Cuồng Tế Vô Song


Tần Trăn mất kiên nhẫn nói: “Ai ở Khánh Giang? Đừng có nói kiểu úp mở thế nữa.


“Thành phố Nam Châu ở Khánh Giang, nói đến đây thì anh biết là ai rồi chứ?” Ngữ khí của Tần Mỹ sâu xa.

Tần Trăn nghe vậy lập tức rơi vào trầm mặc, biểu cảm vô cùng kinh ngạc.

“Em nói là Lâm Tử Thanh?” Sau một hồi lâu, Tần Trăn mới lên tiếng, ngữ khí lộ rõ vẻ chấn kinh.

Tần Mỹ âm hiểm nói: “Đúng vậy, chính là cô ta!”
“Hơn nữa theo như em biết, cô ta hiện tại là chủ tịch tập đoàn phát sóng trực tiếp Ái Thiên ở Khánh Giang, mà cái người tên Trương Thiên kia là chồng của cô ta!”
“Cái gì?” Tần Trăn nghe vậy như chịu năm tia sét cùng đánh vào đầu, bị đả kϊƈɦ liên tục, vô cùng chấn kinh.

Tần Trăn không ngừng cười thầm: hai, ba tháng trước không phải cô chỉ là người tên vô danh ở thành phố Nam Châu thôi sao? Vậy mà bây giờ đã làm chủ cả một công ty ở Khánh Giang?
Trương Thiên là chồng của cô sao? Anh ta còn là bá chủ thương nghiệp của thành phố Thiên Hải?
Ông nội không cho tôi đắc tội với Trương Thiên là bởi vì anh ta chính là chồng của cô sao?
Lần trước bản thân bị anh ta và Châu Vũ đánh thảm như vậy, khiến tôi đường đường là một đại thiếu gia nhà họ Tần lại phải nuốt một cục tức lớn như thế, là bởi vì cô? Cô dựa vào cái gì chứ?
Đôi mắt Tần Trăn ngập tràn lệ khí oán hận, nghiến răng suy nghĩ điều gì đó.

Tần Mỹ ở đầu dây bên kia không ngừng hét lên: “Anh, anh nhất định phải xử lý bọn chúng cho em, em muốn bọn chúng biến mất, nhất là con đàn bà kia, có có thằng chồng đáng giận của ả ta nữa…”
“Vậy mà dám bắt em phải quỳ trước mặt bọn chúng, em phải giết chết chúng nó!”
Tần Trăn bị tiếng hét của Tần Mỹ kêu tỉnh, trầm giọng nghiêm túc nói: “Anh biết rồi, em quay về trước đi!”
Tần Mỹ nghe thấy anh trai mình đã đồng ý, trong lòng lập tức vui vẻ trở lại, cô ta biết anh trai mình là một người tàn nhẫn, hơn nữa anh ấy lại vô cùng thông minh cơ trí, ở Kyoto cũng được coi là thế hệ trẻ đáng kỳ vọng, chỉ cần anh ấy ra tay, chắc chắn có thể dễ dàng xử lý cái đám người Trương Thiên kia.

“Vâng, anh!” Tần Mỹ sắc mặt âm hiểm cười lạnh.

Sau khi cúp điện thoại, cô ta vẫn không ngừng cười trộm.

Tần Trăn nheo mắt! Suy nghĩ một chút, cuối cùng anh ta gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình, ra lệnh điều tra kĩ càng thông tin của hai người Lâm Tử Thanh và Trương Thiên, cùng với công ty dưới trướng của hai người bọn họ.


Lâm Tiểu Nhã nói muốn gặp một fan hâm mộ đương nhiên là người tối qua tặng quà cho mình, khiến mình có thể đứng đầu bảng xếp hạng, ‘Ông nội của Tề thiếu Thiên Hải”
Ngưu Bãi nghe xong chuyện này, cũng trầm giọng nói: “Tôi cũng muốn gặp cái người ở thành phố Thiên Hải tên ‘Ông nội của Tề thiếu Thiên Hải’ kia một chút, rốt cuộc là vị sếp nào đã đẩy tôi lên vị trí đầu bảng xếp hạng.



Lâm Tử Thanh lúc này cũng nói chen vào một câu: “Cái người ‘Ông nội của Tề thiếu Thiên Hải’ này hôm qua giúp đẩy livestream Ái Thiên của chúng ta lên đầu bảng, còn nói nhất định sẽ ủng hộ phát sóng trực tiếp của Ái Thiên, em cũng cảm thấy rất kì lạ.


“Chúng ta và anh ta không quen không biết, về lý mà nói, không cần phải đầu tư vào phát sóng trực tiếp của Ái Thiên chúng ta nhiều như vậy làm gì cả.


“Nếu có dịp, em cũng muốn ở trước mặt anh ta nói lời cảm ơn, dù sao cũng khiến độ hot của truyền hình trực tiếp Ái Thiên chúng ta tăng vọt, lưu lượng truy cập hai ngày nay đã tăng gấp đôi…”
Nói đến người thần bí này, ba người bọn họ đều nhiệt huyết dâng trào.

Lâm Tiểu Nhã càng kϊƈɦ động nói: “Em muốn phải cảm tạ anh ta thật tốt, hôm qua trong phòng phát sóng trực tiếp của em và Ngưu Bãi, anh ta đã tặng phải 300 gần 400 triệu NDT đó!”
Ngưu Bãi nói: “Đúng vậy, phải quỳ xuống cảm tạ vị sếp đó mới được!”
Trương Thiên nghe xong, nghĩ, người kia không phải là mình sao?
Ba người bọn họ sao lại kϊƈɦ động đến thế này cơ chứ?
Trương Thiên ho khan một tiếng: “Khụ khụ”
“Tôi ngả bài, kỳ thật cái người tên ‘Ông nội của Tề thiếu Thiên Hải’ mà mọi người đang nói đến chính là tôi.


“Mọi người cũng không cần phải cảm ơn tôi, dù sao thì nền tảng phát sóng trực tiếp Ái Thiên cũng có một phần là của tôi, tiêu ít tiền vào đó là vì muốn xây dựng danh tiếng, là việc tôi nên làm.


“Anh?” Ba người dùng ánh mắt khác thường nghi hoặc nhìn về phía Trương Thiên đang lái xe.

Trương Thiên gật đầu nói: “Ừm, không sai, chính là tôi!”
Mục đích đã nói rõ ràng!
Lý do cũng đúng!
Nhưng số tiền khổng lồ này?
Lâm Tiểu Nhã hai mắt mở to nói: “Là anh? Xuy xuy, anh chỉ biết khoác loác thôi.


“Anh chẳng phải vừa mới nói hùn vốn với người ta lập nghiệp sao? Lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Lại nói, những ngày này anh cũng không đi làm, nếu không phải ở nhà thì cũng là đi dạo, vẫn dùng tiền công ty Ái Thiên trả lương cho, anh lại tăng cho em liền một lúc 300, 400 triệu, tiền từ trêи trời rơi xuống à?”
“Quyền thế thì đúng là anh có một chút, dù sao thì anh cũng quen mấy người nhà họ Tô, nhà họ Liễu, nhưng mà tiền, em đoán anh thật sự không có!”

Ngưu Bãi vốn vẫn tin tưởng Trương Thiên, nhưng Lâm Tử Nhã lại nói ra nhiều lịch sử đen như vậy, cũng che miệng cười trộm nói: “Hóa ra ông chủ cũng thích khoác loác như thế! Ha ha ha…”
Lâm Tử Thanh cũng cách một khoảng thời gian lại gửi tiền vào thẻ ngân hàng của Trương Thiên, nhưng cộng lại tuyệt đối không thể lên đến con số 300, 400 triệu nhiều như vậy được, ánh mắt cô rời khỏi người Trương Thiên, cười cười không nói!
Rõ ràng tất cả mọi người đều không tin!
Trương Thiên bất lực lắc đầu, nhưng trêи mặt tràn đầy ý cười, người một nhà cười nói vui vẻ là được rồi, không cần thiết phải khăng khăng chứng mình là đúng.

Anh còn nói đùa khiến bầu không khí càng thêm vui vẻ: “Ai da, em vợ anh quả đúng là thông minh, lại bị em phát hiện rồi!”
“Ha ha, em đã bảo mà!” Lâm Tiểu Nhã ngồi ghế sau dương dương tự đắc.

Bầu không khí vui vẻ hài hòa.

Trương Thiên áy áy xin lỗi nói: “Chắc đêm nay mọi người ăn cũng chưa được no, chúng ta tìm một chỗ ăn đi, coi như ăn mừng việc tôi mở công ty ở đây!”
Ngư Bãi là người đầu tiên tán thành: “Được! Tôi cũng đói lắm rồi, cảm ơn ông chủ!”
“Ừm, tôi cũng đói!” Lâm Tiểu Nhã nói.

Trương Thiên quay sang Lâm Tử Thanh, một tay điều khiển vô lăng, tay kia nhẹ nắm lấy bàn tay cô, nói: “Đi ăn cơm!”
Nháy mắt, Trương Thiên đã chọn được một khách sạn.

Khách sạn này rất nổi tiếng ở thành phố Thiên Hải, cũng đã từng nghe Châu Vũ tâng bốc, vừa khéo đi ngang liền rẽ vào đây.

Bầu không khí bên trong khách sạn không tệ, cách bài trí cũng rất trang trọng, là một nhà hàng Tây cao cấp hàng đầu.

Ban đầu định là bốn người ngồi cùng một bàn, nhưng Trương Thiên mãnh liệt yêu cầu cùng Lâm Tử Thanh ở thế giới riêng hai người, cho nên Lâm Tiểu Nhã và Ngưu Bài bị ép ngồi chung một bàn khác.

Nhưng vì ghét Trương Thiên, cô em vợ này còn chọn ngồi ngay bàn bên cạnh.

“Em vẫn nên bớt quan tâm đến em ấy một chút đi…” Trương Thiên hướng Lâm Tử Thanh oán trách một câu.

Lâm Tử Thanh nhẹ nở một nụ cười, đẹp tựa tiên nữ khuynh thành.

Nhưng bầu không khí lại bị Lâm Tiểu Nhã phá hỏng, cô ấy ở bên cạnh hô: “Phục vụ…”
Hai nhân viên phục vụ nam đi đến, order đồ ăn!
Trương Thiên cầm menu chọn món: “Lên một phần mì Lan Châu, thịt xào ớt tiêu, đưa cho bàn đối diện…”

“Bàn của tôi, lên cho tôi tôm hùm Boston, gan ngỗng sốt mềm, cua hoàng đế sốt bào ngư và một suất bít tết chín năm phần…Chỉ mười mấy món này là được rồi.


“Thêm hai chai Lafite năm 1982 nữa, cứ như vậy đi!”
Phụt!
Lâm Tiểu Nhã ở bên kia căm thù nói: “Cút!”
Nam phục vụ cũng nở một nụ cười khó xử: “Tiên sinh, món ăn phục vụ bàn đối diện, nhà hàng chúng tôi không có.


Trương Thiên gật đầu: “Vậy thì lên hai phần đồ ăn giống với bàn tôi gọi là được rồi, đi đi.


Lâm Tử Thanh thấp giọng hỏi: “Gọi nhiều như vậy sao?”
Nam phục vụ nói: “Tiên sinh, đồ ăn anh gọi hơi nhiều, hai người ăn không hết được…”
“Không sao, tôi chỉ muốn nếm thử thôi, đi đi, cứ order đúng món là được!” Trương Thiên cười nói.

Cố tình khoe mình giàu có đây mà!
“Vâng, tiên sinh!” Nam phục vụ đặt món, đồng thời rút ra một tờ giấy giới thiệu nói: “Tiên sinh, đây là phần giới thiệu sản phẩm sẽ được bán đấu giá ở nhà hàng vào lúc 10:00 hôm nay, lát nữa anh có thể lưu ý một chút!”
Rất nhiều nhà hàng xa hoa đều sẽ có hoạt động như này, dù sao triển lãm đấy giá cũng nhằm vào mấy kẻ có tiền đến ăn đồ Tây.

Trương Thiên cũng không để ý, cầm lấy menu.

Anh đưa cho Lâm Tử Thanh nói: “Bà xã, em xem em có thích ăn món nào không?”
Đôi mắt đẹp của Lâm Tử Thanh quét qua menu một chút, lắc đầu nói: “Gọi nhiều đồ như vậy có ăn hết không?”
“Không sao, có em vợ ở đây, không ăn hết cứ đẩy sang cho em ấy là được!” Trương Thiên nói móc một phen.

Lâm Tiểu Nhã bàn bên cạnh cũng lộ ra ánh mắt coi thường, không muốn nói chuyện.

Ngưu Bài cũng chỉ cười không nói!
Đột nhiên, một giọng nói không hài hòa vang lên.

“Ôi, đây không phải là nữ thần Lâm Tử Thanh của trường đại học chúng ta sao?” Một người phụ nữ quyết rũ vừa bước đến vừa nói, trong giọng nói còn hàm chứa địch ý.

Cái này?
Mấy người Trương Thiên nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một người phụ nữ tóc xoăn sóng nước, trang điểm đậm, mặc một chiếc váy màu xanh có đai trễ ngực, cũng có vài phần tư sắc.


Người phụ nữ quyến rũ đang khoác tay một người đàn ông trung niên bụng phệ mặc bộ vest màu xám tro, bộ dáng trông có vẻ là doanh nhân thành đạt.

Lâm Tử Thanh nhíu mày nhìn người phụ nữ kia, nghi hoặc hỏi: “Cô là?”
Phụt!
Trương Thiên vốn còn cho là kẻ thù, không ngờ bà xã của mình căn bản chẳng biết cô ta là ai.

Người phụ nữ quyến rũ nghe xong, nháy mắt biến sắc, nheo mắt nói: “Hừ, Lâm Tử Thanh, cô giả vờ không quen tôi sao? Tôi là Vương Miêu Miêu đây!”
Lâm Tử Thanh ngừng lại một chút, mới nhớ ra người này, gật đầu xin lỗi đáp: “À, là cô sao? Thật ngại quá, lâu rồi không gặp nên tôi không nhận ra cô!”
Kỳ thật khuôn mặt sau cái lớp ‘dịch dung thuật’ trang điểm đậm kia thì cũng chẳng ai có thể nhận ra được…
Nhưng Vương Miêu Miêu lại không nghĩ như vậy, cô ta cho rằng Lâm Tử Thanh đang giả vờ, muốn tỏ thái độ ghét bỏ mình.

Cô ta nghiền ngẫm nói: “Không ngờ sau khi tốt nghiệp bước chân ra ngoài xã hội, Lâm Tử Thanh cô vẫn như trước không coi ai ra gì, còn tưởng bản thân mình vẫn là hoa khôi, người người tôn sùng sao?”
“Tôi nghe bạn học nói, cô sau khi tốt nghiệp liền trở về sinh sống ở một địa phương nhỏ, hơn nữa còn gả cho một ông chồng là phế vật, cuộc sống hình như khá khổ cực!”
Trương Thiên nghe xong những lời này, cảm thấy có chút khó xử.

Cái này chẳng phải là đang nói mình hay sao?
Lâm Tử Thanh đúng là sau khi tốt nghiệp liền trở lại thành phố Nam Châu, hơn nữa còn đồng ý với ông nội Lâm chuyện hôn ước, gả cho Trương Thiên.

Lúc đó Trương Thiên vừa mới gia nhập trại Thần Long, quãng thời gian năm năm sau đó đã khiến Lâm Tử Thanh phải trải qua cuộc sống hôn nhân khổ cực.

Trương Thiên thầm tự giễu, sau đó hung ác nhìn về phía Vương Miêu Miêu nói: “Trước đây đúng là Tử Thanh đã phải sống khổ cực, nhưng từ bây giờ trở đi, cô ấy sẽ vô cùng hạnh phúc, cảm ơn cô đã quan tâm!”
Vương Miêu Miêu quăng ánh mắt dò xét lên trêи người Trương Thiên, ăn mặc lôi thôi, một bộ dáng nghèo kiết xác.

Cô ta lúc này trào phúng nói: “Chậc chậc, hoa khôi Lâm, nếu như tôi đoán không sai, thì đây chính là ông chồng phế vật của cô đúng không?”
“Ha ha, tôi nói này, nếu lúc còn học đại học cô đồng ý gả cho Tần Trăn thì bây giờ chẳng phải là Tần phu nhân rồi hay sao? Làm gì đến nỗi phải khổ cực như này?”
“Cô xem, tôi bây giờ, có một người chồng yêu thương tôi, anh ấy chịu dành thời gian cho tôi lại còn cho tôi tiền tiêu xài mỗi ngày, cuộc sống thật là tốt!”
Vương Miêu Miêu khoe khoang một tràng.

Tần Trăn?
Lại là người nhà họ Tần.

Chính là cái tên phế vật lúc trước bị Châu Vũ đánh thành đầu heo đó à?
Không ngờ anh ta còn từng theo đuổi Lâm Tử Thanh?
Lâm Tử Thanh coi lời của Vương Miêu Miêu như gió thoảng bên tai, nhẹ giọng nói: “Tôi bây giờ đang rất hạnh phúc, cảm ơn cô đã quan tâm!”
Trương Thiên cười, không để ý Vương Miêu Miêu, quay sang Lâm Tử Thanh nói: “Bà xã, người bạn học này của em tố chất cũng thật quá kém cỏi rồi, hơn nữa mắt còn không tròng tìm một ông chú làm chồng chứ! Aizz, còn trẻ như thế mà đã bị mù, thật đáng tiếc!”
“Hay là chúng ta cho cô ấy vay chút tiền, đáng thương, đáng thương, cho cô ấy đi mổ mắt, xem xem có thể cứu vớt được không?”
….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận