Cuồng Tế Vô Song


Bành Hoa: Cái tên người đàn ông khốn nạn mà các người nói đang ở trong nhóm này, nếu không ông hỏi ý kiến của cậu ấy một chút xem sao?

Tưởng Minh Đức: Có ý gì?

Bành Hoa: Thành phố Nam Châu có người đàn ông nào bám váy đàn bà nhất?

Bành Hoa: Tôi và người đàn ông bám váy đàn bà đang ở phòng 102, nếu không thì các người cùng lại đây luôn cho náo nhiệt?

Trương Thiên: ...


(Tưởng Minh Đức đã thu hồi một tin nhắn!)

(Tưởng Minh Đức đã rút một tin nhắn!)

Hình như ông Tưởng đã hiểu ra gì đó, vội vàng rút tin nhắn về.


Dưới đạo lý, thì giả ngu rất quan trọng!

Tưởng Minh Đức: Vừa nãy các người đang nói chuyện gì thế?

Tưởng Minh Đức: Haizz, già rồi gần nhất tôi luôn buồn ngủ sớm! Các vị ngủ ngon! (hoa hồng)

Bành Hoa: Đừng, cái người ở thành phố Hải vẫn còn cần người giúp đỡ mà? Ha ha ha.
.
.


Tưởng Minh Đức: Tôi mặc kệ sống chết của ông ta, chuyện Tưởng Minh Đức tôi cần xử lý lúc này là xin lồi người anh em tiểu Thiên.


Trương Thiên: Đã hiểu! Ngủ đi!

Bành Hoa: OK!

Ý của lời này của Tưởng Minh Đức chính là:

Người ở thành phố Hải không quan trọng.
Trương Thiên cậu cứ xử lý, xảy ra án mạng, Tưởng Minh Đức sẽ lo liệu.


Nói xong, hai người lại tiếp tục cụng chén với Lâm Diệu Đông.


Lâm Diệu đông cảm giác được bầu không khí có chút kỳ lạ, ngây người hỏi: "Xong rồi hả?"

Trương Thiên không lên tiếng, Bành Hoa nói chen vào:


"Tổng giám đốc Lâm, đây là ông đang nghi ngờ năng lực của con rể mình?"

Uống xong mấy chén rượu, Bành Hoa cũng bắt đầu dùng giọng điệu của cấp trên.


Trên mặt Trương Thiên lộ ra ý cười: "Ba, cái gì gọi là lại xong rồi?"

"Là con đã là xong rồi!"

"Thì cứ để ông ta ở đây tự tìm nhục."

Ba người cười xấu xa, mắt cũng không nhìn Ngô Đạo Nhân một chút.


Bạn học cũ cũng bắt đầu không câu nên nữa, căn bản là không quan tâm đến sự tồn tại của Ngô Đạo Nhân.


Các món ăn lại thay đổi một vòng, mọi người bắt dầu nâng chén lên.


Nhìn hình ảnh vui vẻ thoải mái này, lòng Ngô Đạo Nhân bắt đầu nảy sinh nghi ngờ: Đã xảy ra chuyện gì?

Cuối cùng Trương Thiên cũng quay đầu nói một câu với Ngô Đạo Nhân: "Mau gọi nhóm tiếp theo đi!"

"Người vừa nãy ông gọi, e là không thể đến rồi!"

"Đoán chừng năng lực của Ngô Đạo Nhân ông cũng chỉ có như vậy, nhỏ đến mức chúng tôi không thể nhìn thấy."

Ngô Đạo Nhân nghĩ Trương Thiên đang nói dối.


Người ông ta nhờ là hội trưởng hội thương nhân của thành phố Hải, sao loại người khốn nạn như các người có thể xử lý được?

Sau một lát, Ngô Đạo Nhân thực sự không còn cách nào, ông ta lại điện cho hội trưởng hội thương nhân, hy vọng có thể xử lý nhanh một chút.


Không ngờ đến, người đầu bên kia điện thoại lại lập tức mắng:

"Con mẹ nó Ngô Đạo Nhân, người ông xúc phạm là người nào?"

Không phải là tên Trương Thiên bám váy đàn bà sao?

Ông ta cảm thấy rất nghi hoặc, Ngô Đạo Nhân giải thích: "Chỉ là một tên rác rưởi thôi!"

"Sợ là người ông không dám mạo phạm, sau đó nói với tôi là tên rác rưởi? Để tôi giúp ông chùi đít?" Người đầu bên kia điện thoại mắng mỏ.


"Tôi cho ông biết, ông đã bị đá ra khỏi hội thương nhân thành phố Hải, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa."


Hội trưởng thành phố Hải cho rằng là một tên nhỏ bé, nên mới tiện tay nhờ người ta giúp Ngô Đạo Nhân.


Ai ngờ lại suýt đắc tội với hội thương nhân thành phố Nam Châu.
.
.


Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta nghĩ ra một lí do: Ngô Đạo Nhân mạo phạm đến người tai to mặt lớn, ông ta không xử lý được nên muốn nhờ thương hội đến xử lý!

Lòng dạ độc ác, nên ông ta lập tức đá Ngô Đạo Nhân ra khỏi hội thương nhân.


Ngô Đạo Nhân mơ màng, cùng là một cuộc điện thoại, ông không chỉ không để Trương Thiên nếm được vị đắng, mà còn để mình bị đá khỏi hội thương nhân?

Có ai đến nói cho tôi biết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì hay không?

Ông ta đứng một bên, tức đến run rẩy cả người, lông mày nhíu chặt.


Ông ta chưa từng trải qua loại nhục nhã này, hôm nay ông ta có thể sẽ mất hết mặt mũi trên người Trương Thiên.


Ông ta thật sự không gọi được người nào.


Lận lộn vào thương trường nhiều năm như vậy, lại không xử lý được một tên bám váy đàn bà?

Ông ta không tin, cũng không thể chấp nhận.


Bành Hoa nhìn Ngô Đạo Nhân đang tức giận đến run rẩy cả người, mặt khó coi như vừa tiểu ra quần, cười nói:

"Không phải là sợ đến tè ra quần rồi chứ?"

"Tôi đã nói sớm với ông ta rồi, trêu chọc ai mà không được, lại cứ phải trêu chọc tổng giám đốc Trương chứ?"

Trương Thiên không để ý đến.


Lâm Diệu Đông phát hiện Ngô Đạo Nhân đang ngẩn người, trong lòng cảm thấy ông ta đáng thương.


Nhưng cũng chỉ là đáng thương mà thôi, ông sẽ không thương hại ông ta.


Lý Tú Cầm hiền lành nên có chút lung lay, dù sao ông ta cũng là bạn học, chỉ bị danh lợi làm mờ mắt, bà vẫn nên bảo Trương Thiên bỏ qua cho ông ta thôi.



Trương Thiên nhìn bố vợ một chút.


Đã xả xong tức giận, con rể của Lâm Diệu Đông đã có đủ danh tiếng, cực kỳ có mặt mũi.


Anh nhún vai một cái: "Con nghe mẹ, mẹ không truy cứu nữa thì con cũng không nói thêm."

Như vậy cũng được!

Đương nhiên bố mẹ vợ đã nói như vậy, thì Trương Thiên cũng không truy cứu nữa.


Cái này gọi là không coi ai ra gì, anh sẽ dạy cho Ngô Đạo Nhân một khóa.


Trương Thiên đứng lên, trầm giọng nói với Ngô Đạo Nhân:

"Nể mặc bố mẹ vợ, chỉ cần ông rót rượu xin lỗi đủ chân thành, thì chuyện đêm nay sẽ cho qua!"

Tuy là giọng điệu cân nhắc, nhưng đã được coi là kiềm chế rồi.


Nhưng, có người vẫn không thấy biết ơn!

"Phi!"

Hai mắt Ngô Đạo Nhân đỏ lên, hung ác nói với Trương Thiên:

"Cậu cho rằng các người thật sự có thể ngăn tôi?"

"Tôi cho cậu biết Trương Thiên, đêm nay tôi không bắt cậu quỳ xuống đất xin tha, thì tôi sẽ không mang họ Ngô!"

Hôm nay ông ta bị mất mặt trước tất cả bạn học cũ, còn bị đá ra khỏi hội thương nhân thành phố Hải, không còn gì cả, ông ta sẽ không bỏ qua như thế.


Nhưng điều này đều là ông ta tự chuốc lấy, có thể trách ai chứ?

Chết cũng không chịu nhục?

Trương Thiên thở dài một hơi, vốn định cho ông ta chút mặt mũi, chắc bay giờ cũng không cần nữa rồi.


Ông lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói rõ từng chữ:

"Thật không may, tôi cho ông hay, nếu như ông không quỳ xuống xin lỗi bố mẹ vợ tôi, thì đêm nay Trương Thiên tôi đảm bảo ông không thể bước qua cácnh cửa lớn này!"

"Cậu chờ đấy!" Cuối cùng Ngô Đạo Nhân cũng quyết tâm nói, rồi đi qua một bên.


Trương Thiên hô to: "Tổng giám đốc Bành, mang món ăn lên!"

"Đêm nay tôi sẽ mời mọi người ăn một bữa 'Tâm phục khẩu phục' ."

Không phải tôi muốn lấy lại thể diện, mà tôi muốn lấy lại mặt mũi cho bố mẹ vợ!


Bành Hoa cười đáp lại: "Cần thế!"

Ngô Đạo Nhân cảm thấy bây giờ mình không còn gì, ông ta nhất định sẽ khiến Trương Thiên phải trả giá thật lớn, cuối cùng ông ta gọi cho một người đặc biệt.


Đây là ân tình ông ta tích lũy được sau nhiều năm buôn bán, là người được gọi là cực kỳ hung ác trong giới xã hội đen của thành phố Nam Châu.


Vốn ông ta không muốn dùng đến, bởi vì người đó là người trong giới xã hội đen, ra tay là sẽ thấy máu.


Nhưng ông ta đã chịu thiệt trước Trương Thiên hai lần, thực sự muốn liều mạng với Trương Thiên.


Điện thoại được nghe!

Ngô Đạo Nhân địa chỉ và số phòng, người bên kia lập tức cúp điện thoại.


Lần này, di động của Bành Hoa và Trương Thiên đều không có tin tức gì.


Ngô Đạo Nhân cũng tìm một cái ghế để ngồi, ông ta yên lặng chờ đợi.


So với bầu không khí lúc trước, thì bây giờ ngột ngạt hơn rất nhiều.


Nhưng Trương Thiên không quan tâm một chút nào, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.


Binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, Trương Thiên anh đã từng sợ ai đâu?

Một lúc lâu sau, có một đán người xông vào.


Họ lướt qua bảo vệ của khách sạn Hoa Hào Cửu Đỉnh, trực tiếp đẩy cửa phòng 102 ra, lao vào.


Nếu như là nhân vật giới bạch đạo, thì Bành Hoa chưa từng biết sợ ai, nhưng giới hắc đạo không nói lý và không tuân thủ pháp luật, ông ta đúng là không làm gì được họ!

Khoảng hơn mười người đàn ông cao lớn hung ác, họ tự động tránh sang hai bên nhường đường, có một người xuất hiện chắc là đại ca của họ.


Nhìn 'Tiểu Trư Becky' trên cánh tay của anh ta, chắc là người của xã hội đen.


Cuối cùng Ngô Đạo Nhân cũng chờ được người đến giúp ông ta, vẻ mặt lộ ra nụ cười gian trá!

Cơn giận này, đã có người giúp ông ta xả rồi!




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận