"Em đang dùng nụ hôn để dỗ anh đó."
Vốn là người đàn ông giả bộ tức giận, khuôn mặt u ám rốt cuộc không kìm được nữa, ngược lại mỉm cười, cánh môi mềm mại của cô gái cũng chỉ là nhàn nhạt lướt qua môi dưới của anh: "Chính là dùng loại mánh khóe này để dỗ sao? Em cho rằng anh là em?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tinh Lê yên lặng liếc mắt: "Vậy dỗ thế nào?"
"Anh dỗ cho em xem!"
Vốn cho rằng chỉ là đùa hai câu mà thôi, nào biết cái tên đàn ông già Ngôn Gia Hứa này, thế mà bày ra giọng điệu lão luyện: "Nhìn đây, anh dỗ em như thế nào."
Lời nói còn chưa dứt, người đàn ông đã khom lưng, cúi đầu, môi rơi xuống.
Không giống như chạm vào như lần trước, anh nhấp môi dưới của cô gái, trực tiếp tách mở, đầu lưỡi luồn vào, quét xuống hàm răng. Thật sự cũng không quá làm càn, chỉ là đầu lưỡi linh hoạt, ướt sũng, liếm láp môi và răng của cô, Thẩm Tinh Lê bị động chậm rãi nhấp môi dưới theo anh, cả người đều mơ màng rồi.
"Đây là liếm hôn." Lão lưu manh còn dành thời gian nói một câu.
Thẩm Tinh Lê: "..."
Sau đó lại dùng răng nhẹ nhàng cắn xuống môi của cô, không mạnh, tê tê dại dại, cực kỳ dịu dàng, Thẩm Tinh Lê không tự chủ nhón chân lên, đến gần cơ thể anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đây là cắn hôn."
Thẩm Tinh Lê: "..." Anh đang nói gì đấy?
Cuối cùng là hút hút trên môi sáng lấp lánh của cô, kèm thêm cả khóe miệng, cũng chạm vào một cái, mềm mềm.
Giọng nói giống như ma quỷ vang lên lần nữa: "Đây là, hút hôn."
Thẩm Tinh Lê: "..." Xong chưa vậy! Cô sắp bị hôn cho chết rồi.
Anh rốt cuộc muốn thế nào!
Có người như vậy à?
Người đàn ông cong môi cười, khóe mắt tà ma cong lên.
Thẩm Tinh Lê giờ phút này đã chết trận, ngoan ngoãn dựa vào trong ngực anh, mặc cho anh dùng ngón tay lau đi sự ướt át trên môi. Ngôn Gia Hứa không nhịn được, lại cọ cọ gương mặt cô, lập tức ôm lấy cô, để chân cô rời đất, giẫm lên trên giày của mình, bờ môi lướt qua lỗ tai xinh xắn nóng lên của cô.
Thẩm Tinh Lê hoảng hốt, chưa tỉnh lại.
"Hôm nay dạy em ba kiểu, học được chưa?"
Thẩm Tinh Lê yếu ớt, mắt cũng không chịu mở ra, nhỏ giọng qua loa nói: "Được rồi được rồi được rồi..." Thao tác của người này làm sao lại nhiều như vậy, hôn miệng còn làm nhiều kỹ năng như vậy.
Người đàn ông cười, giơ ngón tay lên vén tóc cô ra sau tai, nói: "Dựa theo kiểu anh dạy cho em, hôn anh, từng kiểu từng kiểu một, đừng hòng qua loa."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Nhưng mà, cô quả thật muốn tự mình thử một chút.
Thế là đến gần hôn một chút, nhưng dù sao thì mỗi người đều không phải là lão lưu manh, không có cách nào làm mặt dày giống như anh, hôn còn làm ra nhiều kiểu như vậy. Chỉ là hơi chạm vào môi, hơi cắn cắn môi anh, đợi đến khi vừa mới chạm đến đầu lưỡi của anh liền rút lui rồi.
Nằm trong ngực anh nghỉ ngơi.
"A ~~ em không được rồi."
Người đàn ông sờ đầu cô, cũng sẽ không thật sự trách phạt cô, chỉ cười đùa cô: "Đồ không có tiền đồ."
"Aw aw aw..." Thẩm Tinh Lê gào thét: "Anh vì sao biết làm như vậy?"
"..."
"Là hôn rất nhiều nữ sinh rồi sao?"
"Thối lắm!" Người nào đó bày ra khuôn mặt gia trưởng nghiêm túc, nhưng mà Thẩm Tinh Lê hiện tại cũng không sợ anh nữa, vừa rồi là ai không cần mặt mũi làm việc đầu độc thiếu nữ vừa mới mười tám tuổi?
"Chưa từng hôn người khác, chỉ hôn em thôi." Anh bỗng nhiên nghiêm túc nói.
"Không tin."
"Sao lại không tin?" Anh nhướng mày, thấp giọng nói: "Hai ngày nay lúc nghỉ ngơi không làm gì, liền nắm chắc học cách làm sao để dỗ con gái vui vẻ, xem em thích gì, không thích gì, còn có thích làm gì, ăn gì. Đương nhiên, hôn thế nào, cũng học một chút..."
Giọng nói anh trầm thấp khàn khàn, quanh quẩn trong màn đêm, nhẹ nhàng rơi vào bên tai cô.
Thẩm Tinh Lê cảm thấy rất vui vẻ.
Sau một lúc, Ngôn Gia Hứa hôn một cái lên lỗ tai đỏ đến sắp nhỏ máu của cô, dịu dàng: "Tinh Tinh, anh rất thích em."
Mắt Thẩm Tinh Lê cười cong lên, lóe sáng giống như ngôi sao trên trời, hóa ra yêu đương tốt như vậy sao? Cũng thoáng chốc quên mất thứ mình mặc trên người chính là áo ngắn, dùng sức ôm cổ anh như vậy sẽ lộ ra một đoạn làn da nhỏ bên hông.
Giờ phút này, vòng eo thon nhỏ đang ở trong lòng bàn tay người đàn ông.
Nhẵn nhụi, mềm mại.
Ngôn Gia Hứa đã sớm ý thức được, cũng không muốn nói, tham luyến một hồi.
Thẩm Tinh Lê đứng xa một chút, vẫn là mũi chân chống đỡ mũi chân như cũ.
Chỉ chốc lát sau, cô không nhịn được, cười nhìn vào mắt anh.
"Đồ ngốc." Anh sờ sờ đầu cô: "Đồ ngốc."
*
Hai ngày rồi, Thẩm Tinh Lê rốt cuộc tìm về một chút cảm giác yêu đương.
Bên này có một người đàn ông trong miệng ngậm một ngụm nước khoáng lớn hét một tiếng: "Các cậu đang làm gì vậy!!!"
Tống Vũ chơi bóng trở về nhìn thấy chiếc xe việt dã rất phong cách của Ngôn Gia Hứa, trong lòng tự nhủ người anh em trở về rồi, cùng nhau đi chơi, anh ta chạy tới.
Liền thấy cảnh tượng như vậy.
Người anh em tốt của anh ta, ôm con gái nhà mình, chống trán nhìn nhau thân mật!
Cái này con mẹ nó đều là hành động gì vậy?
Lão súc sinh còn làm người nữa không?
"Buông con bé ra!" Tống Vũ hét lớn một tiếng.
Thẩm Tinh Lê bị giật nảy mình, suýt chút nữa ngã ra sau, may mắn được Ngôn Gia Hứa ôm eo, kéo lại.
Ngôn Gia Hứa cau mày: "Đêm hôm khuya khoắt cậu gào cái gì? Làm em ấy sợ rồi."
Tống Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ vào mũi Ngôn Gia Hứa nói: "Tớ trước đó đã cảm thấy thằng nhãi cậu quá không cần mặt mũi rồi, con bé mới bao lớn chứ."
Người đàn ông cong môi: "Trưởng thành rồi."
"..." Tống Vũ một hơi thở gấp, nói: "Quả lê mập, nhanh, tóm anh trai lại, anh sắp không nhịn được rồi."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Ngôn Gia Hứa lặng yên liếc mắt nhìn người qua đường làm trò cười này, dắt tay Thẩm Tinh Lê nói: "Đi về trước? Sáng mai anh gọi điện cho em."
Trong lòng Thẩm Tinh Lê ngọt lịm, sờ lên khóe miệng của mình.
Ngôn Gia Hứa cũng cười: "Muốn gọi điện cho anh thì gọi, muốn tìm anh thì tìm. Một khi anh không bận liền đến tìm em, được không?"
"Vâng."
"Ngoan một chút, đi ngủ sớm một chút."
"Vâng." Thẩm Tinh Lê rất nghe lời.
Lúc đi tới dưới lầu, Ngôn Gia Hứa nhìn xung quanh không có ai, một lần nữa cong eo, hôn nhẹ lên miệng cô.
*
Mở cửa, bà nội đang ở phòng khách xem TV, thấy cô đỏ thấu mặt chạy vào, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì ạ." Thẩm Tinh Lê chạy vào phòng nhỏ của mình.
Bà nội cho rằng cô ở bên ngoài nóng nực, nói: "Bảo cháu bình thường uống nhiều nước ngừa nắng, mau tới, bà mang cho cháu một bát canh đậu xanh, thanh nhiệt giải nóng."
Thẩm Tinh Lê giờ phút này đã chôn cả người ở trong chăn, ngây ngô mà cười cười. Cô sờ sờ bờ môi mình, còn có chút ẩm ướt, khá nóng.
Chưa từng nghĩ tới cùng môi lưỡi của anh giao hòa.
Một người, tại sao có thể có nhiều cách hôn người ta như vậy chứ?
Hai mười ngày trước khi có kết quả thi vào đại học là khoảng thời gian vui vẻ nhất của tất cả các thí sinh. Mà Thẩm Tinh Lê cảm thấy mình vui hơn người khác gấp mấy lần, bởi vì cô rốt cuộc cũng yêu đương với người cô thích.
Ngôn Gia Hứa là bạn trai của cô, hì hì hì hì...
Tắm rửa xong, cô đi ngủ sớm, không nhịn được trước khi ngủ lại nhìn điện thoại, gửi một tin nhắn cho Ngôn Gia Hứa.
"Xì xào xì xào ~"
Bên kia trả lời, nạt cô: "Nhanh ngủ!"
Được thôi, đã mười một giờ rồi.
Dù cho là như vậy, Thẩm Tinh Lê cũng vui vẻ.
Trong biệt thự bên cạnh, Ngôn Gia Hứa tắm rửa xong đi ra, trên bàn mở ra máy tính, mắt nhìn điện thoại.
Cô gái nhỏ gửi hình con quái thú gào thét, người đàn ông si mê tưởng tượng một chút, vẻ mặt non nớt của cô, cũng cười lên.
*
Buổi sáng bảy giờ, Thẩm Tinh Lê mở to mắt, a, vẫn muốn ngủ.
Lại không nhịn được nhìn điện thoại, vừa mới ấn mở, một tin nhắn đến, không, là một cuộc gọi tới.
Ngôn Gia Hứa cũng vừa tỉnh dậy, giọng nói khàn khàn, mang theo một chút gợi cảm không bình thường: "Tinh Tinh? Dậy chưa?"
Thẩm Tinh Lê ngao ngao kêu loạn, cơ thể giống như con giun, ngọ nguậy lung tung: "Em vừa mới mở mắt, điện thoại của anh liền đến rồi."
Anh cũng cười, ngồi dậy dựa vào giường, điện thoại kề tai: "Hôm nay muốn ra ngoài không?"
Suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Buổi sáng anh có thời gian."
Thẩm Tinh Lê "A" một tiếng, giật mình nói: "Tối hôm qua anh ở lại tiểu khu à? Em cho rằng anh về rồi."
"Ừm, họp xong lại về đây."
Xa như vậy thật là phiền phức, Thẩm Tinh Lê hỏi: "Tại sao vậy?"
Ngôn Gia Hứa dừng lại, lành lạnh hỏi: "Biết rõ còn cố hỏi, em nói xem vì sao?"
Trong lòng người nào đó bốc lên bong bóng màu hồng, a a a, yêu đương thật là tốt!
Cô đề nghị con gái cả thế giới đều đi yêu đương đi!
Dù là một hành động nho nhỏ của đối phương, cô đều có thể vui vẻ nửa ngày.
Thế là, quả lê mập nào có cảm thấy muốn trêu chọc bạn trai của cô, mờ ám nói: "Kỳ nghỉ của em đều là tám giờ mới dậy, nhưng hôm nay chưa đến bảy giờ đã dậy rồi, anh biết vì sao không?"
Ngôn Gia Hứa biết sự tính toán trong đầu cô, giả bộ như ngây thơ hỏi: "Vì sao? Anh không biết."
Thẩm Tinh Lê: "Em vừa nghĩ tới, anh là bạn trai của em, nằm mơ cười tỉnh."
"A, vậy à."
"Anh làm sao lại không có một chút phản ứng nào vậy?"
Ngôn Gia Hứa: "Anh cũng cười tỉnh."
Giọng điệu không giống chút nào!
"Dậy đi? Anh ở dưới lầu chờ em."
"Em tới con chim!" (Chửi bậy ấy.)
Thẩm Tinh Lê càu nhàu bò dậy, bà nội đang lấy đồ ăn, Thẩm Tinh Lê khò khè vò tóc hỏi: "Bà nội bà ăn sáng rồi sao?"
Bà nội nói: "Cháu ngủ nhiều thêm một lúc nữa, mặt trời phơi mông bà liền có thể ăn sáng rồi!"
Thẩm Tinh Lê tự động xem nhẹ lời chế nhạo của bà nội, cười nói: "Vậy bà ngồi đi, cháu đi mua bữa sáng."
Bà nội gọi: "Bà cũng không nói muốn ăn bữa sáng bên ngoài, cháu chạy lung tung cái gì?"
Thẩm Tinh Lê: "Bà đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, cháu đi mua bữa sáng, bà tuyệt đối đừng ra ngoài!"
Bà cụ quay người trở về phòng, thầm nói: "Đứa trẻ này bị rơi não rồi sao?"
Thẩm Tinh Lê đi ra ngoài, mặt trời vừa mới lên cao, Ngôn Gia Hứa đứng chờ dưới bóng cây, cô thoáng cái chạy quá nhanh, không cẩn thận liền vọt tới trong ngực anh.
"Hi hi hi." Cô ngửa đầu cười hì hì.
Anh tung áo sơ mi trắng trong tay, khoác lên trên đầu cô, cúi đầu chạm vào môi cô, cọ một cái liền rời đi, có hương vị thơm ngọt nhàn nhạt, có lẽ là hương vị kem đánh răng của cô.
"A ~ anh không sợ có người nhìn thấy à?"
"Em sợ sao?" Anh hỏi lại.
"Cũng còn tốt." Thẩm Tinh Lê nói thật: "Chính là sợ người ta sẽ nói anh, cái đồ già mà không đứng đắn này, độc hại cô gái nhỏ."
"A." Anh miễn cưỡng nhìn cô, một cái miệng nhỏ biết ăn nói, thật sự là làm người ta yêu thích: "Vậy cái đồ già mà không đứng đắn anh cảm ơn em."
"Không cần cảm ơn. Quỳ xuống là được."
Ngôn Gia Hứa: "Thẩm Tinh Lê anh rất lâu rồi không đánh em đúng không?"
Thẩm Tinh Lê: "..."
"Anh bây giờ không thể đánh em nữa, em cũng là bạn gái anh rồi."
"Bạn gái thì không thể đánh?"
"Đương nhiên, anh xem có nhà ai mỗi ngày đi theo phía sau đuổi đánh bạn gái không?"
"Bạn gái người khác nghe lời, anh cũng không thấy em nghe lời."
"...."