Cuồng Tế Vô Song


“Không được!”
Giọng một ông cụ lớn tuổi kêu lên.


Chính là giọng của Tôn Tư Miêu kiệm lời.


Trong cuộc đối thoại trước, ông không nói gì nhiều, nhưng nói đến việc chữa bệnh, ông lại có thái độ rất khác, vô cùng chăm chú.


Ông lớn tiếng phản đối cách trị liệu của Lưu Kỳ.


Ánh mắt Lưu Kỳ trở nên dữ tợn, ngữ điệu xem thường:
“Tôn thần y, cách của tôi có vấn đề gì sao?”
Trước khi tìm ra nguyên nhân chính xác gây ra bệnh, sau dựa vào đó để trị liệu, rõ ràng là các bước cơ bản.


Người nhà họ Châu đồng loạt nhìn sang với ánh mắt kỳ vọng
Châu Bân cũng nhanh chóng hỏi đến: “Tôn thần y, ông có biện pháp gì khác?”
Tôn Tư Miêu không lập tức để ý đến mọi người ngay mà vẫn nghiêm túc bắt mạch.


Ông buông tay đang bắt mạch ra, sau lại cẩn thận quan sát gương mặt của ông cụ, thậm chí đến màu sắc của lưỡi cũng kiểm tra một lượt.



Từ cách “nhìn, nghe, hỏi, sờ”, đúng thật có phong phạm của một thầy thuốc giỏi.


Hồi lâu sau, ông mới ngừng lại, sắc mặt khó coi, lông mày nhíu chặt vào nhau.


Cuối cùng Tôn Tư Miêu bình tĩnh lại, bắt đầu giải thích:
“Bệnh tình của ông Châu nhất định không thể trị liệu theo cách của giáo sư Lưu được.”
“Chỉ có thể trị liệu theo phương pháp của Trung y mà thôi!”
Lưu Kỳ bị phản đối, trong lòng vô cùng khó chịu, tức giận nói:
“Tôn thần y, nào phải phương pháp trị liệu của tôi có vấn đề gì, rõ ràng ông đang xem thường Tây y!”
“Ý kiến vô cùng cực đoan.”
“Tôi cảm thấy ông cũng đâu hiểu rõ hiệu quả của Tây y thế nào.”
Người theo Trung y muốn cố chấp dùng cách của Trung y, người theo Tây y tất cũng hy vọng tuân theo cách của Tây y…
Tranh luận chuyện này có thể nói là ai cũng có lý, bên nào cũng cho là mình phải!
Người nhà họ Châu cũng không cách nào phân biệt được nào đúng nào sai.


Tôn Tư Miêu nhíu mày, trầm giọng nói:
“Tôi nào có coi thường cách làm của Tây y, nhưng đối với trường hợp của ông Châu, không thể làm theo cách của ông được.”
“Hiện giờ cơ thể ông Châu có hiện tượng suy đa tạng, nếu ông lại rút máu của ông ấy thì cơ quan nội tạng không thể vận hành nổi, sẽ khiến ông ấy tiến gần đến cái chết hơn.”
“Nếu như cơ thể ông cụ còn khỏe mạnh, tôi sẽ ủng hộ ông tìm ra chính xa nguyên nhân bệnh, nhưng tình trạng hiện giờ của ông Châu không đáp ứng được điều kiện đó, xem như có thể tìm ra nguyên nhân bệnh thì sao, cơ thể có thể chịu đựng nổi mớ thuốc Tây đó sao?”
“Thuốc chữa trị theo liệu pháp trúng đích chỉ người được tính là khỏe mạnh mới có thể uống, người như ông Châu đã bị suy đa tạng, cơ thể sẽ không chịu đựng nổi.”
Nói như thế thì ai đúng ai sai đã rất rõ ràng.


Học trò của Tôn Tư Miêu cũng nói hùa theo: “Thầy tôi cũng đâu có nhằm vào cách chữa trị của Tây y, nhưng tình hình thế nào đã giải thích rõ ràng rồi, phương pháp chữa trị của giáo sư Lưu không thể dùng được.”
Lưu Kỳ cắn răng, nói: “Là do mấy người không hiểu Tây y, điều chúng tôi nhắm đến là tìm ra nguyên nhân và cách điều trị hiệu quả nhất.”
“Châu gia chủ, ông có thể tin vào khoa học nhưng không thể mù quáng!”
Châu Bân nghe hai người phân tích, trong lòng đã nghiêng về phía Tôn Tư Miêu.


Như ông ấy đã nói, tình trạng hiện giờ của ông cụ nếu mà còn rút máu nữa thì có lẽ không thể chờ được đến khi tìm ra nguyên nhân bệnh thì đã chết rồi.


Châu Bân nghiêm mặt, đưa tay ra hiệu Lưu Kỳ không cần nói nữa.


Ông xoay người hỏi Tôn Tư Miêu:
“Tôn thần y, ông có cách gì không?”
Lưu Kỳ thấy thế chỉ có thể nén giận đứng sang bên quan sát.


Vẻ mặt Tôn Tư Miêu nặng nề, suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
“Châu gia chủ, cơ thể ông cụ đã ra thế này rồi, mỗi cơ quan nội tạng đều đã bắt đầu suy kiệt, chuyện sinh lão bệnh tử, rồi sẽ xảy ra vào ngày nào đó thôi.”
“Cơ thể già yếu không hoạt động được nữa, rất khó để khỏe lại như trước đây.”

“Mặc dù không thể ngăn cản được ngày đó sẽ đến, nhưng tôi có thể dùng cách châm cứu để có thể làm chậm tốc độ cơ thể suy kiệt.

Nếu nó có hiệu quả thì có thể kéo dài được một năm.”
“Nhưng mà tôi phải châm rồi mới biết được.”
Nói cách khác, ông cụ Châu đã lớn tuổi, có thể nhờ vào châm cứu để sống thêm một năm nữa.


Đây tất nhiên không phải câu trả lời mà người nhà họ Châu mong muốn.


Châu Bân nhíu mày, nói: “Tôn thần y, không còn cách nào khác nữa sao?”
Tôn Tư Miêu lắc đầu, nói: “Ngoại trừ châm pháp hồi xuân tổ truyền này ra, tôi không nghĩ ra cách nào khác tốt hơn!”
Trả lời chắc nịch.


Lưu Kỳ ở bệnh cạnh cười trào phúng: “Tôi thấy còn không bằng thử cách điều trị của Tây y.”
Học trò Tôn Tư Miêu lập tức hỏi ngược lại:
“Tây y?”
“Dùng cách của ông, ông có thể bảo đảm ông cụ sống được thêm một năm không?”
Lưu Kỳ cứng họng, ông ta thật sự không dám hứa chắc, nhưng ông ta không phục, nói:
“Điều trị bệnh luôn có rủi ro…”
Nhưng Tôn Tư Miêu lại nói châm cứu có hiệu quả thì có thể sống thêm một năm!
Nếu so sánh thì lời của Lưu Kỳ không hề có sức thuyết phục nào.


Cho dù mọi người đều không để ý tới Trương Thiên.

Trái lại Châu Vũ ngắt lời bọn họ, quay sang hỏi Trương Thiên: “Anh Thiên, bệnh của ông nội em còn cách nào nữa không?”
Trương Thiên lãnh đạm trả lời:
“Có!”
“Hơn nữa ông cụ còn có thể khỏe mạnh trở lại!”
Xoẹt!
Mọi người có mặt ở đây đều hướng mắt nhìn sang.



Ánh mắt Châu Vũ và Châu Nhu Nhu tràn đầy sự chờ mong, đôi mắt như tỏa sáng.


Châu Bân cảm thấy hơi khó tin, nhưng cũng cau mày nhìn.


Lưu Kỳ và học trò của Tôn Tư Miêu đều tỏ vẻ khinh thường.


Tôn Tư Miêu lắc đầu, nói: “Không thể nào, vừa rồi tôi đã xem xét cẩn thận.”
“Khí huyết toàn thân ông cụ không thuận, nội tạng đã suy kiệt vô cùng nghiêm trọng, chỉ có cách kéo dài sự sống, muốn khỏe lại là chuyện tuyệt đối không thể.”
Trương Thiên đồng ý với những phán đoán này, nhưng không đồng ý với việc chỉ có cách kéo dài sự sống.


Anh chậm rãi tiếp lời: “Đó là cái nhìn từ phía ông, nhưng khi tôi nói có thể cứu, tức là ông cụ có thể cứu được!”
Tên học trò kia cười nói: “Chỉ dựa vào cậu? Một bác sĩ nhỏ bé đến từ tỉnh Khánh Giang nhỏ bé ấy à?”
“Thầy tôi đã nói rồi, chỉ cần hạ châm bảo đảm ông cụ sống thêm được một năm!”
Trương Thiên cười: “À!”
“Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng thầy của cậu kỹ thuật không bằng tôi!”
“Cậu…” Học trò của Tôn Tư Miêu nghiến răng tức tối.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận