Cuồng Tế Vô Song


Tô Vân Nguyệt dày vò Trương Thiên từ mười hai giờ tối tới tận ba giờ sáng.

Không phải nhảy tới nhảy lui thì chính là muốn này muốn nọ, còn nói muốn cắn người!
Buông ra một đống lời nói cợt nhả!
Cuối cùng, Trương Thiên thật sự chịu không nổi người phụ nữ này.

Trực tiếp dùng bạo lực chụp vào một luồng linh lực, làm người phụ nữ điên này ngủ say đi.

Trương Thiên sửa sang lại quần áo của mình một chút, thở ra một hơi, nói: “Bà điên này, ngày mai ông đây còn phải đại chiến với Đông Khôi Xã đó!”
Dù sao cũng phải tới đó, phải đè súng đạn xuống, không thể cướp cò được!

Hôm sau, Trương Thiên làm tản ra linh lực ở gáy của Tô Vân Nguyệt, sau khi cô ta ngủ say thì lén trốn.

Lần này anh phải đối mặt với Đông Khôi Xã, nghe nói chúng có tiên nhân trấn giữ, anh không mang theo bất cứ kẻ nào.

Chưa biết được nguy đến mức nào là một nhân tố không xác định.

Trương Thiên kêu một chiếc xe, trực tiếp tới nhà của Triệu Chí Long của Đông Khôi Xã!
Cách đó một ký lô mét, tài xế bảo Trương Thiên xuống xe, không dám đến gần.

Trương Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể xuống xe bàn tay không mà đi tới.

Kỳ thật nếu có mang vũ khí sẽ tốt hơn một chút, rốt cuộc anh cũng phải đối phó với một tiên nhân chưa rõ lai lịch.

Nhưng hiện tại Trương Thiên không có vũ khí bên người.

Trước kia anh có một thanh đao tốt nhất, đáng tiếc hiện tại đã không thuộc về mình.

Trương Thiên lắc lắc đầu, vẫn lặng lẽ xuất hiện.

Nhà họ Triệu Đông Khôi Xã cũng không nằm gần trung tâm thành phố, ngược lại là một vùng ngoại thành có chút hẻo lánh.

Kiến trúc phòng ốc rất lớn, nhưng cũng không cao, cái lầu gác cao nhất chỉ có ba tầng, trông dáng vẻ là nằm ở trung tâm.

Căn lầu gác kia còn có ba chữ to là Đông Khôi Xã.


Mặt khác cách trước cửa đại viện gần mười mét có một cái hồ lớn lượn quanh, chung quanh có rất nhiều bóng râm, cái hồ thật yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua bí mật mang theo một tia linh khí.

Sau khi Trương Thiên cảm nhận được linh khí, nhíu mày lạnh nhạt mà nói: “Linh khí có vẻ khá nồng!”
Trong lúc mơ hồ, cấp Trương Thiên có một loại cảm giác, Đông Khôi Xã này thật sự có tiên nhân, hơn nữa thực lực còn không đơn giản.

Lần này Trương Thiên không phá cửa xông vào, mà đạp vào hư không nhảy lên, tiến vào từ nóc nhà.

Anh muốn nhìn xem Đông Khôi Xã rốt cuộc có manh mối gì.

Quan sát từ trêи xuống dưới, chỉ nhìn phòng ốc thì không có gì đặc thù, chẳng qua là này tòa nhà này hẳn đã có tuổi rồi, nhưng nói chung cũng được tu chỉnh không tệ lắm.

Đột nhiên có bảy tám người đuổi tới, bọn họ ngửa mặt lên trời nhìn xung quanh.

Ồ?
Trương Thiên nhướng mày, chẳng lẽ anh bị phát hiện?
Anh đi vào cũng chỉ có nhảy vài bước…
Trương Thiên không tránh né, anh nhìn xung quanh, quan sát xem người nơi nào phát hiện được mình?
Ánh mắt anh ngừng tầng cao nhất của lầu gác kia, đó là nơi duy nhất có thể nhìn ra chung quanh Đông Khôi Xã.

Tiên nhân?
Phía dưới có một người đàn ông trung niên trầm giọng rống giận về hướng này: “Mày chính là Trương Thiên?”
Ông ta chính là bố của Triệu Tinh, Triệu Chí Long của Đông Khôi Xã!
Trương Thiên đứng trêи cao mà nhìn xuống Triệu Chí Long, khóe miệng nhếch lên.

Nhìn thấy một người vừa xuất hiện đã nổi giận đến vậy, Trương Thiên không cần nghĩ cũng có thể đoán được người này là ai!
Vừa mất đứa con trai, có thể thông cảm.

Anh cười nói: “Không ngờ Trương Thiên tôi lại nổi tiếng ở Đông Khôi Xã các người như vậy?”
Không phải là nổi tiếng, mà là nổi thù!
Xác định Trương Thiên đã đến, Triệu Chí Long lập tức lao lên mái hiên, phía sau ông ta còn có hai người cũng nhẹ nhàng đi lên.

Điều này chứng minh, thực lực của ba người này nằm phía trêи cảnh giới nhập thần.

Ba người còn lại giẫm lên mặt đất nhảy lên, thực lực cũng rất mạnh, người đàn ông trung niên lần trước gặp được ở Thiên Bảo Các cũng nằm trong đó.


Đội hình như vậy đã rất không tồi, có thể so sánh với nhà họ Vũ!
Triệu Chí Long tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào anh, nói: “Trương Thiên, hôm nay Triệu Chí Long tao phải lấy mạng của mày chôn cùng với con trai tao.


Trương Thiên lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Ông không phải đối thủ của tôi!”
“Tôi đã nhắc nhở các người, nếu nói cho tôi vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với những tiên văn đó, có khả năng tôi sẽ buông tha cho Đông Khôi Xã!”
“Nếu không thì, ông Triệu, bây giờ ông nói xem?”
Từ khi biết Đông Khôi Xã có tiên nhân, Trương Thiên có thể đại khái đoán được là ai đang thu gom tiên văn.

Đáng tiếc hình như người nọ cũng không ở đây!
“Hừ, mày không có tư cách biết!” Triệu Chí Long híp mắt trầm giọng nói.

Trương Thiên mỉm cười nói: “Tôi cũng không muốn lạm sát kẻ vô tội, tôi hy vọng ông Triệu nên mời người mạnh nhất của Đông Khôi Xã các ông xuất hiện đi!”
Anh muốn kiến thức rốt cuộc là ai?
Trong lòng anh thậm chí còn ôm một tia hy vọng, hy vọng tiên nhân của Đông Khôi Xã là mẹ của mình.

Hy vọng năm đó mẹ cũng bị đánh rơi đến Viêm Hạ!
“Trương Thiên mày còn không gọi là lạm sát kẻ vô tội? Vậy con trai tao chết như thế nào?” Triệu Chí Long hung hãn mà nhìn anh, thù hận đong đầy.

Triệu Tinh chết, là gã ta tự tìm!
Lần trước bị đánh ở Khánh Giang là vì tranh giành đồ.

Lần này chết là vì có mưu đồ gây rối với Tô Vân Nguyệt.

Trương Thiên không giải thích, chỉ trầm giọng mà nói: “Tôi nói thêm một câu nữa, kêu đại năng Đông Khôi Xã của các người ra đây, nếu không các người chỉ có con đường chết!”
Triệu Chí Long vì một cường giả thực lực không tồi, còn đắm chìm trong nỗi đau mất con, cũng không có để ý tới.

Ông ta chỉ hận Trương Thiên cùng cực, rút đao nhào tới, lớn tiếng mắng: “Trương Thiên, tự tìm đường chết chính là mày!”
Từ khi Đông Khôi Xã thành lập tới nay, hễ là người đi vào nơi này mà dám kêu gào, đều không ai sống sót.

Cho nên Triệu Chí Long có tự tin như vậy!
Sau khi bóng người ông ta lao tới, năm tên cường giả còn lại cũng đồng thời thu đao kiếm đạp mái hiên lao đến.


Trêи tay Trương Thiên vẫn không có vũ khí nào dùng, nhưng hai chân anh quét một cái ở mái hiên, một trận cuồng phong thổi quét đến.

Không trung bay lên hai mảnh ngói đen ở trước mặt Trương Thiên, kình lực chấn động, mái ngói kia bắt đầu vỡ thành những mảnh nhỏ chừng hòn đó.

Trương Thiên vung tay lên, mảnh ngói đen như tiểu đao mà phóng về hướng bọn Triệu Chí Long!
Chỉ trong chớp mắt, sát ý đã dâng trào.

Trong lòng đám người Triệu Chí Long sinh ra một cảm giác sợ hãi, chúng nhanh chóng vung đao ngăn cản mảnh ngói đen.

Hai thứ đó va chạm phát ra tiếng vang “Lách tách” như pha lê bị vỡ!
Một chiêu thôi đã có thể cầm chân được sáu tên cường giả.

“Mày là cường giả hóa thần? Phóng kình lực ra bên ngoài, còn có thể điều khiển vật từ xa?” Triệu Chí Long la lên.

Trương Thiên nhún vai nói: “Cho nên ông biết mình không đấu lại tôi? Có thể bảo người kia đi ra nói hai câu không?”
Triệu Chí Long quay đầu lại nhìn một chút phía sau mấy người đánh ánh mắt, nói: “Hóa thần thì thế nào, mày cho rằng dựa vào cái này có thể đối kháng tụi tao?”
“Hôm nay Triệu Chí Long tao muốn mày phải chết!”
Bùm!
Triệu Chí Long nhanh chóng vứt ra một quả cầu, nó bay đến trước mặt Trương Thiên thì trực tiếp nổ tung, một trận sương trắng lan tràn ra.

Trương Thiên nhíu mày, không ngờ lại chơi trò này?
Pằng pằng!
Vài tiếng súng vang lên.

Chính là mấy tên cường giả phá cảnh phía sau Triệu Chí Long.

Triệu Chí Long nhìn chằm chằm biến hóa trước mắt, không thể phân tâm giây phút nào.

Giờ phút này, hai mắt Trương Thiên xoay chuyển, nhiễm lên thứ ánh sáng đỏ rực, thần uy lộ ra, lệ khí phủ khắp chúng sinh.

Một ánh hào quang đỏ hiện ra trong sương trắng, ánh sáng đó như kết nối với chân trời phương xa, nhiều tia sáng bắn ra.

Cuồng phong thổi tan sương trắng, Trương Thiên căm tức mà nhìn, chấn động xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Một luồng uy áp mãnh liệt như trời phạt giáng xuống, khiến người ta sợ hãi, không dám đụng vào!
Trương Thiên sớm đã hiện thân, cả người không chỗ nào bị thương, anh tôn nghiêm đứng ở nơi đó.

Đám người Triệu Chí Long thấy Trương Thiên hiện tại, tựa như nhìn thấy một thần Tu La, cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.

Kẻ đã vào cảnh giới nhập thần vẫn cảm nhận được một nỗi uy hϊế͙p͙ mãnh liệt!
Cường giả phá cảnh thấy Trương Thiên cường hãn như thế, có một loại xúc động muốn quỳ xuống đất lạy, cảm thấy người đứng trong ánh hào quang đỏ kia chính là thần linh, muốn nghiền áp mình thì chỉ cần búng tay một cái!

Thật sự quá dọa người!
Đối mặt những người này, anh không cần giấu giếm thân phận của mình.

Trương Thiên nhìn chằm chằm Triệu Chí Long, trầm giọng mà nói: “Triệu Chí Long, ông không nên tự tìm đường chết!”
Giống như một ma âm gào rống, như đang tuyên bố lời thẩm phán tử vong, làm trong lòng mọi người chấn động.

Lần này Triệu Chí Long hoàn toàn luống cuống, ông ta nhìn vào hai mắt đỏ rực của Trương Thiên, càng sợ hãi.

Giống như gặp phải ma quỷ vô cùng khủng bố trong đêm đen, hơn nữa ông ta còn biết lời đồn về ma quỷ này!
Triệu Chí Long run run rẩy rẩy thấp giọng mà nói: “Mày chính là Thái Dương thần của Thái Dương Chi Quang của thế lực Hắc Ám, nghe đồn ánh sáng đỏ vừa xuất hiện thì núi lở đất sụp, sẽ mưa to gió lớn?”
“Sao có thể?”
nhân vật khủng bố toàn cầu nghe tiếng đã sợ vỡ mật sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Trong sợ hãi lại bí mật mang theo không thể tin được sự thật này…
“Tôi chỉ là Trương Thiên!” Trương Thiên trầm giọng mà nói.

Anh đã nói trước đó rồi, từ đây chỉ có cuồng tế Trương Thiên, không còn Thiên Dương!
Một luồng sáng đỏ xẹt qua, cứ như Trương Thiên bước đi, nhưng lại đứng ở đó không hề động đẩy…
Nhưng mấy tên cường giả phá cảnh cầm súng đứng phía sau Triệu Chí Long, đã đâm bay mái hiên, bắt đầu ngã xuống mặt đất.

Quan trọng nhất là cánh tay vừa dùng súng đã hoàn toàn bị chặt đứt!
Chẳng qua chỉ trong nháy mắt!
Hai tên cường giả nhập thần còn lại nhìn thấy vậy thì co rúm mà đi đến.

Triệu Chí Long mở to hai mắt nhìn, cắn răng la lên: “Không cho phép mày lại làm tổn thương người nào của Đông Khôi Xã…”
Hả?
Trương Thiên chớp đôi mắt đỏ một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, một luồng lệ khí tử vong dâng trào.

Chỉ trong chớp mắt, chung quanh đột nhiên nổi lên linh khí mãnh liệt!
Bùm!
Không trung đột nhiên truyền đến tiếng nổ tung, Trương Thiên nhướng mày nhìn một cái, đôi mắt đỏ trừng lớn.

Chỉ thấy một kiếm quang lóng lánh ở không trung, kiếm quang đang nhắm về hướng của mình mà xông đến.

Kiếm này như cắt không gian trước mắt ra thành hai mảnh, ngói đen chung quanh bắt đầu bị luồng gió lớn này nhấc lên, phát ra tiếng vang vỡ nát.

Đây tuyệt đối không phải chiêu thức của võ đạo.

Đây là?
Trương Thiên mở to hai mắt nhìn, hai mắt đỏ rực trở nên càng dọa người….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận