Cuồng Tế Vô Song


“Cái điện thoại di động này có rắn săn mồi không?” Cung chủ nhẹ giọng hỏi.

Cái này…
Trương Thiên im lặng: “Cung chủ còn thích thứ đó nữa sao, nói thật đi, cô thật sự là người ba mươi tuổi sao?”
Cung chủ nhíu mày: “Hả?”
Ánh mắt hận thù lại bắn đến!
“Rắn săn mồi kia có thể giải tỏa tâm trạng buồn chán, chơi cũng rất vui nữa.

” Cung chủ nhấn mạnh giới thiệu: “Hơn nữa còn để kiểm tra trí thông minh.


Trương Thiên:…
Ngay cả cái trò chơi rắn săn mồi lạc hậu đấy mà cung chủ cũng coi như là bảo bối sao?
Quả đúng là chưa va chạm xã hội bao giờ…
Nhìn thấy Trương Thiên im lặng không nói gì, cung chủ ra lệnh: “Nhất định phải làm cho rắn săn mồi hiện ra.


Trương Thiên mặt đen lại, cầm lấy điện thoại di động, loay hoay một hồi.

“Xong chưa? Sao lâu thế?” Cung chủ gấp gáp truy hỏi.

Trương Thiên đưa lại cho cung chủ: “Được rồi, không chỉ có mỗi rắn săn mồi của cung chủ đâu, còn có cả vương giả vinh diệu, LOL, PUBG, đều có cả đấy.


“Mấy cái đó là cái gì?”
“Tóm lại đều là trò hay.


“Ừm…”
“Tôi nói này cung chủ, cô cũng đừng chơi mấy cái trò cổ lỗ sĩ này nữa, cô phải xem nhiều video hơn, học hỏi thêm nhiều kiến thức hơn…Như những video trên tik tok này, cô mở ra xem nhiều hơn, thì có thể học được rất nhiều thứ đấy.



“…”
Hai người vừa đi vừa nói, ngồi xe ra sân bay.

Nhìn thấy xe chở Trương Thiên và cung chủ đã rời đi, ba người mới từ trong khe cửa đi ra.

Châu Vũ thở dài một hơi: “Chậc chậc, cuối cùng cũng tiễn được cung chủ điện hạ này đi rồi.


“Mạng của chúng ta xem như là được bảo toàn rồi.

” Triệu Chí Hổ gật đầu.

Bạch Tiểu Mộc: “Dọa chết người rồi…”

Sau một buổi sáng gấp rút lên đường, Trương Thiên dẫn cung chủ quay về khu vực Huyền Tây, đi vào Cửu Châu, cuối cùng đến phái Di Âm.

Lần này, cung chủ đưa Trương Thiên đến đại điện trong phái Di Âm.

Đệ tử phái Di Âm trông thấy có đàn ông xông vào, lập tức bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, tất cả mọi người đều nhíu mày hung ác nhìn chằm chằm Trương Thiên.

Thậm chí, ngay cả đại trận chấn tông của phái Di Âm cũng bày ra!
“Cậu là ai? Một người đàn ông mà cũng dám tự tiện xông vào đại điện của phái Di Âm chúng tôi sao?” Đại trưởng lão nghiêm nghị quát lớn.

Cung chủ đứng ở một bên xem kịch, xem Trương Thiên ứng phó như thế nào!
Cô theo Trương Thiên đi ra ngoài một chuyến, ở bên ngoài tất cả đều là địa bàn của Trương Thiên, bây giờ quay trở lại phái Di Âm, cô cũng phải cho Trương Thiên cảm nhận một chút sức mạnh của mình!
Thế nhưng Trương Thiên căn bản không thèm để ý đén mọi người, không để vào trong mắt…
Đám đàn bà con gái phái Di Âm này có thể phách lối trước mặt của Trương Thiên được hay sao? Nếu Trương Thiên không muốn chơi, thì xoay người một cái là chạy được, những người cũng chẳng thể nào làm gì được Trương Thiên cả.

Anh chỉ đứng ở giữa đại điện, liên tục lấy ra những đồ vật của cung chủ ở bên trong nạp giới.

Cái này?

Một vài trưởng lão đã hô to: “Người đến không nói ra tên, đệ tử phái Di Âm của chúng tôi sẽ gϊếŧ chết cậu…”
“Chúng đệ tử nghe lệnh…”
Cung chủ cảm giác được khí thế của cô hoàn toàn không thể ảnh hưởng được đến Trương Thiên, vào lúc mọi người đồng thanh kêu gϊếŧ, cung chủ nghiêm nghị hô: “Dừng lại.


“Người này là khách của bản cung, đừng có vô lễ, tất cả giải tán hết đi.


Tất cả đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, cũng không tiếp tục động thủ, nhưng cũng không rời đi…
Dù sao thì chỗ này cũng là đại điện phái Di Âm, từ trước đến nay đều không cho phép đàn ông bước vào, mà càng quan trọng hơn chính là cung chủ lại nói người đàn ông này là bạn của mình?
Điều này thật sự khiến tất cả mọi người không hiểu đầu cua tai nheo gì!
Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Cung chủ, nơi này là chính điện, cậu ta là một người đàn ông…”
Cung chủ lạnh giọng: “Không cần phải nhiều lời, bản cung tự có chừng mực, tất cả lui ra ngoài hết đi!”
Cung chủ Sơ Âm lại một lần nữa hạ lệnh, mọi người cũng không thể tiếp tục ở lên, liền rời đi.

Các trưởng lão của phái Di Âm cũng bị cung chủ cho lui ra ngoài…
Lúc này, Trương Thiên cũng vừa lấy hết được đống đồ ra ngoài, nhìn cung chủ cười nhạt nói: “Xem ra uy thế của cung chủ cũng bình thường quá nhỉ, hô hai tiếng mọi người mới nghe lời cô.


So sánh với Trương Thiên ở bên ngoài chỉ phát lệnh một tiếng, ai dám không nghe theo?
Cung chủ cho rằng Trương Thiên đang cười nhạo mình: “Hừ, đó là bởi vì có một tên đàn ông thối như anh ở đây thôi.


Trương Thiên lắc đầu cười: “Cung chủ thật đúng là không có lương tâm, tôi đây không phải là đang giúp cung chủ mang đồ mới về sao? Còn không thì cô bảo tôi đừng đến nữa.


Cung chủ: “Anh…”
Trương Thiên thở dài một hơi: “Được rồi, không cùng cô dài dòng nữa, đồ đều đã để hết ở chỗ này, tôi còn có chuyện phải làm, tôi đi trước.



Nghe thấy Trương Thiên muốn đi, cảm xúc tức giận của cung chủ cũng bị gạt sang một bên, trong lòng ngược lại còn có chút thất vọng: “Vậy…Ừm…”
Cô cũng chẳng có lý do gì để mà giữ Trương Thiên ở lại cả…
Trương Thiên xoay người đi được hai bước, không quay đầu lại nói: “Cung chủ, chuyện mà cô đã đồng ý với tôi thì hãy nhớ kĩ, nếu có tin tức gì, lập tức gọi điện thoại cho tôi.


“Cô cũng không muốn bệnh tình của mình kéo dài đúng không? Ha ha ha.


Cung chủ lạnh giọng: “Bản cung còn gấp hơn anh, bản cung sẽ cố gắng hết sức…”
Cung chủ phát hiện mình còn chưa nói hết, bóng hình của Trương Thiên ‘xoát’ một tiếng, đã không còn thấy tung tích, ngay cả một lời chào tạm biệt chính thức cũng không nói với cung chủ.

“Hừ!”
Cung chủ hơi thất vọng hừ lạnh một tiếng.

Trương Thiên rời khỏi phái Di Âm, tốc độ di chuyển giống như một vệt sáng, đi đến phái Càn Võ.


Trên không trung phái Càn Võ!
Xoát!
Một bóng đen lướt ngang qua bên ngoài môn phái…
Chỗ này vẫn cấm bay trên không, cho nên Trương Thiên xuất hiện, lập tức gây ra động tĩnh lớn.

Lần này, đệ tử của phái Càn Võ phản ứng rất nhanh, không ít cường giả xếp thành tầng tầng lớp lớp chặn lại, nhưng sau khi xác nhận người đến là Trương Thiên, bọn họ mới hô một câu: “Là thần tượng Trương Thiên, anh ấy đã quay trở lại rồi…”
Sau đó lần lượt tản đi.

Trương Thiên lần nào đến phái Càn Võ cũng đều coi thường lệnh cấm, có thể ở phái Càn Võ tự do bay lượn trên không, e rằng cũng chỉ có một mình Trương Thiên!
Bởi vì sau lần tranh đoạt lệnh Hào Long trước đó, mấy người phái Càn Võ cũng e ngại cường giả tấn công, cho nên người tuần tra cũng nhiều hơn trước, tính cảnh giác cũng được đề cao!
Sau khi Trương Thiện đi vào, trực tiếp đi thẳng vào trong đại điện.

Mấy người Vũ Viêm cũng đnag chờ ở bên trong đại điện.

“Trở về rồi đấy à? Đã làm xong chuyện chưa?” Vũ Viêm mở miệng.

Chuyện nhà họ Tần xác thực là đã làm xong, thế nhưng vẫn còn một chuyện quan trọng của ông lão Viên…
“Xem như là đã hoàn thành được một nửa, ngày kia còn phải đi xử lý một chút chuyện.

” Trương Thiên nhẹ giọng đáp.


Vũ Viêm hừ cười: “Tại sao lai có cảm giác cậu còn bận rộn hơn một tông chủ là tôi nhỉ?”
Trương Thiên cười khổ.

Đương nhiên là phải bận rộn hơn tông chủ rồi, bởi những việc mà Trương Thiên làm đều có ảnh hưởng đến toàn bộ Viêm Hạ mà.

Nhưng Trương Thiên cũng không giải thích thêm, anh tìm một cái ghế ngồi xuống: “Mấy ngày này, phái Càn Võ có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có!”
“Cửu Châu cũng không có kẻ lạ mặt nào tiến vào gϊếŧ chóc chứ?”
Trương Thiên biết động tĩnh mà tổ chức Hừng Đông gây ra, không biết bọn chúng có còn đang nhắm vào Cửu Châu hay không.

Mặc dù tất cả mọi chuyện chính xác là do Dương Tiêu gây ra, nhưng Trương Thiên vẫn chưa hiểu rõ lắm.

“Gió êm sóng lặng, lão đại!”
Kèm theo một tiếng trả lời, Tô Mộc Phong từ bên trong đi ra.

Vũ Viêm gật đầu một cái: “Cho dù có chuyện thì cũng đã có Tô Mộc Phong canh giữ ở Cửu Châu, cũng có thể chém yêu trừ ma.


“Lão đại, anh định quay trở về sao?”
Trương Thiên gật đầu: “Ừm.


Tiểu Lục giải thích: “Gần đây chúng ta cũng phái người quan sát tình hình ở Cửu Châu, dường như toàn bộ người của tổ chức Hừng Đông đều đã rút lui, không còn xuất hiện nữa.


Trương Thiện trầm giọng nói: “Ừm, tôi biết rồi.


“Nhưng hình như bọn chúng lại gây ra động tĩnh ở chỗ khác, dường như còn khá nghiêm trọng…”
“Hử?” Vẻ mặt của Tô Mộc Phong nghiêm trọng.

Trương Thiên nhìn Tô Mộc Phong, lạnh giọng cười nói: “Trận chiến với Dương Tiêu này, sắp bắt đầu rồi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận