Cuồng Tế Vô Song


“Đại ca, anh đang đùa em sao?” Tiểu Lục cười khổ.

Nhập ma?
Cậu ta chưa từng nghe qua loại phương thức tu luyện như vậy bao giờ!
Cho dù ít nhiều cũng có mấy chuyện như thế trong tiểu thuyết.

Tu luyện có bao nhiêu dạng biến hóa, cho dù là tà tu gì đó Tiểu Lục cũng đã nghe sơ qua, tuy nhiên ma nhập thực sự không có ấn tượng chút nào.

Trương Thiên hạ giọng nói: "Cậu cảm thấy tôi đang nói giỡn sao?"
Giọng điệu nghiêm túc như vậy, Tiểu Lục dừng lại một chút rồi nhíu mày nhìn về phía Trương Thiên: "Đại ca, là thật à?"
Trương Thiên gật đầu nói: "Không cần phải có suy nghĩ hẹp hòi như vậy, tôi đã nói với cậu rồi, tôi không phải người của nơi này…"
"Không thấy dung mạo tôi thay đổi sao? Tôi đã hoàn toàn trở thành một tiên nhân.

"
Trương Thiên không phải người thường, Tiểu Lục biết điều đó nhưng tuyệt đối không tin tiên nhân gì đó đâu!
Trước kia đại ca vẫn luôn thổi phồng mà.

Tuy nhiên, sự thay đổi Trương Thiên hiện tại làm cậu ta thật sự bị mê hoặc.

Trương Thiên thấy Tiểu Lục nửa tin nửa ngờ nên anh dựng thẳng ngón tay cái lên, một luồng linh lực hiện ra: "Nhìn đây!"
Mặt trên nhìn như trong suốt nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện ra một loạt các đường vân, xung quanh còn có một thứ giống như những điểm lửa đang chập chờn!
Tiểu Lục nhìn chằm chằm thật kỹ càng, không giống gió cũng không phải là cương khí, cậu ta cau mày hỏi: "Đại ca, đây là cái gì?"
"Linh lực!" Trương Thiên tản linh lực ra và thản nhiên nói: "Đây là hiệu quả của việc tu tiên…"
Lúc này, Tiểu Lục không thể không tin được nữa, cậu ta ra vẻ bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ đại ca, anh làm em nhập ma là thật hả?"
Trương Thiên gật đầu nói: "Nói đúng hơn là tu ma, là một hình thức tu tiên hoàn toàn bất đồng với loại tu tiên của tôi.

Nếu như tôi có thể thành tiêm với loại này, như vậy thì tu ma chính là kết quả của nhập ma!"
"Tu ma?" Tiểu Lục nảy sinh tò mò, cậu ta lặp lại.

Trương Thiên cười một tiếng rồi nói: "Kỳ thật, tôi muốn cho cậu tu ma là vì nếu cậu tu luyện loại này thành công thì có lẽ tay cậu cũng có thể mọc ra đấy.

"
Là sự thật sao?

Tiểu Lục không giữ được bình tĩnh nữa, câu ta tiếp tục truy vấn: "Lúc trước đại ca có nói tu luyện là có thể mọc tay là không phải lời nói đùa à?"
"Dĩ nhiên.

" Trương Thiên gật đầu.

Truyện Hệ Thống
"Em đây bắt đầu cảm thấy hứng thú rồi đấy…" Tiểu Lục nói to.

Trương Thiên hít một hơi thật sâu rồi nói: "Quay về là để nói tỉ mỉ kỹ càng cho cậu hiểu, bây giờ tôi và cậu không có đan dược, còn thiếu một số thứ nữa!"
"Vâng!" Tiểu Lục khôi phục tinh thần: "Dù sao Tiểu Lục em đây đã vào sinh ra tử với đại ca nên cái gì cũng nghe theo đại ca hết!"
Trương Thiên cười một tiếng rồi nói: "Vậy nắm bắt cô em vợ của tôi đi? Cô ấy thích cậu mà.

"
"Này…"
Trương Thiên ngắt lời cậu ta: "Có cơ hội đó!"
"Mặt khác, cậu có thể tìm được một chỗ ở đây không? Ngày mai cậu đi mua cho tôi một căn biệt thự lớn để sau này tôi còn dùng để luyện đa!"
Tiểu Lục mở to mắt: "Đại ca, chuyến này xuống đây anh còn có thể luyện đan sao?"
Trước kia lần nào cũng bị Thiên Ma lão đầu giễu cợt.

Về phương diện luyện đan thì Trương Thiên so với Tiểu Lục còn kém.

Ánh mắt Trương Thiên lạnh lùng: "Hừ, trước kia không được thôi, bây giờ cậu trèo cao không nổi đâu.

"
"Dù sao Thiên Ma lão đầu cũng bại dưới tay tôi thì cậu nghĩ gì?"
Có thể nói Thiên Ma là tuyệt đỉnh đan sư, đi mấy ngày về liệu có mạnh hơn ông ta không?
Tiểu Lục lại nghi ngờ vô căn cứ: "Ặc…"
Trương Thiên nhướng mày và hạ giọng nói: "Ngày mai tìm cho tôi một cái phòng, hai ngày này tôi đi tìm tiểu đan lô.

"
"Còn chuyện võ giả, cậu giúp tôi liên hệ xác nhận một chút, võ giả thành phố Nam Đô và ông lão võ giả Cửu Châu có quan hệ gì hay không.

"

"Đã nhận!" Tiếp Lục như tiếp nhận mệnh lệnh, cậu ta nghiêm túc đáp lại.


Sau khi nói xong, Trương Thiên quay về ngồi xuống bên cạnh Lâm Tử Thanh.

Thấy Trương Thiên im lặng…
Lâm Tiểu Nhã ngồi không yên, trong lòng như có một con nai chạy toán loạn, cuối cùng cô đỏ mặt hỏi Trương Thiên: "Anh vừa nói gì với cậu ta vậy?"
Trương Thiên cười xấu xa: "Sao vậy? Rung động rồi à?"
Anh vừa nói câu này ra, Lâm Tử Thanh đã lập tức cúi đầu
Y như có tật giật mình!
Lâm Tử Thanh cũng nghiêng đầu nhìn một chút, có vẻ hơi tò mò.

Trương Thiên thở một hơi dài rồi nói: "Ây da, không diễn nữa!"
"Người Tiểu Lục này, không gần nữ sắc, khám phá hồng trần…"
Điểm này Lâm Tử Thanh hiểu rõ, cô gật đầu tán thành.

Lâm Tiểu Nhã nghe vậy cũng không còn thương tâm nữa, ngược lại còn mở to mắt nói một câu: "Anh rể, ý của anh là cậu ta độc thân sao?"
"Oa, Tiểu Lục độc thân…"
"?" Đây là muốn trực tiếp từ chối mà!
Một khi con gái si mê thì thật đáng sợ.

Trương Thiên lắc đầu bất lực.

Rất nhanh mọi người đã chuyển đề tài đến bộ dạng Trương Thiên.

Tuy nhiên, Trương Thiên vẫn lấy lý do là phẫu thuật cho có lệ.

Bố mẹ cũng không nói gì nhiều, hiện tại giới trẻ đang thịnh hành nên Lâm Tiểu Nhã thấy thuận mắt hơn.

Dù Lâm Tử Thanh cũng bị quyến rũ nhưng Trương Thiên cũng không cần giải thích nhiều lời.

Một giờ trôi qua, chiếc phi cơ hạ cánh, anh nói lời tạm biệt và gửi gắm lời cảm ơn rồi về nhà.


Hôm nay xem ra là một ngày bận rộn.

Sau khi chăm sóc cho bố mẹ xong thì Trương Thiên và Lâm Tử Thanh quay về phòng.

Trương Thiên tắm rửa xong, trong thời gian Lâm Tử Thanh tắm thì anh nằm dài trên giường xem điện thoại một chút.

Vừa mở điện thoại lên đã thấy có hai tin nhắn, kia là người phụ nữ chữ S của Hùng Đại Phong.

Tô Vân Nguyệt: “Em nghe ông nội nói anh ở lại Khánh Giang sao? Cần một nữ thần đến phục vụ tận cửa không?”
Kèm theo một tấm hình với chiếc quần đùi cao bồi, mặc thêm chiếc áo ba lỗ để lộ phần rốn đầy mát mẻ, cái áo ba lỗ đó còn căng chặt bó sát, làn da trắng nõn…
Khó chịu thật!
Trương Thiên cầm điện thoại di động, hơi thở có chút không đều đặn.

Anh nhanh chóng nhắn lại cạch cạch: “Ông ta không nói cho cô biết là tôi dứt khoát dặn dò đừng để cô làm chuyện xằng bậy sao?”
Làm khó người phụ nữ này rồi.

“Em không có xằng bậy, bây giờ em là chị em tốt Tử Thanh, cô ấy biết tâm tư của em mà!” Tô Vân Nguyệt cười trộm.

Tiếp theo là gửi một tấm ảnh với đường cong chữ S hoàn hảo, hoàn toàn không thể tưởng tượng được tấm ảnh này.

Trương Thiên ngây dại cầm điện thoại trên tay, này là ý gì chứ?
Trước kia hai người không phải là thù địch của nhau sao? Bây giờ lại…
Còn kết nghĩa chị em?
Ting tinh!
Lại một tin nhắn nữa được gửi đến.

Liễu Ngữ Yên: “Anh Thiên, nghe nói anh về Khánh Giang, ngày mai ra ngoài đi chơi với em được không?”
Đáng sợ nhất là cô ta cũng gửi một tấm ảnh thuần khiết qua.

Thủ đoạn của mấy người phụ nữ này sao lại tương tự nhau vậy?
Mẹ nó!
Trương Thiên trừng mắt lớn, quan trọng nhất chính là huyết khí phương cương của anh có chút phản ứng.

Cuối cùng là sao thế này?
Bản thân không có gì gọi là trăng hoa nợ tình đâu…
Đúng lúc Lâm Tử Thanh mới tắm rửa xong thì đi ra như hoa sen mới nở!
Khuôn mặt đỏ ửng trông rất đẹp mắt, làm người ta phải say như điếu đổ.


Trương Thiên nhìn chằm chằm, không buông được ánh mắt đang dán chặt trên người cô.

Lâm Tử Thanh hạ thấp trán, cô mấp máy đôi môi đỏ mọng: “Sao vậy?”
Lúc này, Trương Thiên mới tỉnh ngộ, anh nhấp miệng: “Gần đây em có vẻ thân với Tô Vân Nguyệt lắm?”
“À, em với cô ta, còn có Liễu Ngữ Yên nữa đều là chị em tốt của nhau!” Chính Lâm Tử Thanh còn nhảy đâu ra thêm Liễu Ngữ Yên nữa.

Cái gì cơ?
Ba người đột nhiên thành chị em tốt sao?
Bản thân ngoan ngoãn hay có mục đích gì đó không trong sạch hay không nữa?
Lâm Tử Thanh cũng không phải Lâm Tiểu Nhã, tâm tư các cô ấy hẳn là nhìn ra được nhỉ?
Trương Thiên xem xét sắc mặt Lâm Tử Thanh, không phải dựng kịch bản với mình chứ?
Anh nhanh chóng giải thích: “Bà xã, anh với mấy cô gái đó thật sự không có gì cả, chẳng qua là…”
“Em biết mấy cô gái đó có ý gì, bọn họ có nói với em rồi… Bọn họ muốn ăn anh.

” Lâm Tử Thanh ngập ngừng một chút rồi mới ấp a ấp úng nói: “Em không thấy ngại đâu!”
“?”
Trương Thiên trợn tròn mắt.

Này?
Anh phát hiện ra Lâm Tử Thanh chắc chắn bị người nào đó tẩy não rồi, còn cãi cô Liễu Ngữ Yên kia không chừng cũng bị người ta tẩy não.

Đúng là không từ thủ đoạn mà?
Trương Thiên không nói chuyện với Lâm Tử Thanh nữa, anh dịu dàng ôm cô lại và nói: “Có phải bị ngốc không vậy?”
Ngủ đi!
Vì hôm nay mùi máu tươi của Lâm Tử Thanh khá nồng, chỉ có thể là tắm nước lạnh.

Trương Thiên không dám lộn xộn, chỉ ôm chặt cô ngủ.

“Nếu không thì cho em gọi điện cho Tô Vân Nguyệt đi?” Lâm Tử Thanh nhẹ nhàng nói.

Cái gì?
Bị tẩy não nặng rồi!
Thiếu chút nữa là Trương Thiện không phản ứng lại: “Đừng mà! Mau ngủ đi!”
Hai người mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Quả nhiên là người đoan chính…
Kết quả sáng hôm sau, Trương Thiên cũng nhắn tin hẹn Tô Vân Nguyệt ra gặp vào giữa trưa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận