Sau khi Trương Thiên và mấy người khác cùng nhau thảo luận, thì quyết định người đầu tiên rút thăm là Trình Lương.
Lúc này, tổng giám đốc của tập đoàn Long Hải Nhất Gia đi đến, hai tay nắm chặt thành quyền, khẩn trương nói: “Tuyệt đối đừng rút trúng mấy vị đại lão kia.
.
”
Liễu Cao Viên và đám người Tưởng Minh Đức cũng hi vọng rút trúng một nhân vật nhỏ.
Hi vọng có thể mang lại một khởi đầu tốt đẹp cho Khánh Giang.
Trình Lương bày ra một vẻ mặt hung ác, hiên ngang bước lên phía trước, đưa tay rút ra một đầu thẻ.
Vương Bình!
Là ai?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào đội ngũ cường giả.
Mấy giây sau, một nhân vật nhỏ gầy gò từ trong đội cường giả của hội thương nhân Vân Dương bước ra.
Là người của Thanh Dương đường ở Vân Dương, một tiểu đệ đứng ở cuối hàng.
Cậu ta đi đến, đứng bên cạnh Trình Lương, vóc dáng của hai người bọn họ cũng có sự chênh lệch lớn.
Cho dù có thêm một Vương Bình nữa đứng đây, đoán không chừng cũng vẫn chẳng thể nào bằng Trình Lương to lớn bên cạnh.
Cái người tên Vương Bình kia nhìn thấy Trình Lương to lớn như thế, có chút muốn khóc.
Nhưng đối với Khánh Giang mà nói, cái này có thể được coi là thẻ tốt nhất.
Tổng giám đốc tập đoàn Long Hải Nhất Gia hưng phấn nhảy dựng lên.
Tình hình này chắc chắn là một khởi đầu tốt, ít nhất có thể đảm bảo Khánh Giang sẽ thuận lợi tiến vào vòng thứ hai.
Người thứ hai rút thăm là Phó Thanh.
Anh ta chính là người đại diện cho nhà họ Liễu!
Ánh mắt Liễu Cao Viên ngưng trọng, cắn răng chờ đợi kết quả.
Phó Thanh vươn tay, rút ra một đầu thẻ.
“Thẻ rút thăm thứ nhất tốt như thế, Phó Thanh chắc chắn cũng có thể rút được thẻ tốt thôi.
” Bành Hoa nói.
Tô Phong cười nói: “Đúng vậy, vẫn còn nhiều người như vậy, chỉ cần không rút trúng mấy tên cường giả kia là được rồi.
”
“Vũ Lập Hạo.
” Tưởng Minh Đức đọc lên cái tên được công bố.
Là người của nhà họ Vũ?
Bốp!
Cái vả mặt này cũng đủ nhanh rồi, vừa nãy ai nói không phải là mấy tên cường giả kia?
Các ông tổng của Khánh Giang nhíu mày xôn xao.
Dưới khán đài, chỉ thấy vị cường giả đứng đầu hàng nhà họ Vũ đi ra.
Liễu Cao Viên nhắm mắt lại, rõ ràng là cực kì tuyệt vọng.
Chẳng những là người của nhà họ Vũ, mà còn là vị đứng đầu hàng thực lực mạnh nhất nhà họ Vũ nữa chứ.
Một tổng giám đốc ngồi phía sau nói: “Cái người tên Vũ Lập Hạo kia chính là đại đệ tử nhà họ Vũ, nghe nói một năm trước thực lực đã là tông sư rồi!”
Á đù!
Hóa ra là như thế.
Bảo sao ngay cả Liễu Cao Viên cũng không dám nhìn thẳng.
Phó Thanh chẳng qua cũng chỉ là bán bộ tông sư, phải đấu với một tông sư? Có thể không tuyệt vọng sao?
Đám người Tưởng Minh Đức đều muốn nói một câu: xin hãy bớt đau buồn!
Nãy vẫn còn đang cầu nguyện, đừng rút trúng mấy nhân vật đứng đầu, không ngờ, người thứ hai len rút thăm đã gặp chuyện rồi.
Haizz, chuyện đến thì vẫn đến, không thoát được.
Chỉ có thể xem người thứ ba rồi.
Từ Phi lên sân.
Tổng giám đốc tập đoàn Hứa thị bắt đầu cầu thần bái Phật, chắp hai tay trước ngực, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Từ Phi nhẹ vươn tay, cầm lấy một đầu thẻ.
Ánh mắt của tất cả mọi người Khánh Giang đều đổ dồn qua, hồi hộp chờ kết quả.
Gia Cát Khôn!
Không một ai biết cái tên này, nghe rất lạ.
Ánh mắt của tổng giám đốc tập đoàn Hứa thị hướng về phía xa, chờ đợi người tên Gia Cát Khôn bước ra.
Một vị tổng giám đốc tiến lên, vỗ vai an ủi ông ta: “Đừng sợ, cái tên này họ “lợn”, chắc chắn không phải nhân vật lớn đâu.
”
Bốp!
Lại có người bị tự vả một cái thật đau!
Chỉ thấy một cường giả từ trong đội của hội thương nhân Thái Quy bước ra, là cường giả đội mũ mặc áo choàng dài kia.
Là cái người nghe nói là sát hoàng của Ảnh Bảng!
Anh ta bước ra.
CMN!
Lại là một cường giả đứng đầu, thậm chí tổng giám đốc tập đoàn Hứa thị còn che mặt không muốn nhìn thấy kết quả.
Sát hoàng này vì giết người mà đến đây, nếu Tử Phi đối đầu với anh ta thì…
Lành ít dữ nhiều!
Xong đời!
Bành Hoa thở dài một hơi nói: “Thảm nhất là, người ta không phải họ lợn, mà là họ Gia Cát!”
“Haizz!”
Mở đầu đã phải đấu với hai cường giả đứng đầu.
Lại còn là cái người đáng sợ nhất nữa chứ.
Đặc biệt là Từ Phi, đối đầu với sát hoàng, nhất định chính là đội mấy người da đen khiêng quan tài* chuyên nghiệp đến để làm nghiệp vụ rồi!
Haizz, ai mà biết được, hai bán bộ tông sư có chút triển vọng, lại xui xẻo đến thế?
Người cuối cùng của Khánh Giang, Trương Thiên bước ra.
Anh kéo vành mũ thấp xuống, trông cực kì thần bí.
Ngồi trên khán đài, đám người Tưởng Minh Đức bắt đầu khẩn trương.
Liễu Cao Viên cũng khẽ nhíu mày.
Bành Hoa nói: “tuyệt đối đừng rút trúng kẻ mạnh!”
“Đúng đúng, tuyệt đối không thể là mấy người đứng đầu nữa!” Tô Phong bổ sung thêm một câu.
“Cô gái nhỏ! Cô gái nhỏ!” Tưởng Minh Đức lại càng đê tiện hơn mà mong đợi đọc lên cái tên.
Ngay cả Liễu Cao Viên cũng đã nói vị tiểu thư kia lợi hại nhường nào, nhưng trông nhỏ nhắn yếu đuối, Trương Thiên gặp cô ta, hẳn cũng sẽ không phải chịu thiệt.
“Thật là, sao có thể ức hiếp một cô gái nhỏ được chứ?” Bành Hoa mắng một câu sau đó tiếp tục lẩm bầm: “Võ Tử Di! Võ Tử Di!”
Tô Phong nhìn hai người bọn họ đầy khinh bỉ, rồi lại quay sang hô: “Tiểu tỷ tỷ nhà họ Vũ, tiểu tỷ tỷ!”
“…”
Liễu Cao Viên không ngờ ba người bọn họ lại mặt dày đến thế.
Trương Thiên tiện tay rút ra một đầu thẻ.
Mười mấy vị tổng giám đốc Khánh Giang, nghiêm túc mở to hai mắt chờ đợi kết quả.
Đây chính là hi vọng cuối cùng của Khánh Giang đó!
Tuyệt đối đừng là kẻ mạnh!
Mạc Dương Quân!
Huýt!
Mấy người Tưởng Minh Đức suýt một hơi sâu.
CMN!
“Có phải là cái người mà hội trưởng Liễu nói năm đó đã đánh bại Phó Thanh, phó sứ Thanh Dương đường không?” Tô Phong không dám tin hỏi.
Tưởng Minh Đức lớn tiếng mắng: “Đúng thế đấy!”
“Năm trước còn đánh bại cả bán bộ tông sư Phó Thanh rồi, năm nay đối đầu với anh Thiên thực lực mới chỉ là cấp hóa cảnh? Cái này chẳng phải là treo người lên đánh à?” Bành Hoa tuyệt vọng nói.
Anh Thiên sao lại có thể xui xẻo đến như thế chứ?
Ai mà biết được chứ!
Liễu Cao Viên cũng có chút tuyệt vọng!
Không ngờ năm nay rút thăm Khánh Giang lại có kết quả như này.
Thắng cuộc tranh tài là điều không dám nói đến, chỉ mong mấy người này còn mạng trở về Khánh Giang là tốt lắm rồi.
Sau đó vẫn tiếp tục tiến hành rút thăm, nhưng mà mấy người đó chẳng hề có ảnh hưởng gì đối với Khánh Giang cả.
Trương Thiên nhắn cho đám người Tưởng Minh Đức một tin: “Có đặt cược không?”
“Mau mua một phiếu cược giúp tôi, tôi giờ không thể tự đi mua được.
”
CMN!
Mấy người bọn họ than khổ, mặc dù đám người Tưởng Minh Đức bọn họ đến đây là vì cái này, nhưng giờ làm gì còn tâm trạng mà quan tâm đến chứ?
Rút được thẻ như thế, còn dám bảo bên dưới đặt cược?
Nhưng mà anh Thiên đã nói như thế, mấy người bọn họ vẫn phải tuân lệnh đi đến chỗ cá cược kia.
Giới hạn cược tối đa là 10 triệu.
Trương Thiên kêu mua một phiếu, đương nhiên bọn họ sẽ mua giúp Trương Thiên.
Tô Phong nhìn Tưởng Minh Đức và Bành Hoa, nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta có mua không?”
“Á đù, người anh Thiên đối đầu là người mà ngay cả bán bộ tông sư Phó Thanh cũng đánh không lại đấy! Còn mua cái gì nữa chứ?” Bành Hoa không thèm nhìn nói.
Tưởng Minh Đức cười nói: “Mấy ông không tin anh Thiên à?”
“Không phải là không tin!” Tô Phong nhíu mày nói: “Mà là hoàn toàn không có cơ hội, được chưa?”
Đột nhiên, Tưởng Minh Đức lộ ra một nụ cười nham hiểm, xấu xa nói: “Ngay cả hai người mà cũng khẳng định chắc chắn như thế, vậy tôi gì chúng ta không.
.
?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Tô Phong và Bành Hoa lập tức từ ảo não chuyển sang vui mừng!
“Ý ông nói?”