Thẩm Tinh Lê bởi vì được chứng kiến cảnh giương cung bạt kiếm vừa rồi trong nhà, quá khủng bố, nào có ai một lời không hợp liền đánh nhau chứ?
Cô yên lặng lo lắng năng lực chịu đựng trong lòng Ngôn Gia Hứa yếu giống như cô, mặc dù không biết bác trai Ngôn gia và dì kia rốt cuộc làm sao, nhưng dường như chuyện không tốt. Cô cảm thấy mình nên bên cạnh Ngôn Gia Hứa, cố gắng bảo vệ anh, không được làm ra chuyện điên rồ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chờ lần hoạt động tâm lý này qua đi, hai người đã đến góc đường rồi.
Ngôn Gia Hứa nhét xe đạp vào ven đường, lại khôi phục dáng vẻ nhàn tản, không để ý gì cả, miễn cưỡng để tay trong túi.
Thẩm Tinh Lê đung đưa bên cạnh anh, rất muốn dắt tay anh, bảo vệ anh một chút gì đó.
Nhưng đáng tiếc, móng vuốt nhỏ không dám đưa tới.
Trong biên giới thăm dò điên cuồng "mình đến cùng có muốn dắt tay anh hay không", hai người đều đã lớn rồi lại dắt tay thì rất kỳ quái nhỉ? Dù là anh em ruột cũng không như vậy, nhưng lỡ như anh đau lòng quá mức không nhìn đường bị đụng chết thì làm sao bây giờ?
Các loại tư tưởng va chạm vào nhau.
Cuối cùng, cô từ bỏ, nếu như bị anh hất ra thì càng khó coi hơn.
Lúc đi lên bậc thang, cổ tay bỗng nhiên bị một luồng sức mạnh kỳ lạ khống chế lại ----- Ngôn Gia Hứa đưa tay nắm chặt lấy cô, tròng mắt liếc nhìn: "Đi đường cũng loạng chà loạng choạng, em bao nhiêu tuổi rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn nói: "Nhìn phía trước."
Thẩm Tinh Lê sâu kín nhìn anh một cái, thầm nghĩ: Em muốn bảo vệ anh đó! Anh không nhìn ra được sao? Còn không biết xấu hổ mà mắng em! Vừa rồi em không dũng cảm sao? Nếu là người khác thì đã sớm trao tặng cho em giấy chứng nhận "Thấy việc nghĩa hăng hái làm" rồi!
Nhưng ngoài miệng nói là: "Được rồi, em biết rồi." Cô trở tay, cũng nắm lấy cổ tay anh.
Đều là cách lớp áo...
Ngôn Gia Hứa cười cười, cảm nhận được sức lực nhỏ bé ở cổ tay, không buông cô ra.
Hai người liền lấy tư thế dắt tay kỳ quái này đi vào quán đồ nướng.
*
Trời lạnh dần, quầy hàng sắp xếp bên ngoài của quán đồ nướng đã dọn dẹp, chỗ ngồi bên trong cũng không nhiều, cũng may hiện tại trễ rồi, người tới ăn cũng không tính là nhiều, có chỗ ngồi.
Bà chủ cũng biết bọn họ, cười nói: "Hôm nay ăn gì?"
Ngôn Gia Hứa nhìn về phía Thẩm Tinh Lê, ánh mắt hỏi dò, Thẩm Tinh Lê cười híp mắt nói: "Em muốn ăn cà nướng."
"Trừ cái này ra?"
"Hết rồi." người nào đó nói.
Anh biết hỏi cô cũng như không hỏi, tự ý ra quyết định. Không tùy hứng cho cô ăn đồ nướng nữa, nói: "Cho một cái bếp ở bên cạnh đi, nồi nhỏ là được."
"Được rồi, chờ đó tôi đi lấy menu tới cho cậu."
Hai người tìm tới nơi hẻo lánh gần quầy thu ngân ngồi xuống. Thật ra vóc dáng anh quá cao, ngồi ở chỗ hẹp như thế có chút kỳ quái, chân cũng không duỗi ra được.
Ngồi đối mặt nhau, chân cũng có thể đụng vào nhau, Thẩm Tinh Lê cảm thấy dưới bàn, đầu gối của mình đụng phải sự ấm áp lấm tấm, nhẹ nhàng ma sát, là không cẩn thận đụng phải chân của anh.
Một chút phát hiện này khiến cô xấu hổ.....
May mà Ngôn Gia Hứa đang cúi đầu nhìn menu, cũng không phát hiện ra. Thẩm Tinh Lê yên lặng thu chân mình lại, cố định bên trong một vùng nhỏ, tư thế ngồi giống như học trò nhỏ ở nhà trẻ vậy.
Cô nhìn nhất cử nhất động của Ngôn Gia Hứa, cúi đầu nhíu mày đều thu hết vào mắt, do dự mở miệng: "Đừng...."
"Được rồi, anh không sao." Anh mở miệng ngắt lời ý đồ an ủi của cô.
"À." Thẩm Tinh Lê cúi đầu sờ sờ lỗ tai mình: "Nhưng mà em muốn anh vui vẻ lên một chút."
Đây là nói thật, Ngôn Gia Hứa không vui, Thẩm Tinh Lê cũng sẽ không vui.
Đồ ăn còn chưa lên, anh rót nước cho cô, súc bát đũa một lần, lúc này mới ung dung mở miệng: "Là muốn hỏi cảm nhận của anh, sợ anh buồn?"
"Vâng." Cô gật đầu.
Dưới ánh đèn mông lung, anh cười rất ôn hòa, cầm ấm trà inox trong tay, nói: "Thật ra thì không có."
"Thật không?" Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Thật." Anh lại ôn hòa cười một tiếng, nhìn rất đẹp, chỉ là gương mặt kia quá yêu nghiệt: "Chuyện của trưởng bối rất phức tạp, hơn mười năm trước anh đã tiếp nhận sự thật như vậy, cho nên chuyện xảy ra ngày hôm nay không tính là đột nhiên."
Hơn mười năm trước? Nhưng khi đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ, Thẩm Tinh Lê đoán sơ lược, lúc ấy anh cũng chỉ học tiểu học sơ trung, một đứa trẻ tiếp nhận biến cố gia đình như vậy như thế nào.
Mặc dù Thẩm Tinh Lê không biết rõ tình hình cụ thể, nhưng cô biết sơ sơ bố mẹ Ngôn Gia Hứa rất bất hòa, cực kỳ không giống người một nhà. Hàng năm ít có mấy lần trở về, lại không khác gì với bà con thân thích xa.
Cô lộ vẻ xoắn xuýt.
Ngôn Gia Hứa cũng không kiêng kỵ nói thẳng những chuyện này với cô, anh bỏ ra hai phút, xem chuyện bố mẹ kết duyên, chuyện anh sinh ra như một câu chuyện kể cho cô nghe.
Đơn giản chính là thông gia hào môn, hai người xuất chúng làm ra chuyện hoang đường, không có trách nhiệm sinh ra một đứa con trai.
Lại đi tìm cuộc sống mà mình muốn.
Dưới ánh đèn chập chờn, anh vẫn cười.
Giống như chuyện gì cũng không để trong lòng.
Thẩm Tinh Lê lại buồn, nhìn ngón tay thon dài của anh nắm vuốt ngắm nghía ly thủy tinh trong suốt, dáng vẻ nhẹ như mây gió, trái tim cô như bị dao cắt.
Cô nghĩ, mặc dù mình và bà nội sống với nhau, nhưng nếu như Thẩm Vĩnh Long và Tằng Hồng ly hôn, đồng thời có người yêu của riêng mình, cô hẳn là sẽ rất khó chịu.
Đây chính là nhà của cô. Dù như thế nào thì bọn họ vẫn là chỗ dựa của cô.
Thẩm Tinh Lê chân thành cầm tay Ngôn Gia Hứa: "Sau này những chuyện không vui đều sẽ qua đi, anh tin em, sẽ càng ngày càng tốt hơn thôi."
Dáng vẻ thiếu nữ nghiêm túc làm cho người ta run sợ, Ngôn Gia Hứa trở tay bóp bàn tay không xương mềm mại của cô một cái, thấp giọng trả lời: "Được."
"Vâng." Cô lại cười.
Mấy giây sau, anh vỗ vỗ mu bàn tay của cô rồi buông ra, kịp thời dừng cuộc nói chuyện này lại: "Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa. Anh có mấy lời muốn hỏi em."
"Chuyện gì?"
"Em ăn trước đã."
Rất nhanh đồ ăn đã lên rồi.
Thẩm Tinh Lê là một người rất dễ bị các thứ hấp dẫn, cô nói đến ăn cơm chính là thật sự ăn cơm.
Bếp lên, cô cắm đầu bắt đầu ăn, Ngôn Gia Hứa không có khẩu vị gì, uống một chút nước. Lúc Thẩm Tinh Lê muốn một bình sữa dừa, bà chủ hỏi: "Còn cần đồ uống gì khác không?"
"Thêm một lon bia đi." Anh thuận miệng nói.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Tinh Lê liền ăn cho cái bụng tròn vo. Vẫn vùi đầu tiếp tục ăn, lấy nguyên tắc không thể lãng phí.
"Anh không ăn sao?"
Anh lắc đầu.
"À." Thẩm Tinh Lê đã quen rồi.
"Ăn không hết thì thôi." Ngôn Gia Hứa nhìn cô ăn một lúc rồi, lo cô no căng cứng.
"Vẫn được." Thẩm Tinh Lê tiếp tục cúi đầu, thật ra đã hơi no rồi, nhưng nhìn dáng vẻ anh không muốn ăn thì nghĩ mình ăn nhiều một chút, có thể làm anh hơi muốn ăn.... Được rồi, thật ra chính là thật sự thèm ăn.
Đối với cô gái ngoan ngoãn như Thẩm Tinh Lê mà nói, bà nội không cho phép cô ăn cái gì ở bên ngoài, bởi vậy cơm trong quán so với ở nhà thì tốt hơn nhiều.
Ngôn Gia Hứa cũng không hiểu nổi, cô bé này rõ ràng lần nào cũng ăn không ít, sao lại gầy như vậy chứ? Vóc dáng cũng không cao. Đồ ăn vào đều đi đâu rồi?
Thế là anh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, cười nhạo nói: "Đồ lùn, không cao nổi."
Mí mắt Thẩm Tinh Lê rũ xuống: "Sao lại chế giễu em, cũng không phải người người đều có thể cao đến một mét chín, không chừng có thể cao đến một mét bảy đấy."
"À." Anh uống bia, chậm rãi nói: "Em rất có tự tin."
"Đó là đương nhiên." Cho nên mỗi bữa cơm Thẩm Tinh Lê đều nghiêm túc ăn, tuyệt đối không phụ lòng bất kỳ món ăn nào, cô nói: "Em còn đang dậy thì mà ~~"
Ngôn Gia Hứa bỗng nhiên bị sặc, ra sức ho khan. Lý giải một câu nói của đàn ông và phụ nữ, người lớn và trẻ con không giống nhau. Biết Thẩm Tinh Lê nói chững chạc đàng hoàng, nhưng người nào đó nghe sao lại không đứng đắn như vậy chứ?
"Anh đi lấy khăn giấy." Anh đứng dậy che giấu ho khan.
Thẩm Tinh Lê cảm thấy không hiểu ra sao, nhìn chằm chằm vào bia.
Đợi anh rời đi, bị bà chủ bắt lại ở quầy thu ngân hàn huyên một lúc.
Từ lúc bọn họ bắt đầu bước vào, hai chị gái ở bàn bên cạnh vẫn quan sát Ngôn Gia Hứa, chờ người vừa rời đi liền bắt lấy Thẩm Tinh Lê hỏi: "Người bạn nhỏ, đó là anh trai em sao? Rất đẹp trai."
Được rồi, đây không phải là lần đầu tiên.
Thẩm Tinh Lê lau lau miệng, len lén liếc mắt nhìn Ngôn Gia Hứa, anh chuyên tâm vào nói chuyện không quay đầu, thế là ưỡn ngực không tồn tại lên, đánh bạo nói: "Không thể là bạn trai à?"
Chồng đĩa chồng chất bên ngoài cũng không nhìn được nữa, nhao nhao "đùng đùng" chấn động rơi xuống, bể nát đầy đất.
Thẩm Tinh Lê: "...."
Chị gái cười nói: "Em thật biết đùa, chàng trai đó xem ra hai mươi mấy tuổi rồi, em à, mười bốn mười lăm tuổi? Đồng phục sơ trung của em còn chưa cởi ra đâu."
Bị vô tình vạch trần, Thẩm Tinh Lê cúi đầu nhìn, mình quả thật mặc đồng phục trắng, vẫn chưa từ bỏ ý định mà cải chính: "Em mười sáu tuổi rồi! Đây là đồng phục cao trung, còn hai năm nữa là thành niên rồi!"
Hai chị gái bị cô chọc cười, hùa theo cô: "Được được được, em đã sắp thành niên rồi."
Còn nói: "Đúng rồi, anh trai em có bạn gái chưa. Tụi chị là sinh viên của trường đại học bên cạnh, nếu như chưa có thì muốn làm quen với anh trai em một chút, làm bạn bè."
Mí mắt Thẩm Tinh Lê cụp xuống, buồn buồn nói: "Em không biết, đợi lát nữa anh ấy đến các chị tự hỏi đi."
Cô bé quay đầu không bắt chuyện nữa.
Thẩm Tinh Lê lại nhìn đồng phục của mình, nản lòng không thôi.
Chị gái bên cạnh xì xào bàn tán, thảo luận về bóng lưng của Ngôn Gia Hứa. Anh cũng lười biếng đứng đấy, tay để trong túi quần jean, cùng bà chủ trêu chọc hai câu, sao rơi vào trong mắt người ta lại là kinh động như gặp thiên nhân đây?
Được rồi, trong mắt Thẩm Tinh Lê, giá trị nhan sắc của Ngôn Gia Hứa là cực kỳ có thể đánh.
Cô buồn bực cầm lon bia của anh quơ quơ, nhỏ giọng mắng anh dưới đáy lòng: "Loạn cái gì mà loạn? Đến ăn khuya cũng không yên tĩnh một chút. Hừ!"
Ngôn Gia Hứa giống như có tâm lý cảm ứng, quay đầu nhìn cô, khóe mắt mang theo ý cười, Thẩm Tinh Lê vội vàng giấu mặt sau cái chén, đây cũng quá yêu nghiệt rồi, cô chịu không nổi.
Đàm thoại ở bên này, bà chủ cũng trêu chọc: "Em gái cậu thật là đáng yêu."
Ngôn Gia Hứa sâu sắc đồng ý: "Đúng thế."
Bà chủ: "Tôi đoán là hai người khách hàng kia muốn hỏi thăm cậu."
"Có ý gì?"
"Sau đó bị em gái cậu dăm ba câu đuổi đi, cô bé đối với cậu rất bá đạo, lòng ham chiếm hữu mạnh đấy."
Ngôn Gia Hứa cúi đầu bật cười, nói: "Trẻ con mà thôi, thể hiện đấy."
Nhưng sự vui mừng nhàn nhạt nơi khóe miệng vẫn luôn không biến mất.
Thẩm Tinh Lê buồn bực ăn một lúc, thuận miệng uống hết sạch nửa lon bia còn lại của anh, đây chính là mượn rượu giải sầu trong truyền thuyết sao? Hình như không có cảm giác gì cả.
Nhưng mà, có hơi choáng đấy....
Bởi vậy, lúc Ngôn Gia Hứa lại quay đầu nhìn cô, phát hiện ra cơ thể cô lung lay sắp đổ.
Khuôn mặt Thẩm Tinh Lê cũng hồng hồng, nhưng vẫn có chút ý thức, mắt híp lại, cười hì hì. Ngôn Gia Hứa nhấc chân móc cái ghế tới, ngồi bên cạnh cô.
Không biết cô vụng trộm uống bia, chỉ nói là cô buồn ngủ rồi: "Đi về ngủ?" Anh hỏi.
"Không muốn, còn chưa ăn thịt xong đâu." Người nào đó gạt gạt đũa.
Được, cảnh giới ăn hàng tối cao rồi.
Thẩm Tinh Lê lại từ trong nồi nóng hổi gắp ra một miếng thịt bò.
Ngôn Gia Hứa ngồi bên cạnh cô chơi điện thoại, chuẩn bị đợi cô ăn xong rồi về. Chị gái bên cạnh lúc này trước mặt Ngôn Gia Hứa lại không dám bắt chuyện một câu, thậm chí tiếng mình nói chuyện cũng nhỏ đi.
Trong hộp thư của anh có hơn một ngàn tin chưa đọc, quảng cáo các loại anh lướt qua rất nhanh, tin không quan trọng anh cũng nhanh chóng xem một lần, căn bản không cần trả lời. Ngược lại hôm nay Cao Tử Xuyên gửi cho anh một thời gian biểu hành trình, là đến Lâm Thị vào tháng một.
Tham gia hội triển lãm khoa học kỹ thuật vào tháng một, trong vòng một tuần.
Trong tin nhắn Cao Tử Xuyên nói, bởi vì gần ăn Tết, giáo sư Lưu thông cảm cho mọi người, mỗi người có thể mang theo một người, chi phí chỉ cần tự trả một nửa là được. Thật là phấn chấn!
Chuyện này anh đã sớm biết rồi. Chuyện vừa rồi muốn nói với Thẩm Tinh Lê cũng là chuyện này.
Anh nhìn chăm chú, không chú ý đến cái đầu khỉ nhỏ nào đó lại gần: "Anh đang xem gì vậy?" Cô hỏi.
Ngôn Gia Hứa thu điện thoại lại, không trả lời.
Thẩm Tinh Lê tiếp tục ăn, cô không có tinh thần gì, vẫn ráng chống đỡ như cũ: "Em kể cho anh nghe một chuyện nhé."
Tay Ngôn Gia Hứa chống trên mặt bàn, nói: "Em nói đi."
"Hai ngày trước em nhìn thấy một bài post phổ cập khoa học, chuyên gia nói, loại nước dùng đồng thau đun lên không thể trực tiếp uống được, sẽ chết người đấy, anh biết vì sao không?"
Ngôn Gia Hứa ung dung thản nhiên, một cái tay khác khoác lên ghế cô, chậm rãi mở miệng, cho đủ thể diện: "Anh không biết."
Cô vô cùng thần bí xích lại gần anh, mắt mở to tròn, nín thở trầm ngâm, làm cho bầu không khí rất căng thẳng, cô nói: "Bởi vì vừa nấu xong sẽ phỏng miệng."
Ngôn Gia Hứa: "...."
Phối hợp cười lần hai.
"Em kể có buồn cười không?"
Ngôn Gia Hứa cúi đầu xuống, liếm môi một cái, cười mơ hồ, nói: "Buồn cười."
Thẩm Tinh Lê nhíu mày nhìn anh, hỏi: "Vậy sao anh không cười."
Ngôn Gia Hứa nhìn thật sâu đáy mắt của thiếu nữ, tối đen, ánh mắt sáng ngời, đầy sự hoang mang và mê man, nhưng rất câu người.
Anh gằn từng chữ trả lời cô: "Bởi vì anh không phải đồ ngốc."
Thẩm Tinh Lê có chút thất vọng quay đầu, thật ra đã rất buồn ngủ rồi.
Đáy mắt cô không phải là hoang mang và mê man, là buồn ngủ.
Bả vai thả lỏng.
Cô gái nhỏ này, dù đã buồn ngủ đến mất đi ý thức vẫn không quên đùa cho anh vui.
Trái tim Ngôn Gia Hứa đã mềm đến rối tinh rối mù rồi.
Tay anh vẫn chống sau lưng cô, hỏi: "Nghỉ đông em có về nhà bố mẹ không?"
Thẩm Tinh Lê suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Chắc là không về." Năm nay em trai A Lực tròn mười tuổi, bọn họ chắc là muốn đến nhà bà ngoại tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn, Thẩm Tinh Lê chẳng muốn đi theo góp vui.
Ngôn Gia Hứa nói: "Tháng một anh phải đến Lâm Thị mở hội nghị, là triển lãm khoa học kỹ thuật, thời gian một tuần."
"À." Thẩm Tinh Lê nghĩ, là hướng đi chuyên ngành của anh.
"Trong trường cho một danh sách, có thể mang theo một người nhà."
"Cho nên?"
"Em muốn đi không?"
Thẩm Tinh Lê cúi đầu do dự một chút, rầu rĩ nói: "Nhưng em không phải người nhà, có thể đi không?"
Ngôn Gia Hứa nói: "Không phải người nhà thì không thể đi."
Vậy anh nói cái rắm! Thẩm Tinh Lê lạc lõng nói: "Em không đi được."
"Nhưng em có thể giả mạo làm người nhà." Anh nghiêm trang nói.
"Em trốn trong vali anh sao?"
"Chỉ hỏi em có muốn hay không?" Anh mỉm cười: "Không muốn đi thì thôi, anh lại tìm người khác, danh sách này không thể lãng phí..."
"Em muốn, muốn!" Thẩm Tinh Lê chân chó ôm lấy cánh tay anh: "Em muốn làm người nhà của anh!"
Ngôn Gia Hứa: "...."
Muốn chết rồi, lần này thật sự muốn chết rồi.
Đây là dạy cô nói cái gì vậy?
Nhưng một lúc sau, Thẩm Tinh Lê lại ghé vào trên vai anh ngủ thiếp đi, hô hấp quấn quýt chóp mũi anh.
Hóa ra, cô gái nhỏ không phải buồn ngủ, là uống say rồi!
Lại con mẹ nó uống say rồi!!
Ngôn Gia Hứa cũng bó tay rồi.
Anh đưa tay sờ mặt cô, khuôn mặt nhỏ mượt mà, có thịt hơn trên người một chút, mềm mềm. Anh cũng chỉ chạm một cái rồi buông tay ra. Thẩm Tinh Lê ngủ không thoải máu, bởi vì tai cọ vào áo anh, hơi đau, trong miệng nói mớ: "Huhu!! ~~~"
Một vài âm thanh kỳ quái.
Tai cô rất mỏng, rất nhỏ nhắn, giờ phút này bởi vì uống say mà hiện ra ửng đỏ, thật sự là vô cùng đáng yêu. Nhỏ mềm như vậy, dựa trên bả vai anh, nếu không phải bởi vì rách da hơi đau một chút là cô có thể ngủ thoải mái hơn.
Ngôn Gia Hứa nhẹ nhàng chuyển đầu cô xuống, để cô đổi hướng nằm trên bàn, gọi bà chủ: "Dì, cháu đi mua đồ, phiền dì giúp cháu nhìn em gái một chút."
Bà chủ vốn đang cắn hạt dưa ở cửa ra vào, lần này ôm một bao hạt dưa tới, hiền lành cười: "Đi đi đi đi, tôi nhìn."
Ngôn Gia Hứa đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua hộp băng keo cá nhân, cố ý chọn màu hồng, hình Hello Kitty.
Thẩm Tinh Lê mơ mơ màng màng, trong miệng nói lung ta lung tung. Ngôn Gia Hứa cho rằng cô đang tìm bà nội, nhưng xích lại gần nghe thì phát hiện ra cô đang gọi mẹ.
Anh ôm cô, lung lay bả vai: "Tỉnh một chút, về nhà ngủ."
Thẩm Tinh Lê mơ mơ màng màng xoa mắt, vẫn chưa tỉnh táo.
Bỗng nhiên anh hỏi: "Tinh Tinh, nhiều năm như vậy anh vẫn luôn không hỏi em. Có nhớ mẹ không?"
Thẩm Tinh Lê thấp giọng trả lời: "Nhớ."
Lại nói: "Nhưng bọn họ không quan tâm em."
Không sao, cô bé ngốc, anh sẽ cần em.