Cuồng Tế Vô Song


Hai người kia căm hận nhìn sang hướng thanh âm của Trương Thiên vừa vang lên.
Sau đó nhìn từ trêи xuống dưới đánh giá Trương Thiên!
Ông chủ Ôn từ phía sau bước ra, liền nhìn thấy người muốn mang đi lò luyện thuốc thì ra lại chính là Cậu chủ nhà họ Triệu đến từ Thành phố Thiên Hải!
Đúng là vị khách quý mà ông ta hôm nay phải chào hỏi.
Thế này thì tuyệt đối không thể để cho Trương Thiên xung đột với vị con trai nhà họ Triệu này được.
Ông chủ Ôn toát mồ hôi lạnh đi tới vội vàng tìm cách đánh tan bầu khí toàn mùi thuốc súng nói: “Cậu chủ Triệu đến rồi? Ồi, thật xin lỗi vì tôi đã không kịp tiếp đón cậu từ xa được!”
Cậu chủ nhà họ Triệu tên là Triệu Tinh, nghe nói anh ta chính là con trai của một ông trùm xã hội đen nổi tiếng ở Thành phố Thiên Hải, thủ lĩnh của Đông Khôi Xã!
Ông chủ Ôn không hề có liên quan gì với thế lực ngầm này, nhưng hai người bọn họ đã gặp nhau tại một cuộc triển lãm cổ vật được tổ chức ở Thành phố Thiên Hải vào hai tuần trước.
Ôn Quang Nghĩa còn đem đập vỡ một viên huyết ngọc của Triệu Tinh.
Để đền bù, Triệu Tinh đã cho Ôn Quảng Nghĩa thời gian hai tuần, vì lẽ đó ông chủ ôn mới phải lo lắng tìm kiếm một viên huyết ngọc thuần chủng ở khắp nơi!
Nói là sự đền bù, nhưng cũng là để cứu mạng sống của chính mình.
Ông ta thật sự không dám động vào thế lực xã hội đen như Đông Khôi Xã.
Triệu Tinh nhìn Trương Thiên bằng ánh mắt lạnh lùng: “Hừ, Ôn Quang Nghĩa cái lò luyện thuốc này của ông là sao đây? Chẳng lẽ Triệu Tinh tôi muốn có nó còn không được sao?”
Ôn Quang Nghĩa hít sâu một hơi nói: “Không, không, không, đương nhiên Cậu chủ Triệu muốn gì cũng được cả!”
“Chỉ là tôi vừa mua thứ này cho cậu Trương đây, nên bây giờ nó thuộc về cậu ấy.”
“Cậu chủ Triệu, thực xin lỗi!”
Sau khi nghe lời giải thích này, Triệu Tinh dừng lại.

Người đàn ông trung niên bên cạnh thì thào gì đó bên tai Triệu Tinh, không biết hắn nói cái gì, có thể là hắn ta mua cái lò luyện thuốc này.
Bất quá sau khi nghe xong, Triệu Tinh gật gật đầu, ngạo mạn nói: “Hàng còn ở đây chưa lấy ra khỏi cửa hàng, chỉ cần trả lại tiền là được.

Triệu Tinh ta muốn cái lò luyện thuốc này.”
Điều này có nghĩa là cậu ta muốn lấy nó trước mặt Trương Thiên?
Ôn Quang Nghĩa vội nói: “Cậu chủ Triệu, chuyện này có lẽ không tốt lắm?”
“Tôi quả thật đã bán đồ này cho Cậu Trương rồi.

Cậu Triệu, cậu xem còn thứ gì thích nữa không? Tôi có thể tặng nó cho cậu”
Triệu Tinh không đổi ý, cường thế nói: “Ôn Quang Nghĩa, ông bị điếc sao? Không có nghe rõ tôi nói gì à?”
“Tôi nói là cậu chủ tôi đây muốn có cái lò luyện thuốc này.”
Trương Thiên không thể nhường lò luyện thuốc này , anh muốn cho Ôn Quảng Nghĩa chút mặt mũi nên không muốn gây thêm rắc rối ở đây.
Vì thế anh không kiên nhẫn nói: “Tôi đã nói, thứ này đã là của tôi rồi, muốn lấy đi thì phải hỏi ý kiến của tôi trước đã!”
Giọng nói rất trầm, âm điệu rất bình tĩnh, và khí chất rất mạnh mẽ.
Nghe thấy âm thanh, người đàn ông trung niên phía sau Triệu Tinh nhìn chằm chằm vào Trương Thiên, một cổ khí tức áp bức người liền được phóng ra.
Nhưng loại hơi thở này không áp chế được Trương Thiên!
Triệu Tinh lại càng ngạo nghễ chỉ tay nói: “Quái, rác rưởi ở đâu dám kêu gào trước mặt ta?”

“Cậu có biết tôi là ai không?”
“Ông đây là thiếu gia của Đông Khôi Xã tới từ Thành phố Thiên Hải, chết tiệt cậu có tin tôi bất cứ lúc nào cũng xoa thể lắng cho cậu biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào hay không?”
Ôn Quang Nghĩa thấy tình hình càng ngày càng không kiềm chế được, bước nhanh về phía trước lấy ra viên huyết ngọc đã chuẩn bị từ trước cho Triệu Tinh, đổi chủ đề nói:
“Cậu chủ Triệu, cậu bình tĩnh đi, cậu xem mọi người đều là bằng hữu cả!”
“Lần trước tôi làm vỡ ngọc huyết của cậu.

Sau hai tuần, cuối cùng tôi cũng tìm được một miếng huyết ngọc tinh thuần, to bằng cái bát, cậu mau nhìn xem?”
Huyết ngọc bị đập nát lần trước chỉ có kϊƈɦ thước bằng cái móc khóa, nhưng bây giờ mảnh này có thể làm thành bốn cái.
Có thể thấy rằng sự chân thành của Ôn Quang Nghĩa!
Nhìn thấy một khối huyết ngọc lớn như vậy, Triệu Tinh cầm lên xem xét, nhân tiện đưa cho người đàn ông trung niên phía sau.
Cả hai gật đầu hài lòng.
Ôn Quang Nghĩa thấy vậy, liền hợp tình hợp lý nói tiếp: “Cậu chủ Triệu, nhìn xem huyết ngọc này tôi mang đến cho cậu, những đồ vật khác trong tiệm cậu cứ từ từ xem có cái nào mình thích không tôi tặng thêm cho cậu, còn lò luyện thuốc này nhường lại cho bạn của tôi được không?”
Ông ta thực sự không dám xúc phạm Triệu Tinh, nhất là khi có người nhắc nhở ông ta rằng Đông Khôi Xã dường như là người của tổ chức Hắc ám.

Nếu ông ta xúc phạm Đông Khôi Xã, ông ta sẽ chết không có chỗ chôn thân.
Vì vậy, ông ta nói rất cẩn thận!

Vốn dĩ Triệu Tinh rất vui khi nhìn thấy một khối ngọc huyết lớn như vậy, nhưng ông chủ Ôn lại nhắc đến lò luyện thuốc, anh ta lại thở ra một hơi.
Triệu Tinh cầm điện thoại vẽ ra một bức tranh nói: “Ôn Quang Nghĩa, ông nghĩ giúp tôi tìm một viên huyết ngọc lớn hơn là có thể muốn tôi phải cho ông mặt mũi sao?”
“Tôi lấy ngọc về còn phải nhờ sư phụ chuyên chạm khắc đồ trang sức gia công lại mới được một khối huyết ngọc tình xảo như vậy đó.”
“Triệu Tinh tôi đây chỉ lấy của ông hai thứ này cũng coi như là chừa cho ông chút mặt mũi rồi!”
Điều này?
Ôn Quang Nghĩa sửng sốt đến mức không còn dám nói thêm gì nữa.
Ông ta chỉ có thể hướng về Trương Thiên, hy vọng anh có thể đưa ra lò luyện thuốc, và cố gắng không gây chuyện với Triệu Tinh.
Đúng là không có trái ngon để ăn!
Nhưng mà chỉ là một món đồ trang trí bằng ngọc mà thôi, vậy mà thứ này còn muốn dùng để đổi lò luyện thuốc của mình?
Trương Thiên bỏ qua huyết ngọc trêи di động của Triệu Tinh, khóe miệng cười nói: “Giáo dịch này không công bằng, tôi không chấp nhận!”
Muốn công bằng?
Thật sự là một người có suy nghĩ hạn hẹp mới nói về vấn đề thế này.
Triệu Tinh thấy vậy buồn cười, đùa giỡn nói: "Công bằng? Vậy tôi cho cậu hai lựa chọn.

Dựa theo hình dáng miếng ngọc của tôi, cậu hãy khắc chính xác ngọc huyết cho tôi, nếu không hãy thì tôi mang cả cái lò luyện thuốc này cùng ngọc huyết rời đi "
“Xem như là tôi cho cậu một cơ hội?”
Đánh giá từ bức ảnh cũng nhìn ra được tay nghề chạm khắc của huyết ngọc này vô cùng tốt.

Có thể nói là tay nghề thủ công này vô cùng tinh xảo!
Ôn Quang Nghĩa biết mình không thể tìm được một người thợ khắc bậc thầy như vậy, nên quyết định trả cho Triệu Tinh một viên ngọc huyết nguyên khối lớn hơn.

Ông ta cười khổ nói: “Cậu chủ Triệu, tôi không tìm được một người thợ khắc bậc thầy có tay nghề giỏi như vậy ở Ôn gia, cậu làm vậy không phải là đang làm tôi sao?”
Triệu Tinh ậm ừ nói: "Vậy thì đừng nói nhảm trước mặt tôi nữa, cứ thu dọn đồ đạc cho tôi.

Điêu khắc miếng ngọc như trong hình?
“Đó chỉ là một mức độ bình thường.”
Đương nhiên Trương Thiên có thực lực như vậy, có linh phù, lại càng thêm khéo léo.
Chưa nói đến việc làm cho một miếng ngọc bích giống hệt nhau, ngay cả một cá thể được chạm khắc cũng có thể trở nên sống động!
Nhưng, nếu Trương Thiên muốn xử lý rác rưởi như Triệu Tinh thì sao?
Đó tương đương với việc là đang xúc phạm một vị thần tiên trang nghiêm.
Triệu Tinh này là đang muốn tìm đến cái chết.
Lúc này, Triệu Tinh đã đi qua Ôn Quang Nghĩa, đến chỗ Trương Thiên và những người khác, nhìn thấy Tô Vân Nguyệt xinh đẹp bên cạnh Trương Thiên.
ɖu͙ƈ vọng liền nổi lên!
Triệu Tinh nhìn từ trêи xuống cao thấp đánh giá cô, hai mắt hắn ta nóng rực, nuốt nước miếng nói: “Ồ, thì ra ở đây còn có một đại mỹ nhân!”
“Ôi chao, bộ dáng này thật là nóng bỏng và kϊƈɦ thích làm sao.”
“Người đẹp, em đang làm gì với loại đồ phế vật này vây? Qua một đêm với anh nha, anh hứa sẽ làm cho em rất thoải mái, được không? Anh sẽ đưa em đi tìm hiểu thế giới rộng lớn này…”
Nói xong còn muốn duỗi bàn tay heo ăn đậu hũ của cô trước mặt mọi người…
“Tôi muốn lò luyện thuốc, cũng muốn cả người phụ nữ của cậu, tất cả cùng mang đi hết!”
“Chỉ có bản lĩnh của một người nhỏ bé như cậu, cũng muốn cùng tôi đấu sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận