nước ấm, cổ họng khô cạn nhói nhói dễ chịu hơn nhiều,

_ Anh đã một đêm không ngủ phải không, mau đi nghỉ ngơi nhé.

Thương Ngự Thượng ôn nhu nhếch miệng,

_ Đừng lo lắng, em không việc gì liền tốt.

Thương Ngự Thượng dùng bàn tay ấm áp sờ sờ lấy má người yêu,

_ Trường Ninh chúng ta đi qua chung cư bên kia ở nhé em.

Xem ra lần này là thật sự dọa đến anh, Hạ Trường Ninh khó có được ngoan ngoãn, thuận theo ý anh gật gật đầu,

_ Ừm, nghe anh.

Đưa hai tay mạnh mẽ siết chặt lấy Hạ Trường Ninh, ôm chặt cánh tay, sức lực vừa đúng,

_ Trường Ninh, hôn lễ rất nhanh sẽ được cử hành, đến lúc đó anh sẽ cẩn thận bảo vệ em, sẽ không để việc như vậy xảy ra.

Nghe ra anh đang tự trách, trong lòng Hạ Trường Ninh khó chịu, là mình sơ ý chủ quan gây ra rắc rối, lại giống như anh làm sai,

_ Ngự Thượng, việc này không liên quan đến anh, là chính em không tốt, anh đừng như vậy, em sau này sẽ cẩn thận.

Nhóc con trong lòng biết thương mình như thế, biết phải để ý an nguy bản thân hơn, vậy thì sẽ luôn luôn phòng bị người ngoài, như vậy mình sẽ an tâm một chút, không còn cách nào khác. Nếu như không buộc em ấy, sau này làm sao ở Thương gia ứng đối tất cả mọi việc.

Trong lòng dù không đành lòng, nhưng mà không thể không làm như thế, cũng may nhóc con thông minh lại ổn trọng hơn người, có thể hiểu được nguyên nhân mình lo lắng và nghi ngại, cho nên tin tưởng đối mặt với sinh hoạt chung sau này sinh sẽ dễ dàng xử lý mọi việc.

- -------

End chương 20

>>>>>>>>

Trans & edit: Chua cay tuyệt nhất

>>>>>>>>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận