Thẩm Tinh Lê ngồi trên ghế ăn kem Cornetto, Hạ Thành Hàm không rời đi, an vị ngồi một bên sững sờ một lúc, sau đó lấy bài tập ra.
Thẩm Tinh Lê: "..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật là bó tay mấy lần rồi, tại sao có thể có người mỗi giờ mỗi khắc luôn làm bài tập chứ!
Hạ Thành Hàm giải thích: "Sắp phải thi đấu rồi, tớ không muốn lãng phí thời gian."
"À." Thẩm Tinh Lê liếm liếm kem, cũng không tính nói quá nhiều với cậu ta. Cô muốn đi, nhưng bởi vì vướng bận đối phương mua kem Cornetto cho cô, thật sự là không tiện. Đành phải chờ ăn xong rồi đi.
Ánh mắt cô liếc một cái lên trên bài tập của cậu ta, dứt khoát nhắm mắt lại ăn... tục ngữ nói, mắt không thấy tâm không phiền.
Bỗng nhiên Hạ Thành Hàm hỏi: "Thẩm Tinh Lê, cậu muốn tham gia thi đấu không?"
Thẩm Tinh Lê thành thật lắc đầu: "Không muốn."
"Năng lực tư duy logic của cậu rất mạnh."
"Cảm ơn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
...
"Nếu cậu muốn ăn thêm một cây nữa, tớ có thể mua cho cậu."
"Tớ không ăn nữa, cảm ơn một cây này của cậu." Thẩm Tinh Lê thầm nghĩ, cô là heo à? Không nhịn được mà nghĩ nhiều thêm một chút, tại sao người này lại muốn mua kem cho cô? Hạ Thành Hàm bình thường chẳng muốn nói một câu nào với các bạn học, Thẩm Tinh Lê biết, trong nhận thức của bạn học Hạ Thành Hàm, tất cả các bạn học đều là "đồ ngốc".
Mà cậu ta là "Long Ngạo Thiên"* của giới học thuật.
*Long Ngạo Thiên: cái tên thường thấy trong các truyện, hàm ý châm chọc, nhận đủ khinh bỉ. Loại nhân vật này khi xuất hiện với tư cách là nhân vật chính thì đồng nghĩa với "vô địch", còn nếu xuất hiện trên nhân vật phụ thì đồng nghĩa với "phi thường mạnh" (thực lực hoặc gia thế). Cả hai đều có điểm chung là làm việc không theo lẽ thường và đặc biệt không có não. Coi như không có thực lực mạnh mẽ thì cũng sẽ có vận khí siêu tốt, mà làm việc luôn luôn thuận buồm xuôi gió.
Không, cậu ta là Kim Khổng Tước của giới học thuật.
Mặc dù Thẩm Tinh Lê cũng rất muốn mời em gái Lưu Châu Châu bạo lực đến đánh cậu ta một trận nhưng không thể phủ nhận, Hạ Thành Hàm quả thật thông minh, không học lệch, môn nào cũng lấy hạng nhất, là một người phi phàm.
Mình có thể được cậu ta coi trọng làm bạn cùng bàn thật đúng là may mắn, cảm thấy vào được mắt xanh của ông trời. Cô đột nhiên hỏi: "Hạ Thành Hàm."
"Làm sao?" Hạ Khổng Tước bị giật mình thức giấc, tràn đầy phòng ngự nhìn về phía cô.
Thẩm Tinh Lê hỏi: "Cậu mua cho tớ cây kem Cornetto này, có phải bởi vì cậu muốn tớ giúp cậu làm đề không?"
Hạ Thành Hàm: "..."
Một lát sau, cậu ta rốt cuộc nói: "Không sai."
Thẩm Tinh Lê biết rõ ăn đồ của người khác phải trả giá thật lớn, cô thở dài nói: "Bài nào? Tớ làm xong phải đi gấp."
Hạ Thành Hàm vội vàng chạy vào hiệu sách Tân Hoa, tìm nhân viên cửa hàng mượn máy in, một lần nữa sao chép cho Thẩm Tinh Lê một tờ: "Nguyên một tờ này, cậu cầm về nhà làm. Thứ hai tới kiểm tra đối chiếu kết quả."
Lần này Thẩm Tinh Lê nhìn cả tờ đề, cô không được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đương nhiên không biết làm toàn bộ. Thỉnh thoảng có vài đề tương đối khó cô có thể giải được, không có nghĩa cô thật sự là thần tiên.
Thế là cô nói: "Cái này tớ không biết. Tớ vẫn là thứ hai trả cậu bảy tệ đi." Tiền của hai cây kem Cornetto, xem như tương đối có thành ý.
Mặt Hạ Thành Hàm như khối băng, rốt cuộc lộ ra một chút vui sướng, giọng điệu cậu ta thường thường khuyên bảo Thẩm Tinh Lê: "Cậu có muốn đến học Olympic toán không."
"Không học." Thẩm Tinh Lê buông tờ đề xuống.
Hạ Thành Hàm tiếp tục khuyên: "Học đi."
Con người cậu ta hoàn toàn không biết khuyên nhủ người ta, một chút sức cuốn hút cũng không có.
Thẩm Tinh Lê rất phiền hỏi: "Tại sao cậu luôn bảo tớ làm đề của cậu, hiện tại càng quá trớn muốn tớ làm nguyên một tờ, điên rồi sao? Không có ai bắt nạt như vậy cả, tớ cũng chỉ ăn của cậu một cây kem thôi chứ không phải một sọt."
Hạ Thành Hàm hơi đỏ mặt, nói: "Tớ cảm thấy cậu là một tài năng."
Thẩm Tinh Lê: "Vậy tớ cảm ơn sự thừa nhận của cậu."
Hạ Thành Hàm còn nói: "Đề bài lần trước kia tớ cũng không làm ra, nhưng cậu giải được. Điều này chứng minh đầu óc cậu vẫn lợi hại."
Thẩm Tinh Lê trợn trắng mắt, oán thầm nói: Chẳng lẽ cậu cho rằng tớ là thiểu năng sao, trước khi cậu đến tớ cũng thi được hạng nhất lớp đấy được chưa, cô hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hạ Thành Hàm nói: "Tớ cảm thấy cậu lựa chọn Olympic toán rất có lợi."
Thẩm Tinh Lê không muốn nói chuyện, người này thật là cố chấp. Cô vẫn cất tờ đề vào cặp sách, chuẩn bị rời đi.
Hạ Thành Hàm lại hỏi: "Cao nhị cậu sẽ chọn khoa học tự nhiên chứ? Vật lý hay là sinh học?" Khoa học tự nhiên của trường trung học phụ thuộc chỉ có hai tổ hợp này.
Thẩm Tinh Lê nói: "Tớ không chọn cái nào cả."
"Có ý gì?"
"Tớ chọn lớp nghệ thuật."
Hạ Thành Hàm mở lớn mắt. Bởi vì ở trường trung học phụ thuộc, vật lý và sinh học là lớp khoa học tự nhiên tốt nhất rồi, gần như cao thủ toàn trường đều tập trung ở đó, Thẩm Tinh Lê đương nhiên cũng phải ở lớp này. Còn lớp nghệ thuật à, không phải Hạ Thành Hàm xem thường, học sinh học nghệ thuật thành tích văn hóa thật sự không quá tốt, rất nhiều học sinh vì trốn tránh học văn hóa mới đi học nghệ thuật.
Không nghĩ tới, đại thần Thẩm Tinh Lê này lại muốn đi học nghệ thuật.
Hạ Thành Hàm cố nén không nói Thẩm Tinh Lê lựa chọn nghệ thuật là chìm đắm trong trụy lạc, cậu ta nói: "Cậu đã có thiên phú này thì cũng đừng lãng phí."
Thẩm Tinh Lê cảm thấy buồn cười, thiên phú?
Thứ này cô khẳng định là không có. Hạ Thành Hàm cảm thấy cô lợi hại, đó là bởi vì cậu ta không biết từ sơ trung đến bây giờ Thẩm Tinh Lê rốt cuộc quét qua bao nhiêu đề, bàn học trong phòng và giá sách đều xếp đầy có được không? Thành tích xuất sắc của cô là luyện ra được.
Thẩm Tinh Lê vẫn cảm thấy, đi học cũng không phải là nhà khoa học làm nghiên cứu. Phàm là nỗ lực chân chính thì chung quy cũng sẽ có chút thành tựu, nhưng vẫn không đủ đến cái mức thiên phú này.
Thẩm Tinh Lê hỏi lại Hạ Thành Hàm: "Vậy cậu biết tớ học vẽ bao nhiêu năm rồi không? Khi còn bé tớ đã lấy được giải thưởng hạng nhất hội họa cúp kim cương toàn thành phố."
"Hả?" Cái quỷ gì vậy?
"Dù sao thì tớ vẽ cũng rất giỏi." Thẩm Tinh Lê giải thích qua loa, nhìn vẻ mặt này của Hạ Thành Hàm, cảm thấy cô giống như ba hoa vậy.
Hạ Thành Hàm "A" lên một tiếng.
Vẫn nói: "Cậu không thích học toán?"
Thẩm Tinh Lê lắc đầu.
Hạ Thành Hàm nói: "Thật ra toán học rất thú vị, chẳng lẽ cậu không có loại cảm giác thành tựu sau khi giải ra được một vấn đề khó sao?"
Thẩm Tinh Lê nói: "Có." Ví dụ như buổi sáng hôm đó, cô nhìn thấy cậu ta bị Thường Thúy Hoa dạy dỗ, cô rất có cảm giác thành tựu.
Hạ Thành Hàm thật sự tán thưởng trí thông minh của Thẩm Tinh Lê, còn có sự dẻo dai trên người cô. Giáo viên cao trung cũng là một xã hội thu nhỏ, có thể gặp được bạn học ưu tú như Thẩm Tinh Lê cũng không dễ dàng, bố mẹ Hạ Thành Hàm đã sớm nói cho cậu ta biết điều này. Bạn bè cao trung có thể là người bạn tốt nhất cả đời trong tương lai của con.
Cậu ta nói: "Thật ra học khoa học tự nhiên cũng rất dễ tìm việc làm."
Thẩm Tinh Lê thấy cậu ta nói nhiều như vậy, không ngại nói cho cậu ta biết ý nghĩ của mình: "Thật ra tớ tương đối muốn làm chuyện mà mình thích. Tớ biết khoa học tự nhiên của tớ cũng không tệ lắm, nhưng tớ không thích. Học toán rất khô khan. Tớ thích vẽ tranh, từ ba bốn tuổi đã thích rồi, nhiều năm như vậy đều không có giây phút nào chán ghét, sau này hẳn là cũng sẽ không thay đổi. Tớ cảm thấy, đối với chuyện mình thích hẳn là nên làm hết sức, sau này cũng sẽ không tiếc nuối."
"Về phần cậu nói rất dễ tìm việc làm, lương cao các loại. Tớ sợ cảm thấy tiền là quan trọng, nhưng khó mua được thứ tớ thích." Hiện tại đa số trẻ em đều sẽ bị việc học thành công tẩy não, nhưng Thẩm Tinh Lê từ nhỏ nhận được sự giáo dục tốt của bà nội, cô có sự nhận thức không tầm thường.
Hạ Thành Hàm sững sờ, không nghĩ tới Thẩm Tinh Lê có vẻ đơn thuần như vậy lại thông thấu như thế.
Cậu ta lần nữa "A" lên một tiếng.
Thẩm Tinh Lê lại cảm thấy, học bá này có vẻ là người thông minh, sao trên thực tế lại giống đồ ngốc như vậy.
Cô lắc đầu, lần này thật sự chuẩn bị rời đi.
*
Ngôn Gia Hứa đang trên đường tới, lúc đầu tâm tình không tính là nóng nảy, kết quả càng đi càng giận. Nhưng lão súc sinh vẫn là lão súc sinh, chung quy vẫn có một chút đạo hạnh, dù sao cũng không ăn giấm đến mất lý trí.
Anh đứng ở cổng trường, xa xa nhìn thấy Thẩm Tinh Lê ngồi trên ghế ở cửa hiệu sách cùng một học sinh trung học, đang thảo luận gì đó.
Thật ra cái loại cảm giác này rất thần kỳ.
Một tuần rồi anh không trông thấy Thẩm Tinh Lê, tuần trước, anh thẳng thắn thảo luận với Ngôn Thận về loại vấn đề này. Ngôn Thận không tính là một người cha tốt, nhưng là người đầu tiên nhìn ra được anh thích Thẩm Tinh Lê.
Vào thời khắc ấy Ngôn Gia Hứa cũng mới chính thức nhìn lại lòng mình.
Cái người trong lòng anh đó, đối tượng được bảo vệ cẩn thận từng li từng tí, hiện tại đang cười cười nói nói với một nam sinh khác.
Được rồi, Ngôn Gia Hứa thừa nhận, cô gái nhỏ tốt đẹp như vậy chắc chắn không chỉ có một mình anh thích, người ngoài cũng nhớ thương đấy.
Não Ngôn Gia Hứa lại đau, ong ong. Trước kia lúc đầu anh đau, Thẩm Tinh Lê ở bên cạnh líu ríu hai câu, quấn lấy anh, lập tức có thể khiến anh xem nhẹ vấn đề nhỏ này, nhưng hiện tại, nguyên nhân nhức đầu là Thẩm Tinh Lê.
"Thẩm Tinh Lê!" Ngôn Gia Hứa đứng ở cổng trường bên này, lạnh giọng gọi tên cô.
Đầu Thẩm Tinh Lê chuyển động trước sau mới nhìn thấy Ngôn Gia Hứa.
Hạ Thành Hàm cũng nhìn về phía đối diện.
Loại cảm giác này nói như thế nào nhỉ? Rõ ràng cô chỉ đang thảo luận với bạn học Hạ Thành Hàm một vài chuyện liên quan đến lựa chọn ngành học, nhưng bởi vì hiện trường chỉ có hai người, Thẩm Tinh Lê lại có loại cảm giác tội ác mình bị "bắt gian tại giường".
Thẩm Tinh Lê bị suy nghĩ của mình dọa sợ đến mức khẽ run rẩy, sự thật chứng minh, cô không gian trá cũng không trộm cắp, chỉ là hèn nhát mà thôi.
Đèn xanh đèn đỏ thay đổi, Ngôn Gia Hứa đi tới.
Hạ Thành Hàm hỏi Thẩm Tinh Lê: "Anh ta là ai?"
Thẩm Tinh Lê thuận miệng nói: "Anh trai tớ."
Nếu không thì giới thiệu Ngôn Gia Hứa thế nào đây? Hàng xóm của tớ?
Kỳ quái hơn.
Hạ Thành Hàm gật gật đầu, cậu ta cảm thấy hai anh em này không liên quan gì đến cậu ta, cúi đầu nhìn bài tập của mình.
Ngôn Gia Hứa nghe thấy lời giới thiệu này của cô, nhíu nhíu mày.
"Hai người đang làm gì vậy?" Lúc hỏi ra câu này, anh đã ôn hòa nhã nhặn hơn một chút. Vậy thì tiểu tử mắt mũi chưa sạch trước mắt này chính là Hạ Thành Hàm trong truyền thuyết rồi? Hạng nhất khối?
Thẩm Tinh Lê nói: "Không làm gì cả."
Ngôn Gia Hứa tiện tay cầm cặp sách của Thẩm Tinh Lê, mang trên tay. Hạ Thành Hàm nhẹ gật đầu với Ngôn Gia Hứa, xem như chào hỏi.
Ngôn đại gia nhướng mày lên: "Làm bài tập?"
Thẩm Tinh Lê trả lời: "Đúng vậy, Olympic toán thật sự là quá khó, may mà em không học."
Thẩm Tinh Lê vui vẻ giới thiệu với Hạ Thành Hàm: "Anh ấy chính là học khoa học tự nhiên, rất trâu bò, về nhà tớ đưa bài để anh ấy làm cho cậu xem."
Sắc mặt Hạ Thành Hàm phiếm hồng.
Cô ngốc này, đang ngốc nghếch giới thiệu cái gì vậy?
Ngôn Gia Hứa cầm bài thi của Hạ Thành Hàm, nhìn lướt qua: "Thi được ít điểm như vậy?"
Hạ Thành Hàm: "..."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Chín mươi hai điểm mà thấp?
Rốt cuộc ông chủ Ngôn lại biết khoác lác cỡ nào đây?