Đám người doanh trại Thần Long nhìn rất nhiều sinh vật bên đường biển cũng gặp xui xẻo, những con cá kia đều ngửa bụng lên trời, trong lòng họ không khỏi lo lắng cho Trương Thiên.
Người của Hạ Viêm đứng ven sông sững sờ.
Hiện tượng như vậy đủ để chứng minh cuộc chiến trong nước khủng bố đến mức nào, hơn nữa bọn họ đều biết những thứ này nhất định là do điện lực từ Điện Giảo tạo thành.
Tiết Khải Dương cau mày, trầm giọng nói: “Lão đại Quỳ, anh Thiên của chúng ta không sao chứ?”
Đội viên doanh trại Thần Long cũng nói: “Vừa nãy Điện Giảo nổi giận, thần Thái Dương một mình quay lại vì chúng tôi, không ngờ cuối cùng Điện Giảo lại tỏa ra điện lực khủng bố như vậy…”
“Thần Thái Dương chịu nổi không?”
Ông Trùng bọn họ luôn bình tĩnh nhưng trong lúc này, họ cũng hết sức phiền muộn trong lòng: “Tuy rằng vừa nãy đội trưởng như một tên biến thái không bị điện lực xâm hại, thế nhưng Điện Giảo đột nhiên bùng nổ… Tôi cũng có chút lo lắng.”
Viên Quỳ lạnh giọng nói: “Anh ấy đã nói không sao, vậy thì sẽ không sao.
Bây giờ cũng không thấy bóng dáng của lão đại, vậy đã nói rõ không có chuyện gì.”
“Tất cả mọi người đừng nên nghĩ nhiều, chúng ta làm tốt tác chiến, chuẩn bị tiếp viện!”
Viên Quỳ sao lại không lo cho an toàn của Trương Thiên?
Mắt cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào mặt sông, trong lòng không muốn thấy bóng người của Trương Thiên, thế nhưng lại không ngừng lo lắng được.
“Đúng rồi, đội trưởng! Tổng giáo đầu kìa!” Người của doanh trại Thần Long đáp lại.
Dưới nước sông!
Trương Thiên quay đầu sử dụng thức thứ hai của kiếm pháp Thiên Tinh - Kiếm Lưu - với Điện Giảo, rõ ràng cho thấy nó có tác dụng với Điện Giảo.
Kiếm Lưu là dùng linh lực và kiếm ý để truy sát, đối với Điện Giảo mà nói, đòn tấn công này còn mạnh hơn rất nhiều chiêu thức chỉ dựa vào sức mạnh nghiền ép của Đạo Tư vừa nãy!
Đáng tiếc, Kiếm Lưu cũng không tạo ra thương tổn trí mạng cho Điện Giảo, ngược lại để nó tạo ra tiết tấu liều mạng.
Bởi thế, lúc doanh trại Thần Long vừa rời đi, Điện Giảo đã phẫn nộ phóng điện lực kinh khủng ở toàn thân ra.
Lấy nó làm trung tâm, phóng ra lôi điện cường lực với phạm vi lớn.
Sau một khắc, trong phạm vi nó phóng điện, sinh vật còn sống đều dồn dập bị điện giật…
Vì lẽ đó, mọi người mới thấy mặt nước có vô số vật chết trôi nổi.
Trương Thiên có linh lực bảo vệ bản thân, một ít điện lực vừa nãy không tổn thương được anh, thế nhưng hiện tại, dòng điện xung kϊƈɦ còn mạnh hơn rất nhiều so với những điện lực vừa mới đánh tan kia.
Một tầng linh lực mờ mờ cũng bị phá tan, mấy phần của dòng điện xuyên qua cơ thể khiến nó run lên.
Nói thật, có linh lực bảo vệ, một vài dòng điện hạ thế không có tác dụng gì với Trương Thiên, thế nhưng dòng điện cao thế thì không giống như trước.
Đặc biệt là sấm sét tự nhiên và dòng điện nghìn vôn, những thứ này ngay cả tiên nhân cũng vô cùng sợ sệt.
Trong thế giới hỗn nguyên, như sấm sét, lửa, cuồng phong được gọi là nguồn gốc sức mạnh, mà trong số đó, thứ tiên nhân sợ nhất chính là sấm sét.
Ngoại trừ mang đến thương tổn như dằn vặt, sấm sét còn có thể khiến tiên nhân tan thành mây khói, không hề nói đạo lý…
Vì vậy khi tiên nhân tu luyện, có một cảnh giới chính là Độ Kiếp, là độ lôi kiếp!
Đó là một trận đại chiến đối với tất cả tiên nhân!
Có thể nói như vậy, nếu muốn trở thành người mạnh hơn, nhất định phải khắc phục được nỗi dày vò mà sấm sét gây ra.
