Anh chỉ có thể gửi tin nhắn cho Tiểu Lục: bất luận có chuyện gì cũng không được rời mắt…
Trương Thiên gọi taxi đến trang viên nhà họ Tô.
Tài xế phát hiện anh không có tiền trả tiền xe nên đã chặn lại.
Bác tài xế túm lấy Trương Thiên, khóc lóc kể lể: "Ông anh, tôi mặc kệ anh bắt chước loại ma quỷ gì, anh sẽ không thiếu tôi chút tiền ấy chứ!"
"Anh đến nhà họ Tô mà tiền xe không trả nổi, anh đừng lừa tôi."
Xấu hổ, thực sự xấu hổ!
Trương Thiên chỉ có thể gọi điện thoại cho Tô Phong, cười khổ nhờ ông cầm chút tiền mặt ra đón.
Ngay lập tức, Tô Phong dẫn nhiều người cùng một chỗ đi ra.
Tô Phong vẫn như trước mặc một bộ trang phục thời Đường đi ở phía trên.
Sau lưng anh là một người đàn ông thân hình khá nổi bật khoảng 40 tuổi, ăn mặc quần âu áo vest, cùng với một người phụ nữ đường cong hoàn hảo, nhan sắc tuyệt trần, nhiều nhất tầm 20 tuổi.
Vẻ mặt Tô Phong u sầu, tiến lên trước bắt tay Trương Thiên, xúc động nói: "Người anh em Tiểu Thiên, cuối cùng cậu đã tới."
Vẻ mặt Trương Thiên bình tĩnh gật đầu.
Tô Phong đưa bàn tay lên phía trước hai người, giới thiệu ngắn gọn: "Đây là con trai trưởng của tôi Tô Chính Lương còn kia là cháu gái tôi Tô Vân Nguyệt."
Sắc mặt Tô Chính Lương khó coi nhưng vẫn đưa tay ra bắt tay Trương Thiên: "Anh Trương, chào anh! Từ lâu đã nghe bố tôi nhắc đến anh."
"Xin chào!"
Tô Vân Nguyệt cau mày, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, không để ý tới Trương Thiên.
Bỗng nhiên, bác tài xế taxi ngắt lời cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ vào Trương Thiên nói to: "Chào ông Tô! Vị này là bạn của ngài à?"
"Anh ta bắt taxi tới nhưng trên người không có tiền, ngài có thể trả giúp anh ta được không?"
"..."
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ người hiểu rõ tình hình là Tô Phong, tất cả những người còn lại sắc mặt đều khó coi.
Trong lòng đều muốn hỏi một chuyện: Người mà bố, ông nội mời đến là đại sư? Đại sư không trả nổi tiền taxi?
Trương Thiên mỉm cười gật đầu nhẹ với Tô Phong.
Tô Phong vẫy tay nói: "Tiểu Nguyệt, cháu đưa cho ông ta chút tiền."
Vẻ mặt Tô Vân Nguyệt không vui, cô xua tay đưa cho tài xế mấy trăm tệ rồi đi vào nhà.
Tô Phong gọi Trương Thiên cùng vào trong nhà.
Trương Thiên nhìn xung quanh một lượt, trong lòng thầm nhớ kĩ: nhà ở nhưng toàn tác phẩm nổi tiếng!
Ban đầu Trương Thiên nghĩ trang trí của Tưởng Minh Đức nhất định là xa hoa nhất thành phố Nam Châu rồi, nhưng không ngờ so với nhà họ Tô vẫn còn kém xa.
Đồ trang trí nhà họ Tô dùng mang màu sắc cổ xưa, thuận tay cầm một món đồ lên đều là vô giá.
Quan trọng nhất là linh khí tràn đầy làm Trương Thiên vô cùng thoải mái.
Nguyên nhân là rất nhiều ngọc!
Đi tới phòng khách, anh phát hiện không ít người đứng vây quanh một chỗ.
Thấy Tô Phong cùng người lạ bước vào, họ đều đưa ánh mắt tò mò.
Gia tộc lớn quả nhiên không giống nhau, nhân khí cũng rất mạnh.
Tô Phong giải thích: "Những người này đều là người nhà họ Tô chúng tôi, đêm nay mẹ tôi phát bệnh nên mọi người đều trở về."
Trương Thiên gật đầu, tất nhiên là anh hiểu.
Anh cũng mặc kệ mọi người, trầm giọng nói: "Bà Tô ở đâu? Chúng ta xem qua tình hình của bà đã!"
Tô Phong chỉ vào trong phòng, buồn bã nói: "Đi bên này!"
Vừa đi, Tô Phong vừa giải thích: "Tình hình cũng rất kì lạ, trước kia sức khỏe của bà không tốt lắm, cảm giác cả người không thoải mái."
"Nhưng hôm nay không biết tại sao bà đều đau đớn kêu gào, hơn nữa còn sốt rất cao."
"Bệnh tình rất nghiêm trọng!"
Trương Thiên chăm chú lắng nghe.
Bọn họ đi tới trước cửa phòng của bà cụ.
Bọn họ nhìn thấy dáng người và thần thái tuyệt vời của Tô Vân Nguyệt đang kéo hai người đàn ông trung niên ra nói chuyện.
Cô nhíu chặt lông mày, lo lắng hỏi: "Bác sĩ Trần (陈医生), tình hình bà tôi sao rồi?"
"Cô Tô, thật sự là không khả quan lắm!" Bác sĩ Trần thấp giọng đáp lại.
Một bác sĩ khác họ Phó nói: "Tôi đề nghị cho bà thuốc an thần trước, sau đó mới truyền vào tĩnh mạch để tăng liều lượng thuốc giảm đau và thuốc hạ sốt, ổn định tình trạng rồi mới xem xét tình hình!"
"Nên nhanh chóng xin sự đồng ý của ông Tô."
Những bác sĩ này đều là ông Tô dùng một khoản tiền lớn mời về để chăm sóc cho bà.
Vừa đúng lúc Trương Thiên và Tô Phong đi vào nên đã nghe được cuộc nói chuyện.
Tô Vân Nguyệt lập tức đi đến trước mặt Tô Phong, vội vàng nói: "Ông nội! Bác sĩ Phó vừa nói...
Ông cũng đã nghe thấy rồi ạ?"
"Chúng ta phải tăng lượng thuốc dùng!"
Hai bác sĩ tiến lên và giải thích.
Ông Tô bảo bọn họ dừng lại, sau đó vỗ nhẹ vào cánh tay Tô Vân Nguyệt, gật đầu an ủi nói: "Tiểu Nguyệt, trước hết hãy để cho cậu Trương xem thử một chút."
Nói xong, Tô Phong đẩy cửa muốn mời Trương Thiên vào phòng.
Ngay lúc này Tô Vân Nguyệt dang rộng hai tay và ngăn cản Trương Thiên.
Cô cau mày nhìn chằm chằm vào Trương Thiên, nói với Tô Phong: "Ông nội, không thể cho vào!"
"Ông nhất định là bị lừa rồi, anh ta có chỗ nào giống thần y? Chỗ nào giống đại sư?"
"Tôi chính là một thần đểu không trả nổi tiền xe!"
Dưới góc độ của Trương Thiên, vũ khí giết người của Tô Vân Nguyệt lúc ẩn lúc hiện mà thực tế cô còn đang hoảng loạn.
Khó làm!
Trương Thiên chỉ có thể cười khổ.
Tô Phong còn không rõ Trương Thiên là người thế nào? Sao lại là thần đểu?
Sắc mặt ông nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, không vui nói với Tô Vân Nguyệt: "Đừng ở chỗ này gây sự, còn không mau để người anh em Tiểu Thiên vào."
Tô Vân Nguyệt chết sống không nghe, vẫn dang hai tay để chặn lại, trong mắt nhìn chằm chằm Trương Thiên với vẻ chán ghét cùng hận ý.
Vì không thể chậm trễ thời gian, Trương Thiên chỉ có thể là áp dụng chút ít biện pháp để bảo cô nhường đường.
Ví dụ như, có thể đưa ánh mắt đến một số nơi nhạy cảm.
"Á! Khốn nạn!"
Tô Vân Nguyệt hét lớn kêu lên, hai tay thu về.
Hiệu quả ngay lập tức.
Trương Thiên mặt dày chạy vào phòng.
Tô Phong cũng không để ý tới Tô Vân Nguyệt, đưa Trương Thiên đến thẳng đầu giường của bà cụ.
Tô Vân Nguyệt thấy mình không cản được, lại muốn vạch trần thần đểu Trương Thiên, không ngừng nhắc nhở Tô Phong: "Để con nói cho ông biết, loại người như anh ta, lát nữa nhìn qua cụ nhà, bất kể bệnh tình thế nào, anh ta đều sẽ nói: xem ra, rất nghiêm trọng!"
"Tiếp theo tôi muốn giúp trị liệu, các người không được quấy rầy tôi..."
"Ông muốn nói với anh ta cái gì, anh ta sẽ nói với ông rằng không đủ thời gian để giải thích..."
"Thật sự, ông nội, ông phải tin cháu!"
"Tiểu thuyết đều nói như vậy..."
Tô Phong mặc kệ hai người, ông cũng không muốn để ý tới vì chỉ lo chuyện bệnh tình.
Giờ phút này, bà cụ đang nằm trên giường đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt lộ ra vẻ khó chịu thế nhưng không có sức lực để kêu to.
Bà cụ muốn cử động tay chân cũng không đủ sức, chỉ có thể cọ sát vào tấm đệm để giảm bớt cảm giác đau nhức ở trên người.
Các cơ và mạch máu đều chuyển sang màu tím, làn da khô ráp.
Trương Thiên đưa tay đặt vào trán, muốn truyền một ít linh lực cho bà cụ bớt đau khổ.
Thế nhưng mà linh lực truyền ra không có hiệu quả, ngược lại còn biến mất!
Chuyện này?
Lông mày Trương Thiên nhăn lại, lật nghiêng bà cụ, xem kĩ phần đốt sống lưng thứ bảy, phát hiện có hai cái **** *****."
Sâu máu!
Kĩ thuật khu vực Huyền Tây ngày xưa gọi là ‘nuôi sâu độc’.
Con sâu máu trong người bà đã thành hình rồi.
Nếu không xử lí thì có thể mạch sẽ nổ tung, chết bất cứ lúc nào.
Tô Phong thấy vẻ mặt của Trương Thiên nghiêm trọng như thế, trong lòng ngừng một chút: rất nghiêm trọng?
Đợi Trương Thiên dừng lại, Tô Phong mới chen vào: "Người anh em Tiểu Thiên, thế nào rồi?"
Trương Thiên không chút do dự, thở dài nói: "Xem ra, rất nghiêm trọng!"
Ngay cả Trương Thiên cũng nói nghiêm trọng, Tô Phong có thể đoán được có lẽ cách cái chết không xa.
"Còn cách nào không?" Tô Phong hỏi tiếp.
Trương Thiên vội vàng ra lệnh: "Ông Tô, đưa tất cả mọi người ra ngoài, tôi muốn chuyên tâm giúp bà trị liệu..."
"Nếu tôi không gọi, nhất định không được vào."
"Tôi không kịp giải thích, tôi cứu bà trước rồi sau đó nói chuyện với ông."
Nói xong, Tô Phong đồng ý và lập tức đuổi mọi người ra ngoài.
Nhưng Tô Vân Nguyệt sững sờ, vỗ vào Tô Phong: "Ông nội, ông xem!"
"Có phải giống hệt với những gì cháu nói hay không? Anh ta là thần đểu!"
"Anh ta nói giống trong truyện không sửa tí nào!"
Trước tình hình đó, Tô Phong không cho phép cô làm loạn, trực tiếp ôm Tô Vân Nguyệt đi.
Cả căn phòng trống không, chỉ còn lại Trương Thiên!
.