Thẩm Tinh Lê xin nghỉ, đến bệnh viện với Ngôn Gia Hứa.
Anh thì hay rồi, vết thương đều chưa lành mà hết công việc này đến công việc khác ập đến, lúc này không phải là Cốc Dương đến thì người tiếp theo sẽ là Lưu Chí Phong, sau đó lại không biết là nhân viên kỹ thuật nào...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tinh Lê bất lực ngồi một bên, mặc kệ mà nhìn.
Buổi chiều, Ngôn Gia Hứa đuổi người đi rồi vẫy tay với cô: "Tới đây."
Thẩm Tinh Lê "không tình nguyện" mà đi qua: "Anh thật là bận rộn nha."
"Thời gian còn lại đều là của em. Người cũng là của em." Anh bóp cằm cô, xoa xoa, hưởng thụ giống như đang cảm nhận cảm xúc mềm mại.
Thẩm Tinh Lê không phải là bất mãn vì anh không để ý đến mình mà là bất mãn vì anh không thương tiếc thân thể.
Đều sinh bệnh phẫu thuật nhập viện rồi mà còn không an phận.
Các đồng nghiệp của anh cũng thế, cũng không biết thông cảm cho anh chút nào.
Anh là trâu bò sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tinh Lê rất không vui, mặc cho Ngôn Gia Hứa dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành thế nào cô cũng không lay động, sau đó Ngôn Gia Hứa dỗ mệt rồi liền nằm trên giường ngủ. Thẩm Tinh Lê tự mình chờ đợi một lát, bác sĩ đi vào kiểm tra phòng, xem hình tình vết thương của anh.
Thẩm Tinh Lê ra ngoài theo, hỏi: "Bây giờ có thể ăn cái gì chưa?"
Bác sĩ nói: "Không được. Ngày mai mới có thể ăn chút thức ăn lỏng."
Thẩm Tinh Lê nhìn gương mặt thon gầy tái nhợt của anh, đau lòng lại đành chịu: "Được."
Cho nên khi Ngôn Gia Hứa thức dậy lần nữa, Thẩm Tinh Lê đang ôm hộp cơm dùng bữa.
Anh: "..."
Ngôn Gia Hứa mím cái miệng khô khốc của mình.
Thâm Tinh Lê có lòng tốt hỏi: "Có phải anh đói bụng không?"
Anh nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, Thẩm Tinh Lê cười cười, vù vù chạy tới, Ngôn Gia Hứa cho rằng Thẩm Tinh Lê muốn tiến hành cho anh ăn đồ ngọt, miệng đều chuẩn bị mở ra rồi, kết quả là cô cầm ly nước ở đầu giường, dùng bông ngoáy tai thấm chút nước rồi bôi lên trên môi anh, hỏi: "Được chưa?"
Ngôn Gia Hứa: "..."
Em nói xem được không?
Trên mặt anh khó chịu, anh không lên tiếng.
Thẩm Tinh Lê này, có đôi khi thông minh, có đôi khi lại như cái chày gỗ, nhìn bạn trai nhà mình nổi tính khí lên, cô nghĩ rằng đây là phải dỗ, thế là cái đầu tròn tiến tới, ở trên môi anh hôn "chụt" một cái.
Ngôn Gia Hứa: "..."
Thẩm Tinh Lê: "Đủ chưa?"
Anh không nói lời nào.
Cô lại hôn một cái.
Ngôn Gia Hứa liếc nhìn cô, lặng lẽ hỏi: "Thẩm Tinh Lê, em đang làm gì vậy?"
Quả lê mập nào đó lanh lợi: "Anh chưa nghe nói sao? Có tình thì uống nước cũng no, anh no chưa?"
Ngôn Gia Hứa khó khăn mà đỡ trán, phối hợp với màn biểu diễn của cô: "Hóa ra là như vậy."
Suy nghĩ lời của cô nói, anh lại kéo người qua, đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng ở trên trán.
Rất nhanh màn đêm đã buông xuống, bà cụ Thẩm ở nhà cũng lo lắng, nhưng Thẩm Tinh Lê cảm thấy người lớn tuổi thật sự không tiện ra ngoài vào đêm hôm khuya khoắt. Bởi vì bà cụ Ngôn qua đời khiến cô càng thêm quý trọng và lo lắng cho bà cụ bên cạnh.
Thế là cô cam đoan nói: "Tự con làm được, bà yên tâm đi."
Bà nội: "Ngày mai bà làm chút đồ ăn gì đó, con qua đây lấy."
"Con biết rồi."
Bà nội muốn nói lại thôi.
"Còn có chuyện gì sao?"
Bà nội cuối cùng cũng hỏi: "Gia Hứa thế nào rồi?"
"Đã không có việc gì nữa, cần nằm viện ít nhất hơn một tuần."
Bà nội nói biết rồi lại hỏi: "Nó có tốt với cháu không?" Đây mới là điều bà muốn hỏi nhất.
Lúc này Thẩm Tinh Lê cũng không ngại ngùng: "Tụi con rất tốt, bà đừng lo lắng."
Bà nội thở dài một tiếng nói: "Tình hình nhà bọn họ tương đối phức tạp. Gia Hứa là đứa trẻ tốt, bà nhìn nó lớn lên, thiện lương lại có trách nhiệm, từ nhỏ đã tốt với con, bản thân bà cũng thích nó, sau này nó chính là con cháu nhà chúng ta."
Thẩm Tinh Lê nghĩ đến bà nội Ngôn không ở đây, thật đúng là không còn nơi để Ngôn Gia Hứa về nữa.
Lại nghe bà nội nói lời này, trong lòng cô ấm áp: "Bà nội, cảm ơn bà."
"Đứa nhỏ này, cảm ơn gì chứ." Bà nội lại nghiêm túc nói chuyện với cô: "Nhưng mà con còn nhỏ, chuyện gì cũng không thể làm quá giới hạn."
"Con biết rồi."
"Còn có, bố mẹ con bên kia, chúng nó không hiểu rõ con, nhất là mẹ con rất ngang ngược, sau này có ý kiến gì còn chưa biết dâu."
Thẩm Tinh Lê còn chưa từng lo lắng điểm này, nhưng cô biết rõ tính của Tằng Hồng.
Bà nội nói: "Bà chỉ nói với con, con cũng đừng lo lắng. Bà nội sẽ giúp con."
*
Lúc Thẩm Tinh Lê trở về phòng bệnh thì trông thấy Cao Tử Xuyên tới.
Một ngày có không ít người tới, duy nhất chỉ không thấy anh ta, không nghĩ tới muộn như vậy vẫn tới.
Đồng thời trong tay anh ta còn mang theo hộp cơm, xem ra là mang đồ ăn từ nhà tới.
Thẩm Tinh Lê cẩn tuân theo lời dặn của bác sĩ, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hiện tại vẫn chưa thể ăn gì đâu."
Cao Tử Xuyên nhìn về phía Ngôn Gia Hứa, cười trào phúng một tiếng, nói: "Vậy thì lời cho Tinh Tinh rồi?"
Ngôn Gia Hứa: "Ừm, một tuần sau xuất viện, đoán chừng em ấy sẽ béo lên."
Cao Tử Xuyên: "Nuôi cho béo tốt, cậu cũng coi như là thâm tàng công dữ danh*."
*Thâm tàng công dữ danh (深藏功与名) là triết lý Đạo gia, nghĩa đen là không tiết lộ tài hoa và công danh của mình. Nghĩa bóng là để hình dung những người làm chuyện tốt, nhưng lại che giấu danh tính, không muốn người ta biết mình làm.
Thẩm Tinh Lê: "..."
Xin hỏi cô là heo con sao?
Thẩm Tinh Lê nhận lấy hộp cơm, mở ra xem, bên trong là cháo gạo, cải ngọt luộc, trứng gà cuộn.
Cô ngồi xổm ở bàn trà bắt đầu ăn, Cao Tử Xuyên hỏi: "Em chưa ăn cơm sao?"
Thẩm Tinh Lê: "Ăn rồi, nhưng vẫn có thể ăn thêm chút nữa nha."
Cao Tử Xuyên: "..."
"Thật là ngon." Cô ăn cơm của bệnh nhân mà không có chút áy náy nào, Cao Tử Xuyên nói: "Viên Tuệ làm, cứ bảo anh mang tới."
Ngôn Gia Hứa: "Đừng để cô ấy bận rộn nữa, bên này tôi đã mời người chăm sóc, Tinh Tinh cũng ở đây."
"Trẻ con làm sao chăm sóc được?"
Ngôn Gia Hứa: "Chỉ là chút vấn đề nhỏ, tôi không cần chăm sóc, rất nhanh là ra viện rồi."
Thẩm Tinh Lê đang chăm chú ăn cơm, Cao Tử Xuyên bưng cái ghế ngồi ở bên cạnh Ngôn Gia Hứa, thấp giọng thảo luận cái gì đó.
Thẩm Tinh Lê nhìn mà thấy lạ.
Gần đây cô cũng nghe thấy lời đồn Cao Tử Xuyên muốn đi ăn máng khác, nhất là vào tháng trước trong hôn lễ, anh ta công khai mời Phan Dương, khiến cho tất cả mọi người rất lúng túng.
Buổi sáng Lưu Chí Phong đến thăm bệnh cũng đã nói một trận.
Nhưng bây giờ Thẩm Tinh Lê lại cảm thấy, đây không phải là Cao Tử Xuyên và Ngôn Gia Hứa có quan hệ rất tốt sao?
Hai người thấp giọng thảo luận, Thẩm Tinh Lê cảm thấy mình không nên nghe. Nhưng đang lúc ăn cơm mà, cũng không tiện ra ngoài, thế là cô lấy tai nghe nhét vào tai.
Cao Tử Xuyên giúp Ngôn Gia Hứa điều chỉnh giường một chút.
Ngôn Gia Hứa nói: "Muộn quá rồi anh không cần đến đây, nói trong điện thoại cũng được."
"Không sao, tới thăm cậu một chút." Anh ta cười nói: "Một đám người thông minh trong công ty chúng ta không biết thông cảm cho người ta. Chỉ có một mình tôi có nhà có miệng, dù sao cũng là Viên Tuệ cẩn thận, có thể nhắc nhở tôi."
Ngôn Gia Hứa cười một tiếng.
Anh hỏi: "Anh và Phan Dương nói chuyện thế nào rồi?"
Cao Tử Xuyên: "Ngoại trừ đề nghị tôi bán cổ phần hiện tại, lại nói chuyện với những người này, ra giá cao." Anh ta đưa cho Ngôn Gia Hứa một danh sách.
Đều là kỹ thuật viên nòng cốt của trung tâm phát minh tại Quảng Thị.
Ngôn Gia Hứa hừ cười một tiếng: "Anh ta ngược lại rất thành thạo, biết đánh vào điểm chết người nhất của tôi."
Cao Tử Xuyên cười nói: "Ai gian xảo bằng thằng nhóc cậu?"
Ngôn Gia Hứa liếc nhìn anh ta một cái, Cao Tử Xuyên vội vàng đổi lời: "Là thông minh."
"Smart boy!"
Ngôn Gia Hứa tức cười: "Anh đừng chọc tôi cười, vết thương hở ra là treo tại đây luôn đấy."
"Cậu cho rằng tôi mù?"
Hai người trò chuyện thân mật, giống như người yêu vậy. Thẩm Tinh Lê u oán nhìn một cái.
Cao Tử Xuyên nói, gần đây ở công ty mình bị trừng mắt đối xử lạnh lùng, bọn họ ăn cơm đều không gọi anh ta, khó chịu chết mất.
Ngôn Gia Hứa: "Chờ tôi xuất viện đi."
"Cậu muốn thả tin tức?" Cao Tử Xuyên hồi hộp.
Ngôn Gia Hứa: "Con mẹ nó anh đoán mò gì vậy? Để bọn họ bận rộn thì không ai có tâm tư xa lánh anh nữa."
Cao Tử Xuyên: "Cậu thật đúng là phát huy bản chất của nhà tư bản vô cùng tinh tế."
...
Thời gian không còn sớm, Cao Tử Xuyên chuẩn bị về.
Ngôn Gia Hứa nói: "Đợi chút nữa anh giúp tôi đưa Tinh Tinh về, về nhà hay về trường đều được."
Thẩm Tinh Lê đứng ra phản đối đầu tiên: "Không được, em không đi!"
Vẻ mặt Ngôn Gia Hứa lạnh tanh: "Tại sao lại không nghe lời? Anh đây không cần em chăm sóc, không có giường không có chăn, em ở đây không tiện."
Thẩm Tinh Lê nói: "Em có thể ngủ ghế sô pha, lại mượn chăn mền từ y tá. Đây là phòng bệnh VIP, có thiết bị giường."
Ngôn Gia Hứa không xoay chuyển được Thẩm Tinh Lê nên đành phải mặc kệ cô.
Thẩm Tinh Lê cũng nhẹ nhàng nói: "Em muốn ở đây với anh mà, em ở đây chắc chắn anh cảm giác không giống."
Ngôn Gia Hứa sững sờ, lúc này mới nhớ tới. Mấy ngày này việc ở nhà và ở công ty quá nhiều. Bà nội đi rồi, cô cũng buồn, cảm xúc của anh không tốt, không lo lắng cho cô, bây giờ lại mẹ nó vô dụng đến mức vào bệnh viện, chắc chắn là đã dọa cô sợ rồi.
Một sự bi thương không nói ra được tràn ngập trong lòng.
Hình như, anh cũng chỉ có cô.
Thế là anh nói: "Vậy đi rửa mặt đi, ngủ sớm một chút."
Thẩm Tinh Lê ở trong nhà vệ sinh hồi lâu, lúc đi ra thì y tá đã thay thuốc cho Ngôn Gia Hứa, phần lớn đèn cũng đã được tắt, chỉ để lại hai chiếc đèn nhỏ chiếu sáng.
Cả phòng là màu da cam lờ mờ.
Thẩm Tinh Lê mặc đồ ngủ, đi chân đất. Cô sợ lạnh lại phủ thêm một chiếc áo khoác của anh. To to rộng rộng, bao lấy cô giống như thầy mo.
Ngôn Gia Hứa nghiêng người nhìn điện thoại, vẻ mặt chuyên chú, lúc Thẩm Tinh Lê đi qua anh cũng không chú ý.
Thẩm Tinh Lê xích lại gần, trên điện thoại của anh chính là ảnh chụp chung cùng với bà nội khi còn bé.
Bà nội ngồi trên xe lăn, cậu bé mười mấy tuổi mặc áo jacket lạnh lùng, vẻ mặt hờ hững nhìn về phía ống kính, trong khuôn mặt lại mang theo một chút quật cường.
Trái tim Thẩm Tinh Lê đau đớn giống như bị xé rách.
Ngôn Gia Hứa rất nhanh đã phát hiện ra, anh tắt điện thoại.
Thẩm Tinh Lê sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, cô quay người trở lại trên ghế sô pha rồi nằm xuống, chăn mền, áo khoác toàn bộ bao lấy thân thể cô.
Sự im lặng lâu dài.
Ngôn Gia Hứa thăm dò mà gọi cô: "Tinh Tinh?"
Thẩm Tinh Lê ấp úng đáp lại, mang theo tiếng nức nở: "Làm sao vậy?"
Trong lúc nhất thời Ngôn Gia Hứa lại không biết nên nói gì.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ngôn Gia Hứa khó khăn mà vỗ vỗ ga giường bên cạnh, nói: "Tới đây, anh ôm một cái." Thẩm Tinh Lê không kìm nén được, chạy đến giường bệnh của anh. Cô cũng không dám tới gần, chỉ dính vào một góc nhỏ bên giường.
Ngôn Gia Hứa đặt tay trên bụng cô, muốn kéo cô lên trên người mình, cô lại không chịu.
Thẩm Tinh Lê lau sạch nước mắt: "Anh nhớ bà sao?"
"Ừm." Anh khàn giọng.
"Em cũng rất nhớ bà nội. Làm sao bỗng nhiên lại không còn nữa."
Trong bóng tối, hai người ôm nhau một lát.
Đây là lần đầu tiên bi thương sau khi bà nội qua đời, mai táng ồn ào phức tạp, tay chân luống cuống sinh bệnh.
Ngôn Gia Hứa hôn một cái lên trán cô, miệng Thẩm Tinh Lê tiến tới.
Hai đôi môi chạm vào nhau, ngậm mút, ma sát.
Không có quan hệ tình dục, chỉ muốn hấp thụ sự ấm áp của đối phương mà thôi.
Thẩm Tinh Lê nghĩ đến bà nội, không thể đi quá giới hạn.
Thế là cô nhanh chóng rời khỏi ngực anh, quay về sô pha nằm.