Cuồng Tế Vô Song


Mọi người nhìn thấy màn này đều nín thở, dường như toàn bộ thế giới đều bất động.

Mọi người cảm thấy thắng bại đã rõ!
Gia Cát Khải thắng, mà em gái phái Di Âm không chỉ thua, mà còn phải mất mạng.

“Tôi không ngờ tới kết quả cuối cùng lại như vậy.


“Cảm giác em gái phái Di Âm khá khinh địch, ánh mắt đó của cô ấy là gì vậy, cười sao?”
“Chết đến nơi rồi…”
Đại trưởng lão Càn Võ Tông tức giận: “Xảy ra chuyện gì thế, sao chưa né?”
“Muốn chết à!” Tam trưởng lão sốt ruột: “Tiểu Thiên…”
Cung Nhu bị dọa đến toát cả mồ hôi: “Anh Trương Thiên, không được!”
Vèo!
Lưỡi đao không ai có thể đỡ được của Gia Cát Khải đâm về phía này…
Nếu như không có gì sai sót, thì một giây sau đao của Gia Cát Khải sẽ đâm xuyên qua trán Trương Thiên!
Đến cả Gia Cát Khải cũng nhếch khóe miệng cười lạnh, lẩm bẩm một câu: “Chịu chết đi…”
Ánh đao sắc bén lóe lên!
Sau một giây, bóng người ‘Thượng Sơ Nhân’ xẹt một tiếng rồi biến mất.

Giống như Gia Cát Khải, anh trực tiếp biến mất.

Gia Cát Khải cầm đao, nhào đến nhưng lại không đâm trúng thứ gì.

Đợi Gia Cát Khải kịp phản ứng lại, bên cạnh đã có một bóng người quỷ dị nhẹ nhàng xuất hiện, anh ta nhíu mày trầm giọng: “Không ổn…”
Không ngờ là sẽ xuất hiện biến hóa như vậy, bóng mờ vừa nãy là gì?
Hít!
Mọi người phía dưới đều hít vào một ngụm khí lạnh, có mấy người đã sợ hãi đến biến sắc.


“Chuyện này… Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Biến mất rồi, cường giả phái Di Âm thật sự giống như một bóng ma!”
“Ông trời ơi, chẳng trách lúc nãy cô ấy còn cười, đây là đã nghĩ xong từ sớm rồi!”
“Tôi đã nói sao một cường giả cảnh giới Hư Không, có thể không có chút phản ứng nào cơ chứ?”
“Thì ra, tất cả đều nằm trong dự tính của cô ấy!”
“Lần này môn chủ Mộ Ảnh môn gặp chuyện không hay rồi…”
Trong lòng hai anh em Nam Cung Xuyên và người của Thanh Minh tông, vẫn còn khiếp sợ.

“Quản lý Gia Cát lại bị người phụ nữ này lừa?”
“Không ổn, quản lý sắp xảy ra chuyện rồi…”
“Tại sao tôi cảm giác, thực lực của người phụ nữ này trên cả quản lý?”
“Anh, anh Xuyên, chúng ta có nên ra tay!”
Mấy người tổ chức Hừng Đông đưa mắt nhìn về phía Nam Cung Xuyên, chờ lệnh.

Nam Cung Xuyên lắc đầu, kiên quyết nói: “Không được!”
“Nếu như bây giờ chúng ta nhúng tay, thì sẽ làm trái quy tắc, sẽ không lấy được Hào Long lệnh, tất cả tông môn ở Cửu Châu sẽ nhìn Mộ Ảnh môn của chúng ta như nào?”
“Căn bản là sẽ không tin phục chúng ta!”
“Cuộc thi vẫn chưa kết thúc, chưa chắc quản lý Gia Cát sẽ thua…”
Mấy người tổ chức Hừng Đông không nhiều lời nữa.

Đại trưởng lão Càn Võ Tông thấy cơ thể Trương Thiên biến mất, thở phào một hơi.

Đại trưởng lão vỗ ngực: “Haizz, Tiểu Thiên có thể đừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế hay không, hù chết lão phu!”
“Không sao rồi, không có chuyện gì đâu!” Tam trưởng lão mỉm cười: “Chúng ta đánh giá thực lực của Tiểu Thiên quá thấp…”
Cung Nhu mím môi: “Con biết anh Trương Thiên sẽ không xảy ra chuyện mà, hì hì.



Người có tâm trạng kích động nhất trong sân, không gì ngoài người của phái Di Âm.

Cô gái nho mê muội nhất nhảy lên: “Sư tỷ Thượng Sơ Nhân đánh lại rồi, ‘Vèo’ một cái là biến mất, đến bóng người chúng ta cũng không nhìn thấy.


“Hù chết bé Tiểu Du, tôi thật sự cho rằng sư tỷ Thượng Sơ Nhân sẽ chết đó.

.

.

Hu hu, hóa ra chỉ là kế mê hoặc đối thủ!”
Đại trưởng lão nghiêm túc: “Chiêu mê hoặc này? Không hề có một kẽ hở!”
Nhị trưởng lão gật đầu: “Đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, quá thật…”
Hai mắt cung chủ Sơ Âm trợn lớn, miệng khô.

nói không ra lời!
Trong lòng cô ta không ngừng thầm nghĩ: “Đây là chiêu mê hoặc? Sao mình không phát hiện ra, lẽ nào hai lần trước anh đều dùng chiêu này, chỉ là mình không có phát hiện ra?”
Lông mày cung chủ không nhướng lên…
Sao có thể chứ, không, sao mình lại không phát hiện ra kẽ hở nào!
Nhưng anh thật sự có thực lực làm được chuyện này…
Đột nhiên, có một câu nói lóe qua đầu cung chủ Sơ Âm, chính là cuộc thi lần trước, Trương Thiên vô liêm sỉ dùng kiếm đặt ngang cổ cô ta rồi nói: “Thật không hay, tôi giỏi hơn cô một bậc!”
Thật không hay, tôi giỏi hơn cô một bậc…
Cả người cung chủ có chút ngây ra, trong đầu có một am thanh nghi ngờ xuất hiện: “Lẽ nào năm đó không phải là anh chơi xấu?”
“Vì thế, anh thật sự dùng thực lực để thắng được tôi?”
Không hiểu tại sao, cung chủ lại có ý nghĩ muốn dùng cấm thuật lần thứ hai, để nhìn ra suy nghĩ của Trương Thiên!

Trên sân, khi Gia Cát Khải vồ hụt, bóng người Trương Thiên lập tức xuất hiện bên cạnh anh ta.

Mà giờ phút này, kiếm trong tay Trương Thiên cũng di chuyển, đấm từ phía sau lưng Gia Cát Khải trực tiếp nhắm vào tim của anh ta…
Gia Cát Khải là người của tổ chức Hừng Đông, đối với Trương Thiên mà nói là chết chưa hết tội!
Cạch!
Linh lực truyền vào kiếm, phá tan cương lực mạnh mẽ của Gia Cát Khải rồi đâm thẳng vào.

Vèo, tiếng cắt thịt vang lên…
Nhưng chiêu kiếm này của Trương Thiên không đâm trúng vào tim của Gia Cát Khải, mũi kiếm bị Gia Cát Khải dùng tay không nắm chặt.

Gia Cát tàn nhẫn nói: “Muốn gϊếŧ tôi? Không có khả năng!”
“Cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, cô cảm thấy Gia Cát Khải tôi sẽ bại dưới tay một người phụ nữ sao? Ha ha…”
Hai mắt Trương Thiên híp lại, rất nói với anh ta: “Đáng tiếc ông đây lại là nam, anh xem mình có nên chết hay không?”
Nhưng Trương Thiên vẫn dừng lại, cười lạnh trả lời một câu: “Tôi không cần anh cảm thấy, tôi chỉ biết mình cảm thấy anh nhất định phải chết.


“Vậy thì thử xem!” Gia Cát Khải tức giận hét một tiếng, sau đó buông kiếm của Trương Thiên ra, hai tay cầm đao của mình, cả người tỏa ra ánh sáng màu đỏ dày đặc.

Bây giờ vẻ mặt anh ta vì tức giận mà trở lên vặn vẹo, hoàn toàn không để ý đến cái tay đang chảy máu.

Loảng xoảng!
Đao kiếm của hai người va mạnh vào nhau, hai nguồn sức mạnh nổ tung, hai người đều bị chấn động mà phải lùi lại mấy bước…
Lần thứ hai mọi người cảm nhận được sức hấp dẫn từ cuộc chiến của cường giả cảnh giới Hư Không.

Họ nín thở nhìn toàn bộ quá trình, căng thẳng đến mức miệng lưỡi khốc, cũng không dám thở mạnh, thậm chí có mấy người còn quên cả thở, mặt đỏ rực lên.

“Hai vị cường giả cận chiến quá đặc sắc…”
“Hai lần tôi đều cho rằng là phải chết, nhưng đều bị họ hóa giải!”
“Hình như người đjep phái Di Âm đang chiếm thế thượng phong, một tay môn chủ Mộ Ảnh môn đã chảy máu rồi.


“Ông sai rồi, chút vết thương ngoài đó thật sự ảnh hưởng lớn đến cường giả cảnh giới Hư Không chắc? Cũng không phải…”
“Chỉ cần hơi lơ là một chút, đều có khả năng bị gϊếŧ chết!”

Vù vù!
Đột nhiên giữa sân đấu hiện lên cương khí to lớn.

Lần này hai người văng ra, môn chủ Mộ Ảnh môn bắt đầu dùng hết sức chiến đấu, anh ta sắp dùng hết chiếu thức giấu đáy hòm rồi.

Ánh sang tím chói lóa mắt, cương khí bắt đầu quay về xung quanh môn chủ Mộ Ảnh môn, đao ý như ẩn như hiện.

Mọi người nhìn sắc trời đã sắp tối.

“Ồ?”
Trương Thiên nhìn chăm chú vào Gia Cát Khải, khóe miệng hơi nhếch lên: “Sắp ra chiêu lớn à!”
“Đã như vậy, thì trận thi đấu này cũng nên kết thúc thôi.


Trương Thiên bắt đầu nhấc hàn kiếm trong tay lên, một trận gió lớn cũng dần tản ra…
Đặc biệt là một thân áo trắng lụa mỏng, không ngừng phất phơ trước gió, tạo lên cảnh tượng như thần tiên.

Mọi người phía dưới trợn mắt lên, nhìn tiên nữ hạ phàm khiến họ nổi du͙ƈ vọиɠ…
Cho dù Trương Thiên là đàn ông, nhưng khi mặt quần áo lụa mỏng giống như nữ thần, cũng có thể bị YY.

Nếu như Trương Thiên rảnh rỗi để ý đến mình bị mấy nghìn người YY, thì nhất định sẽ xù lông ngay tại chỗ.

Gia Cát Khải cũng để ý đến hình như ‘Thượng Sơ Nhân’ đang ngưng tụ một sức mạnh to lớn, nhưng anh ta không quan tâm.

Ở trước mặt tôi, dù chiêu thức mạnh mẽ đến mấy cũng không cản được tôi!
Anh ta cắn răng giơ đao lên cao, chém về phía Trương Thiên: “Ngũ Tử Quỷ Thuật, đi!”
Ánh sáng màu tím mạnh mẽ xé gió đánh tới, giữa không trung vang lên tiếng gió gào thét, tiếng gió giống như tiếng quỷ khóc đánh tới.

Trương Thiên nhìn ‘Ngũ Tử Quỷ Thuật’, thậm chí còn vượt qua đòn mạnh nhất của Thái Dương Chi Quang, nhưng đáng tiếc, tuyệt học nhưng vậy lại được truyền cho một đám rác rưởi!
Trương Thiên vung hàn kiếm lên, chém ra một chiêu kiếm: “Thức thứ tư của kiếm quyết Thiên Tinh, Tinh Sa!”
….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận