Cuồng Tế Vô Song


Tiểu Lục có thể nghe thấy Trương Thiên hô tên của cậu ta, cũng nghe thấy Trương Thiên không cho cậu ta chết.

Cứ việc trái tim đã bị đâm thủng, không còn hơi thở, nhưng cậu ta vẫn còn ý thức.

Cậu ta cũng muốn nói cho Trương Thiên, cậu bằng lòng đi theo lão đại cả đời, chỉ là cuối cùng vẫn không thể đáp lại.

Giọt nước mắt nơi khóe mắt là lời tạm biệt cuối cùng!

Trương Thiên nhìn trái tim Tiểu Lục bị hàn đao đâm xuyên qua, vết thương đầy người, đôi mắt anh hiện đầy tơ máu, cau mày, vẻ mặt có muôn vàn thống khổ.

Anh nhanh chóng kéo mạnh quần áo rách tơi tả dính đầy máu tươi trên người Tiểu Lục, không màn đến lời khuyên can của Trương Kim Cát và Lâm Tử Thanh.

Sau đó lấy ra ngân châm!

“Tổng chỉ huy, ngài muốn hạ châm sao? Nhưng mà Phong Thần...” Trương Kim Cát vẫn đau khổ khuyên can.

Anh ta biết Trương Thiên có y thuật cao minh, trước kia đã trị liệu cho không ít huynh đệ cùng đại nhân vật ở bộ đội bí mật, nhưng bây giờ trái tim Tô Mộc Phong đã bị đâm thủng, cũng không còn hơi thở nữa, vốn không có khả năng cứu lại được.

Từ trước đến nay cũng chưa thấy trường hợp nào trái tim bị đâm thủng mà có thể sống lại cả.

Anh ta cứ nghĩ Trương Thiên đang không thể chấp nhận được sự thật.

Lâm Tử Thanh thì không biết Trương Thiên có y thuật, cũng chưa từng nghe ai nhắc tới cả!

Mũi cô ửng đò, đưa mắt nghi ngờ nhìn Trương Thiên, hỏi: “Cái này có được không? Tiểu Lục cậu ấy...”


“Tin tưởng anh!” Trương Thiên trầm giọng đáp lại một câu, sau đó lớn tiếng ra lệnh: “Trương Kim Cát, tôi ra lệnh cho anh canh giác trong toàn bộ quá trình, không thể để bất cứ kẻ nào tới gần tôi!”

“Tuân lệnh!” Anh ta không dám không nghe lệnh của tổng chỉ huy, cho dù là tổng chỉ huy tiền nhiệm.

Lâm Tử Thanh và Trương Kim Cát nghe xong, cũng đứng ở một bên, nhíu mày nhìn chằm chằm.

Đầu tiên, Trương Thiên rót linh lực vào để nuôi dưỡng trái tim, cầm máu, sau đó nhanh chóng hạ châm, anh đâm chừng sáu mươi tư trường châm xuống.

Nếu nhìn từ trên xuống dưới, ngân châm này giống như bát quái, châm pháp như trận pháp.

Đây là thứ được truyền lại từ thời kỳ Đạo Tổ, tên là trận bát quái khóa mệnh, đạo hóa tự nhiên, đạo thông vạn vật, sau khi được Tiên giới chọn dùng ở phương diện y thuật thì được mệnh danh là: Bát Quái Nghịch Mệnh Châm.

Trước kia không thể nghịch thiên sửa mệnh, nhưng không có nghĩa là bây giờ không thể!

Chẳng qua trái tim của Tiểu Lục bị đâm thủng, trong khoảng thời gian ngắn không có máu tuần hoàn dẫn tới không có dấu hiệu sinh mệnh mà thôi, nhưng cậu ta còn chưa chết.

Linh lực nuôi dưỡng toàn thân, dùng Bát Quái Nghịch Mệnh Châm giữ lại được khí quan, chỉ cần lại điều khiển trái tim thì có lẽ còn có thể sống sót.

Nhưng nếu muốn Bát Quái Nghịch Mệnh Châm thật sự có tác dụng, còn thiếu một bước!

Trương Thiên hạ châm xong, cái trán chảy ra mồ hôi lạnh, anh ngồi trên mặt đất.

Anh mở ra một bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên trái tim của Tiểu Lục, một tay khác thì để trên đan điền của chính mình, yên tĩnh mà nhắm mắt lại, cái miệng khẽ nhúc nhích, hình như đang niệm khẩu quyết.

Trương Thiên càng cau mày, tiếng niệm lại càng nhanh.

Dưới ánh trăng đột nhiên có phong vân càn quét, giống như những áng mây dữ tợn đang cuốn tới từ khắp nơi, cứ như muốn trút xuống một cơn mưa to!

Trên tận mây xanh xuất hiện tiếng sấm nổ vang, giống như tiếng rồng ngâm làm chấn vang cả đất trời.

Rồng làm xuất hiện vạn hiện tượng, khí tím từ phương Đông! (Long xuất vạn tượng, tử khí đông lai)

Chân bá hợp đạo, diệu long chi uy!

Trong không trung, một tiếng rồng ngâm vang lên dữ dợi, ngâm nga không ngừng......

Những áng mây tụ lại giống như chín con rồng khổng lồ đang quay cuồng, sau đó thì kéo thân rồng lao về những nơi tự nhiên trong thiên địa.

Mấy giây sau, trong bãi đỗ xe cũ nát như dâng lên trận cuồng phong, dòng khí từ bốn hướng Đông Nam Tây Bắc bỗng kéo đến, lấy Trương Thiên làm trung tâm mà liên tục xoay chuyển trong phạm vi mấy trăm mét.

Sức gió chậm rãi giảm xuống, dần dần cho đến khi biến mất.

Lâm Tử Thanh và Trương Kim Cát cảm thấy có chút quỷ dị, nhưng nhìn sắc trời, họ cũng chỉ cho rằng là sắp có mưa to kéo đến, có chút lo lắng.

Nhưng áng mây cuồn cuộn kéo đến lại tan đi, vậy cũng không cần lo cho bọn Trương Thiên.

Giờ phút này, cây cối yên lặng gió ngừng thổi, Trương Thiên mở mắt.


Toàn thân anh có thêm vài phần tiên khí, hai mắt trong suốt thông thấu hơn so với trước kia, thậm chí làn da cũng trở nên tinh tế.

Đúng vậy, giờ khắc này, anh đã trở thành tiên nhân tu luyện thật sự.

Anh tập luyện Diệu Long Quyết!

Hiện tượng thiên văn vừa hiện ra lúc nãy xuất hiện là do sức mạnh truyền thừa tiên mạch hậu duệ tiên vương của Trương Thiên gây nên.

Cho dù Diệu Long Quyết thiếu hụt một bộ phận chân quyết, nhưng Trương Thiên vẫn quyết định tu luyện.

Vì Tiểu Lục! Vì giữ được mạng của cậu ta!

Bởi vì Bát Quái Nghịch Mệnh Châm, cần tiên lực thật sự vận chuyển, mà không phải linh lực có thể là được.

Trương Thiên không hối hận, pháp quyết có thể sửa, mạng lại không hề sinh, anh nhất định phải cứu được Tiểu Lục.

Đưa bàn tay đẩy một luồng tiên lực nhỏ ấn vào trái tim của Tiểu Lục.

Nếu bọn Lâm Tử Thanh nghiêm túc quan sát, có lẽ sẽ thấy được một ít ánh sáng, tiên lực hóa thân thành chín con rồng khí nhỏ, xâm nhập vào toàn thân Tiểu Lục.

Sáu mươi bốn câ châm bạc khẽ run lên, ánh sáng trắng chợt lóe qua.

Trên trán Trương Thiên đổ mồ hôi đầm đìa, nghiến răng nghiến lợi, anh vừa bước vào Trúc Cơ kỳ, hơn nữa bình thường cũng không có thời gian tu luyện, toàn thân chỉ có chút tiên lực kia thôi.

Vì Tiểu Lục, anh phải dồn hết toàn lực......

Bát quái nghịch mệnh!

Đột nhiên, anh thấy mày Tiểu Lục giãn ra, tư thế cứng còng toàn thân cũng hóa mềm mại, trái tim cũng khôi phục nhịp đập!

Tuy rằng hơi thở cực kỳ mỏng manh, nhưng ít nhất có thể xác nhận là còn sống.


Nhìn thấy tình hình như vậy, Trương Thiên thở ra một hơi, cảm giác khẩn trương trở nên nhẹ nhàng, anh nhắc mãi một câu: “Hừ, thằng nhãi thối tha!”

“Mạng của cậu vẫn là của tôi, chỉ có thể là tôi lấy đi!”

Nói xong, hai mắt anh bắt đầu có chút mơ màng.

Hai chân nhũn ra, giống như hao hết tinh lực, mất sức mà ngã xuống.

Phanh!

Ngồi mà cũng có thể ngã, nhân vật được bên ngoài coi là thần cũng có ngày này!

Trương Kim Cát nhìn qua, nhíu mày.

Trời đất quỷ thần?

Không cứu được một người, mà còn chết thêm một người?

Theo lý mà nói, tổng chỉ huy không nên bi thương quá độ mới đúng, có gì mà anh chưa thấy qua chứ?

Anh ta vội vàng chạy đến thăm dò tình hình của Trương Thiên.

Lâm Tử Thanh cũng nhíu mày, sốt ruột đi theo, càng cảm thấy lo lắng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận