Có lẽ là liên quan đến những gì trải qua khi còn bé, Ngôn Gia Hứa và Thẩm Tinh Lê đối với con luôn cực kỳ bao dung và cưng chiều.
Có đôi khi quái thú nhỏ phá phách, Ngôn Gia Hứa sẽ còn giả bộ tức giận dạy dỗ cậu bé hai câu nhưng Thẩm Tinh Lê thì nói đừng quát lớn con, ngay cả mặt cũng chưa từng hung dữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong một khoảng thời gian rất dài, quái thú nhỏ kiên trì cho rằng, trong cái nhà này, bố là gia trưởng, cậu bé và mẹ có địa vị giống nhau.
Bởi vì mỗi ngày bố dỗ cậu uống sữa xong thì còn phải đi dỗ mẹ, giúp mẹ cắt hoa quả,, đổ nước. Mẹ làm việc trong phòng vẽ, bố đều đi vào đó cùng, dù không nói lời nào, yên tĩnh ở đó cũng được, đặc biệt giống như lúc cậu ngủ trưa, bố ở bên cạnh kể chuyện.
Có lần trong nhà có mấy dì tới, là bạn của mẹ, dì Heo, dì Di Bảo, còn có chú Vi Vũ.
Quái thú nhỏ nhìn thấy nhiều người như vậy thì rất vui vẻ.
Ở trong phòng nhảy nhót tưng bừng, bố cũng sẽ không hung dữ với cậu.
Bố mẹ gặp dịp nhân lúc này, hai người lại ra ngoài đi chơi riêng.
Dì Di Bảo hỏi quái thú nhỏ: “Con biết con từ đâu tới không?”
Bố vẫn chưa dạy đến kiến thức về phương diện này, có điều trong nhà đã có một quyển sách, tên là “Người bạn nhỏ từ đâu tới đây”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu không biết chữ, xem không hiểu, bố nói rằng tuần sau sẽ đọc cho cậu nghe, trong đó giải thích quái thú nhỏ tới như thế nào.
Thế là cậu lắc đầu.
Dì Di Bảo nói: “Thật ra bố mẹ con mới là chân ái, con là điện thoại tặng kèm tài khoản.”
Quái thú nhỏ: “Điện thoại tặng kèm tài khoản là gì ạ?”
Di Bảo: “Khụ khụ, là một loại thủ đoạn kinh tế.”
Quái thú nhỏ cái hiểu cái không nói: “Vậy dì và chú Vi Vũ tranh thủ nạp tiền điện thoại, tặng cho con một em trai đi.”
Di Bảo: “...”
Tần Vi Vũ liếc mắt một cái rồi ôm lấy quái thú nhỏ: “Không phải, chuyện này phải hỏi bố con. Đáp án của bố con là chính xác.”
Trong nhà có người chơi với con, Ngôn Gia Hứa và Thẩm Tinh Lê trôi qua một ngày cuối tuần vui vẻ mà thư giãn.
Buổi tối về nhà, quái thú nhỏ đứng ở cửa ngăn bố lại hỏi: “Dì Di Bảo nói con là điện thoại tặng kèm tài khoản, là thật sao?”
Ngôn Gia Hứa nhìn Thẩm Tinh Lê: “...”
“Em đi tìm Hoàng Tịnh Di tính sổ!”
Thẩm Tinh Lê dở khóc dở cười.
Ôm con trai vào nhà, quái thú nhỏ còn nói: “Nhưng mà chú Vi Vũ nói dì ấy không đúng, đáp án của bố mới chính xác.”
Ngôn Gia Hứa tắm rửa cho quái thú nhỏ, thay quần áo rồi ném cậu vào trong chăn. Đang suy nghĩ xem làm thế nào giải thích cho con, anh mở sách ra, phát hiện quyển sách kia phù hợp với trẻ em sáu tuổi, chủ yếu là phổ cập kiến thức. Cũng không thích hợp với bạn nhỏ ba tuổi.
Thế là anh nói dối dựa trên cơ sở lời của Di Bảo: “Bố mẹ yêu nhau, tiểu thiên sứ tặng cho bố mẹ một người bạn nhỏ cho bố mẹ, đó chính là con.”
Quái thú nhỏ chớp mắt: “Hóa ra con là do tiểu thiên sứ tặng cho bố mẹ à.”
Ngôn Gia Hứa: “Đúng, để con đến sống cùng với bố mẹ.”
Quái thú nhỏ: “Hóa ra là vậy. Mẹ cũng là do tiểu thiên sứ tặng cho bố sao?”
Ngôn Gia Hứa nói: “Mẹ tự đến bên cạnh bố.”
Sau khi quái thú nhỏ ba tuổi, cả nhà bọn họ dọn đến nhà có lầu kèm sân.
Diện tích lớn hơn trước đó một chút. Quái thú nhỏ, chó có không gian hoạt động lớn hơn, có lúc bà nội Thẩm tới ở, lên xuống lầu cũng thuận tiện.
Trước khi cậu bé lên nhà trẻ, lúc bố đi làm thì đều là mẹ ở bên cạnh.
Thẩm Tinh Lê thích chơi cùng con, cùng cậu bé đọc sách, vẽ tranh, xem phim hoạt hình.
Thế nhưng quái thú nhỏ lại là một tên nghịch ngợm, rất to gan.
Người thì không lớn nhưng muốn làm rất nhiều chuyện, thích đi xe đạp, chơi ván trượt, điều khiển máy bay, người máy, những món đồ chơi đó luôn bị cậu tra tấn đến mức chỉ còn lại tay chân.
Quái thú nhỏ chính là đại vương phá đồ.
Quái thú nhỏ còn thích kéo tai của Xá Lị, rõ ràng là người không lớn bằng Xá Lị nhưng lại dám nằm sấp trên người nó để chơi.
Điểm này ngược lại rất giống Thẩm Tinh Lê, không nhịn được, cô lại nghĩ tới A Hoàng. Đó là người bạn tuổi thơ của cô.
Những khuyết điểm còn lại, Thẩm Tinh Lê cảm thấy đều là học theo Ngôn Gia Hứa, hoặc là di truyền từ anh.
Ngôn Gia Hứa nghĩ, khi còn bé mình thật sự thích những thứ này, thế là anh không lên tiếng.
Chạng vạng tối cuối tuần, Thẩm Tinh Lê tưới hoa trong vườn, thuận tiện ngồi trong sân một lúc. Cô sờ sờ Xá Lị rồi nghĩ tới A Hoàng, nhoáng một cái mà đã hai mươi mấy năm trôi qua.
Hiện tại nó đầu thai rồi chứ? Nhất định phải hạnh phúc nha, người bạn, cảm ơn cậu đã ở bên tôi.
Ngôn Gia Hứa đưa con trai ra ngoài chơi.
Hai cha con cùng đi hóng mát. Quái thú nhỏ vốn ngồi ở ghế an toàn phía sau nhưng cậu cảm thấy rất hứng thú với hàng phía trước, nhiều lần muốn bò qua đều bị mẹ ngăn lại.
Hôm nay mẹ không ở đây, cậu lại điên cuồng thăm dò.
Đến tiểu khu, quái thú nhỏ làm trò, khóc nói phía sau không thoải mái, muốn bố ôm một cái.
Có điều nhìn thấy cậu đã mong ngón rất lâu, anh quyết định thỏa mãn cậu, dù sao cũng ở trong tiểu khu. Thế là anh ôm cậu ra rồi đặt lên chân mình, để bàn tay nhỏ của con sờ sờ vô lăng, quái thú nhỏ vô cùng vui vẻ mà vỗ tay, vô cùng thành thật, có chút giống với Quả lê mập khi còn bé.
Ngốc nghếch.
Ngôn Gia Hứa cũng không nhịn được mà cười một cái.
Sau đó anh lái xe vào nhà để xe.
Thẩm Tinh Lê đúng lúc dắt Xá Lị đi dạo thì nhìn thấy Ngôn Gia Hứa ôm con ra từ ghế lái.
Cô đều bị dọa sợ rồi, nhanh chóng chạy tới, sắc mặt tái nhợt.
Thằng bé nhìn thấy mẹ thì hưng phấn nói: “Cục cưng lái xe rồi! Lái xe rồi!
Cô ôm lấy con, xác nhận nó không có việc gì thì mới dừng run rẩy.
Đó dường như là lần đầu tiên quái thú nhỏ nhìn thấy mẹ có chút tức giận, thậm chí cũng không được tính là phát cáu.
Thẩm Tinh Lê hỏi Ngôn Gia Hứa: “Vì sao anh lại đưa nó đi làm chuyện nguy hiểm như vậy? Nếu như xảy ra nguy hiểm thì chính anh cũng không bảo vệ được chính mình chứ nói chi là bảo vệ nó.”
Thật ra cũng chỉ là lái khoảng năm mét, tốc độ chậm giống như rùa.
Ngôn Gia Hứa biết Thẩm Tinh Lê kích động nên không giải thích nhiều, chuyện này là anh làm không tốt.
Hai người không cãi nhau, Thẩm Tinh Lê ôm con vào nhà, Ngôn Gia Hứa cũng dắt Xá Lị về.
Mãi cho đến tối trước khi ngủ.
Thẩm Tinh Lê tìm Ngôn Gia Hứa nói chuyện nghiêm túc, liên quan tới vấn đề của con.
Bởi vì đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Ngôn Gia Hứa cấp bách muốn cho con mở mang những thứ mà nó tò mò, nhưng Thẩm Tinh Lê rất bảo thủ.
Cô là người mẹ dịu dàng nhất trên thế giới.
Lần trước, Ngôn Gia Hứa đưa quái thú nhỏ ra ngoài chơi ván trượt.
Bởi vì đã chơi rất nhiều năm nên Ngôn Gia Hứa đương nhiên là cao thủ, nhưng con trai mới ba tuổi, tay chân nhỏ xíu.
Lần đó quái thú nhỏ té bị thương, đúng lúc là mùa hè, đầu gối bị rách một mảng da lớn.
Quái thú nhỏ vì chơi được thứ mới lạ nên không khóc, thậm chí còn thương lượng với bố, nếu như lần này kiên cười thì lần sao còn có thể tới đây.
Biết Thẩm Tinh Lê quá cẩn thận nên không nói chuyện này cho cô biết.
Ngôn Gia Hứa cảm thấy, đàn ông con trai bị thương cũng không có gì.
Thế nhưng về nhà là đã bị cô nhìn thấy một mảng da lớn trên đầu gối bị rách mất.
Cô đau lòng không thôi.
Lần đó không nói gì nhưng Ngôn Gia Hứa lại không hề để ý, còn làm chuyện nguy hiểm như thế này.
Thẩm Tinh Lê nghiêm túc đưa ra ý kiến với anh: “Nó vẫn là một đứa trẻ ba tuổi, không phải là mấy người bạn của anh, nó và chúng ta khi còn bé cũng không giống nhau.”
Ngôn Gia Hứa lần đầu tiên giải thích sự việc ngày hôm nay: “Cũng chỉ có lúc sắp đến nhà để xe anh mới ôm nó tới, không có lái ở trên đường. Nó trông mà thèm rất lâu rồi. Con trai không yếu ớt như vậy.”
Thẩm Tinh Lê nói: “Anh luôn nói như vậy nhưng khi còn bé em bị thương, em chính là rất khó chịu, sao lại không sao.”
Ngôn Gia Hứa: “Con cái không thể được yêu chiều quá mức, chúng ta cũng không thể bảo vệ nó cả đời được. Nó cũng cần thử những thứ khác.”
Thẩm Tinh Lê: “Đương nhiên là em biết, nhưng em cũng muốn làm trong phạm vi năng lực, cố gắng che chở nhiều hơn cho nó.”
Cô tự biết nói không lại Ngôn Gia Hứa, cũng thừa nhận mình có chút nhát gan.
Nói một lúc cô lại khổ sở khóc lên. Nuôi con không phải là làm bài tập, không phải là điểm mạnh của cô. Thật là khó.
Nằm trong chăn không nói lời nào, Ngôn Gia Hứa đành phải đi dỗ.
“Anh sẽ che chở cho nó, em không cần lo lắng.”
Đêm hôm đó hai vợ chồng nói chuyện rất lâu.
Trong vấn đề giáo dục con.
Sao Ngôn Gia Hứa lại không hiểu cô chứ, Quả lê mập với tâm tư mềm mại, vẫn luôn là như vậy.
Cô không nỡ để người mình yêu bị thương, dù là một chút xíu.
Nửa đêm, đứa trẻ ngủ mơ mơ màng màng chạy đến phòng bố mẹ, nhìn thấy hốc mắt mẹ đỏ lên, cậu chạy tới hôn mẹ rồi hỏi bố: “Vì sao mẹ khóc vậy?”
Ngôn Gia Hứa không lên tiếng, Thẩm Tinh Lê ôm lấy con: “Không khóc, là con nhìn lầm rồi.”
Ngày hôm sau quái thú nhỏ lại hỏi, Ngôn Gia Hứa nói cho quái thú nhỏ biết. Mẹ thích khóc là bởi vì mẹ cũng là một đứa trẻ.
Mẹ cũng sẽ bị tổn thương, sẽ nhụt chí, sẽ bất lực.
Sẽ gặp được chuyện không làm được.
Quái thú nhỏ hỏi: “Khó chịu giống như lúc con bị té đau sao?”
Ngôn Gia Hứa nói: “Đúng thế.” Anh hỏi: “Mẹ an ủi con thế nào?”
Quái thú nhỏ: “Mẹ ôm con một cái, con sẽ không buồn nữa.”
“Cho nên, mỗi khi mẹ buồn con nhớ ôm mẹ nha.”