Dưới tình huống không có linh lực, so với đám Viên Quỳ, Trương Thiên càn sợ điện lực gây thương tổn cho thân thể hơn.
Lỡ không may đánh tan mấy cái tiên mạch, vậy chính là bi kịch!
Đòn tấn công của Điện Giảo dọa đến mức Trương Thiên phải nhanh chóng tăng cường linh lực cho bản thân, anh không muốn chịu đựng cảm giác tê liệt kia…
Vì lẽ đó, Trương Thiên muốn tranh thủ thời gian đánh giết Điện Giảo mới được.
Anh không như Điện Giảo, có thể nhanh chóng luyện hóa linh khí xung quanh thành linh lực, đây là ưu thế độc nhất của yêu thú, Trương Thiên không đua nhau tiêu hao linh lực với Điện Giảo được.
“Tuy rằng Điện Giảo mày đặc biệt, có đặc tính sấm sét, thế nhưng đáng tiếc nhất lại chưa thành ma…”
Nếu như là yêu thú thành ma, Trương Thiên tao sợ là qua đời lúc đó rồi!
Điện Giảo phun ra dòng điện nghìn vôn phong tỏa phạm vi lại, sau đó nhe răng trợn mắt, bùng nổ thú tính, nó vung tay lên!
Vài luồng điện xung kϊƈɦ đánh đến.
Hô!
Trương Thiên lại vung kiếm chống đỡ.
Sau khi va chạm, linh lực và điện lực phát nổ tạo thành hoa trêи mặt nước, người trêи bờ sông đều có thể thấy ánh điện dưới đáy nước…
Điện Giảo nhanh chóng phóng về phía trước, cho dù không phát sinh điện lực, móng vuốt của Điện Giảo cũng là đòn tấn công cực kỳ kinh khủng.
Đặc biệt là trong nước, tốc độ và phản ứng của nó đều nhanh hơn Trương Thiên nhiều.
Móng vuốt dù không túm được Trương Thiên, thế nhưng sấm sét quanh người Điện Giảo lại xuyên qua linh lực, khiến Trương Thiên tê tái một hồi.
“Mẹ nó, sức mạnh sấm sét quả thực không đùa được!” Trương Thiên cảm thấy đan điền mình đau như vỡ vụn, muốn chửi thề một phen.
Trương Thiên vẫn nhanh chóng duy trì khoảng cách nhất định vì thế còn bị Điện Giảo truy đuổi theo một hồi lâu.
Anh vẫn quá kiêng kị sức mạnh nguyên thủy sấm sét này rồi.
Ở trong nước, anh quay đầu đâm ra thức thứ ba trong Thiên Tinh - Tam Sinh!
Ba luồng sức mạnh kiếm ý sượt qua người Điện Giảo, Điện Giảo né được hai kiếm, thế nhưng kiếm thứ ba vẫn trúng.
Ầm!
Điện Giảo va chạm với kiếm lực, lại ầm vang một hồi rồi biến mất.
Điện Giảo chịu một đòn phủ đầu, nó vỡ đầu chảy máu, phát ra tiếng rêи rỉ nặng nề: “Ò!”
Nó không ngờ lại phải chịu đòn tấn công này, quả thật rất sợ, cũng không dám tiếp cận Trương Thiên nữa, nên mới ngừng truy đuổi.
Có điều, dừng lại không có nghĩa là nó không tức giận, Điện Giảo là đang nhanh chóng luyện hóa linh lực.
Trương Thiên nhắc nhở: “Xì, không dám chơi với mày, nếu như vừa nãy bám như thế, bất cứ lúc nào cũng có thể đau chết tao!”
Thừa dịp Điện Giảo đang đứng xa xa hấp thụ linh khí, Trương Thiên híp mắt nở nụ cười.
“Đây là cơ hội cực tốt, thừa dịp mày không có tinh thần, nhanh chóng bắt nạt mày một chút.”
Trương Thiên nhanh chóng co tay lấy Hàn Kiếm ra, chém thức thứ tư của kiếm quyết Thiên Tinh mà anh mới học - Tinh Sa!
Loạch xoạch.
Vùng nước vừa mới bình yên lại bắt đầu khuấy động mạnh.
Ngay cả đám Viên Quỳ đứng trêи bờ cũng cảm nhận được sự khác thường, nhưng họ vẫn bị trói chân ở đó.
Thời gian càng trôi qua, bọn họ càng lo lắng cho Trương Thiên.
Trong định nghĩa của bọn họ, tu luyện võ thuật lợi hại đến đâu, cho dù là thân thể siêu phàm thì cũng có giới hạn.
Như bọn họ ở dưới nước nửa giờ nhưng vẫn phải ngừng lại để thở.
Lúc Trương Thiên bắt đầu dùng Tinh Sa, Điện Giảo vẫn đứng tại chỗ, nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm Trương Thiên.
Nhưng lúc này, bốn luồng kiếm ý hủy diệt của Tinh Sa đang đánh từ đỉnh đầu nó xuống.
Đây có thể là đòn mạnh nhất mà hiện nay Trương Thiên có thể vung ra.
Oành!
Thình thịch đột!
Nhiều luồng kiếm ý xuyên thẳng lên người Điện Giảo.
…
Ven bờ sông Mã Lạp Nhã, những đại lão đóng giữ trêи khúc sông đã đến gần bọn Viên Quỳ.
Lúc nãy Đạo Tư đột ngột rời đi, những đại lão đóng giữ cũng không hỏi rõ tình hình như thế nào, bây giờ chỉ có thể thăm dò từ đám Viên Quỳ bọn họ.
Nhưng ngay khi Viên Quỳ đang nói rõ tình hình với đại lão nước Cáp Mã thì một đội viên thông tin nước Cáp Mã đã cầm máy tính đặc biệt trêи hai tay, bước đến trước mặt ông ta, bày tỏ đại lão ở căn cứ triển khai gọi video đến.
Viên Quỳ cũng nhìn thấy, đây chính là đại lão nước Cáp Mã, người ở căn cứ triển khai đã tiếp đãi bọn họ vào hôm qua.
Tướng quân đóng ở khúc sông chào màn hình máy tính một cái rồi hỏi: “Đại lão, có chuyện gì gấp sao?”
Đại lão nước Cáp Mã ở căn cứ triển khai ra lệnh: “Lập tức cho tất cả nhân viên đóng ở khúc sông lui lại, cậu cũng mau chóng rút lui, tôi chỉ cho các cậu mười phút.”
Viên Quỳ bọn họ đứng kế bên vừa vặn nghe được cuộc trò chuyện này, lông mày của người doanh trại Thần Long không khỏi nhíu lại.
Tướng quân đóng giữ khúc sông thắc mắc: “Đại lão, đã xảy ra chuyện gì sao? Đây là ý gì?”
“Chúng tôi muốn dùng tên lửa Tinh Uy nổ chết Điện Giảo, sau mười phút sẽ thực hiện, các cậu mau dẫn người rời khỏi đường bờ biển, tránh bị ngộ thương!” Đại lão nước Cáp Mã ở căn cứ triển khai đáp lời.
“Chuyện này…” Tướng quân đóng giữ ở khúc sông dưới nhìn bọn Viên Quỳ một cái.
Người doanh trại Thần Long vừa nãy là cau mày, thế nhưng sau một giây, toàn bộ mọi người đều để lộ vẻ mặt muốn ăn thịt người.
Tên lửa Tinh Uy?
Đây chính là vũ khí sát thương phạm vi rộng, một quả rơi xuống đường bờ biển thì tuyệt đối là đòn hủy diệt.
Viên Quỳ nghe xong thì lập tức gào lên với bên kia màn hình: “Các ông nói cái gì? Dùng tên lửa Tinh Uy để nổ sao?”
“Nước Cáp Mã các ông định hủy diệt đường bờ biển sao?”
“Tôi mặc kệ nước Cáp Mã các ông nghĩ thế nào, đội viên Hạ Viêm của chúng tôi vẫn còn ở bên trong.
Trước khi người của chúng tôi đi ra, chúng tôi tuyệt đối không chấp nhận đánh bom.”
Đại lão nước Cáp Mã ở căn cứ triển khai hoàn toàn không nể mặt, vẫn lạnh lùng nói: “Chúng tôi không quản chuyện này được, nước Cáp Mã chúng tôi muốn lấy đại cục làm trọng, đội trưởng Đạo Tư đã nói rồi, sức mạnh của Điện Giảo biến thái dị thường, nhất định phải tiêu diệt nó!”
“Hơn nữa chúng tôi còn nghe nói, lần này đội viên Hạ Viêm các cậu gây nên họa khiến đội viên nước D không tiêu diệt Điện Giảo được, còn hy sinh vài đội viên, tất cả làm lỗi của các cậu.”
“Suy nghĩ cho đại cục, chúng tôi nhất định phải ném bom, khi quay về chúng tôi sẽ truy cứu chuyện của Hạ Viêm các cậu!”
Đội nồi cho Hạ Viêm chúng ta?
Tất cả người của doanh trại Thần Long đều toát ra lệ khí muốn giết người kinh khủng.
Lệ khí này khiến tướng quân đóng giữ khúc sông không dám nói một một câu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, thật sự là quá đáng sợ.
Viên Quỳ quát về phía màn hình: “Nước Cáp Mã các ông nghe ai nói mà đội cho Hạ Viêm chúng tôi cái nồi này?”
“Đạo Tư? Ông để anh ta ra đây…”
“Lúc ở căn cứ triển khai, nước Cáp Mã các ông đã chọn nước D chấp hành nhiệm vụ, bây giờ nhiệm vụ đánh giết thất bại là lỗi của chúng tôi sao? Đội nồi cho chúng tôi là xong?”
“Từ đầu đến đuôi, doanh trại Thần Long của Hạ Viêm chúng tôi chỉ thi hành nhiệm vụ thăm dò, không hề ảnh hưởng hay cản trợ nước D chấp hành nhiệm vụ đánh giết.
Bây giờ bọn họ chọc giận Điện Giảo nên không đối phó được, là người của doanh trại Thần Long Hạ Viêm chúng tôi đang liều mạng dẹp loạn.
Nước Cáp Mã các ông lại còn trách tội lên đầu chúng tôi?”
“Bây giờ Hạ Viêm chúng tôi gánh vác trách nhiệm quốc tế, Hạ Viêm chúng tôi đã cố gắng hết lòng, chúng tôi sai chỗ nào?”
“Còn muốn hi sinh đội viên chúng ta để phối hợp với cái đại cục làm trọng của các ông? Nghĩ hay lắm!”
Đạo Tư chạy trốn, đây là chuyện có thật!
Trương Thiên của doanh trại Thần Long Hạ Viêm còn đang đối phó Điện Giảo ở dưới đó, đây cũng là sự thật.
Tướng quân đóng giữ đường biển nhìn thấy rõ ràng, cũng phụ giải thích: “Đại lão, người của Hạ Viêm quả thật đang cố gắng hết sức.”
"Nếu không chúng ta xem tình huống một chút rồi hẵng quyết định
Đại lão nước Cáp Mã bên kia màn hình nghe thấy giải thích, cũng đại khái hiểu tình hình thế nào, thế nhưng dường như hắn nghe thấy người bên ngoài nói cái gì, cuối cùng vẫn quyết định hạ lệnh:
“Người phía dưới cùng lắm chỉ là một binh sĩ tốt của Hạ Viêm, thậm chí có thể đã chết rồi!”
“Bây giờ tình hình nghiêm trọng, chúng tôi không thể để ý nhiều như vậy, chúng tôi kiên quyết cho đánh bom bằng tên lửa Tinh Uy.
Nếu như cậu ta có thể đi ra khỏi đó sớm thì là may mắn, nếu như cậu ta chết cùng Điện Giảo thì cũng là liệt sĩ, không thiệt thòi gì!”
Câu nói này đã chọc giận tất cả mọi người trong doanh trại Thần Long.
Ông Trùng phẫn nộ nói: “Mẹ kiếp, người nước Cáp Mã các ông coi lão đại chúng tôi là gì?”
“Chỉ là một Điện Giảo của bọn họ, giữ gìn đường biển này, có xứng để cho tổng giáo đầu hi sinh không?” Bình Xuyên hô to: “Cho dù là toàn bộ nước Cáp Mã bọn họ cũng không đáng với mạng của tổng giáo đầu chúng ta!”
Tiết Khải Dương và hai người khác của doanh trại Thần Long cũng vô cùng tán thành với quan điểm của các tiền bối.
Dù không kể đến Trương Thiên đã tạo ra bao truyền kỳ ở doanh trại Thần Long, đây chính là chiến thần đứng đầu duy nhất còn sống của Hạ Viêm bây giờ, sao có thể mặc cho một nước nhỏ như hạt vừng ở Tây Âu bôi nhọ?
Viên Quỳ phẫn nộ chỉ tay vào màn hình máy tính mà nói: “Nước Cáp Mã các ông thật sự muốn chơi với Hạ Viêm chúng tôi sao? Có phải Đạo Tư ở bên cạnh chỉ dẫn ông đưa ra quyết định này không? Không ngờ nước D cũng muốn đắc tội với hạ viêm chúng tôi?”
“Nước Cáp Mã, vì chuyện đường biển Mã Lạp Nhã, Hạ Viêm chúng tôi đã rất nể mặt các ông!”
“Các ông muốn chơi, muốn liên thủ, vậy thì cùng chơi thôi!”
Viên Quỳ quát có hơi thất lễ, thậm chí cậu ta còn nổi giận tới mức giọng hơi khàn đi, thế nhưng lời nói lại vô cùng uy mãnh, âm vang sự mạnh mẽ.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính với ánh mắt tàn nhẫn, rút điện thoại di động ra bấm số.
Điện thoại vừa kết nối, Viên Quỳ đã lớn tiếng nói trước mặt mọi người: “Ông… Lão tổng, khóa chặt kinh độ và vĩ độ nước Cáp Mã giúp tôi, phóng Đông! Phong! Kɧօáϊ! Đệ!”
Từng chữ từng chữ được nói ra vô cùng kiên quyết.
Hí!.