Một cơn gió thổi ngang qua sân khấu của doanh trại Thần Long, nó không hề báo trước mà trở nên mạnh hơn.
Luồng không khí này chắc chắn không phải một dấu hiệu rõ ràng…
Cường giả ở doanh trại Thần Long không phải rơm rạ, ngay lúc cảm nhận được luồng không khí đấy, không ít người đã thầm cau mày, nhanh chóng đến gần ông già Viên.
Một giây trước Viên Quỳ còn đang vui vẻ vì tiền tài của mình, thế nhưng một giây sau đã vô cùng nghiêm túc, còn đứng chặn trước mặt mọi người!
Cậu ta quan sát hướng đi của luồng gió.
Vèo vèo!
Hai chiếc lá được phóng ra, hơn nữa mục tiêu là hướng của ông già Viên.
Bạch!
Viên Quỳ giơ một tay, chộp con dao vắt ở bên đùi ra, lưỡi dao mang theo khí lạnh bức người vang hai tiếng “thùng thùng”, chiếc lá bị cắt làm đôi, từ từ rơi xuống đất.
“Là ai? Dám bất kính với ông tổng Viên trước mặt doanh trại Thần Long chúng tôi, chính là tội chết!”
Tiết Khải Dương cũng bổ sung thêm một câu: “Cút ra đây!”
Thế nhưng vẫn không ai đi ra, chỉ thấy lá trên cành cây đại thụ cách đó không xa lay động một hồi, sau đó lại thêm vài chiếc lá với sát khí bức người được phóng lại đây.
Những chiếc lá này lợi hại như lưỡi dao…
Viên Quỳ rùng mình một cái rồi cầm dao xoay người, cắt tất cả những chiếc lá đó đi.
Lần này lại khiến cậu ta cảm nhận được những chiếc lá này còn cứng cáp hơn lần trước, sau khi cắt đôi đã vang ra tiếng “loảng xoảng loảng xoảng”.
Lão Bình đứng bất động ở một chỗ xa xa, tuy vậy, lại có thêm hai người đến bên cạnh ông già Viên.
Một là người đàn ông với thân thể cường tráng, tuổi khoảng chừng ba mươi đến bốn mươi.
Ông ta có sát khí rất mạnh, đem đến một cảm giác mạnh mẽ của sự bất khả chiến bại.
Người còn lại là một người đẹp tuyệt sắc, nhưng gương mặt lại lạnh lùng như ác ma quyến rũ vậy, bất cứ ai cũng không dám đến gần.
Đây là hai người có danh tiếng không kém gì Viên Quỳ ở doanh trại Thần Long, một là người khổng lồ chiến trường Lưu Mâu, người còn lại là yêu nữ Lạc Hồng!
Sau đó, người bên cạnh ông già Viên chào hỏi bọn họ: “Chị Hồng, lão đại Qua!”
Lưu Mâu và Lạc Hồng lạnh mặt không trả lời, chỉ quay sang hỏi ông già Viên: “Ông tổng Viên không sao chứ?”
Ông già Viên lắc đầu hừ cười: “Không sao cả!”
Viên Quỳ nhìn thấy có người đến, lập tức hạ lệnh: “Đi theo tôi, dám làm loạn ở doanh trại Thần Long, nhất định phải bắt sống được người này!”
Lạc Hồng và Lưu Mâu cũng không nói nhiều, muốn xông ra ngoài với Viên Quỳ…
Thế nhưng ông già Viên lại phất tay ngăn cản bọn họ lại!
“Ông tổng, chuyện này?”
Ông già Viên lắc đầu cười cười, không đáp lời bọn họ mà trái lại quay sang Tiết Khải Dương rồi nói: “Khải Dương à, cậu đi chuẩn bị sung công quỹ đi!”
Những người khác đều hoang mang ra mặt, còn Tiết Khải Dương lại nhíu mày rồi nói một cách đau khổ: “Ông tổng, đó là đội trưởng Long Hồn sao?”
Bởi vì trước đó cậu ta đã cược rằng nếu như Viên Quỳ không đánh lại Trương Thiên, Tiết Khải Dương cậu sẽ giao tiền lại.
Ông già Viên cười nói: “Cậu thấy thế nào?”
“Hí!” Tiết Khải Dương đau lòng không tả nổi.
Trước đó khi Tiết Khải Dương và Trương Thiên cùng chấp hành nhiệm vụ đánh gϊếŧ Điện Giảo, cộng thêm chuyện Trương Thiên dạy dỗ đội trưởng nước Tây Âu D, những thứ này cậu ta vẫn còn nhớ rất rõ.
Khi đó trong lòng hắn đã biết thực lực của Trương Thiên cao hơn Viên Quỳ!
Đội trưởng Long Hồn?
Lưu Mâu và Lạc Hồng nghe thấy xưng hô này thì chấn động, cả người nổi da gà…
Vẻ mặt lạnh lùng của Lạc Hồng cũng xuất hiện vài phần sầu lo, đôi mắt trợn tròn như kinh ngạc, cô ta mở miệng ra đã hỏi: “Ông tổng, ông nói người này là Trương Thiên sao?”
Lưu Mâu cũng kích động như vậy: “Lão đại?”
Ông già Viên cười cười: “Ngoại trừ cậu ta thì còn ai dám làm loạn nơi này của chúng ta?”
Nếu không phải Trương Thiên, ông già Viên biết lão Bình xa xa không thể nào đứng một cách bình tĩnh như vậy được!
Lưu Mâu và Lạc Hồng nhíu mày nhìn về phía Viên Quỳ chạy đi, đặc biệt là Lạc Hồng - người vẫn luôn bị mọi người gọi là yêu nữ, lúc này mắt cô ta đang sáng rực lên…
Bạch!
Viên Quỳ thấy phía sau không ai chạy theo, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng bây giờ phải đối diện với một đối thủ rất mạnh, sự chú ý của cậu ta đều dồn vào kẻ địch.
Vèo, một bóng người xông ra từ dưới bóng cây và chạy về phía Viên Quỳ.
Mọi người thấy bóng người đó xông đến, hai người nhanh chóng quấn chiến đấu với nhau, phía trước vang lên âm thanh kịch liệt từ cuộc chiến của họ.
Đẳng cấp của cuộc chiến này không hề thấp…
Viên Quỳ cầm lưỡi con dao sắc trong tay, thế nhưng Trương Thiên lại dùng tay không để đánh.
Sau vài chiến, hai người đánh có qua có lại.
Tiết Khải Dương âm thầm lau mồ hôi vì Viên Quỳ, thật ra là đổ mồ hôi hột vì tiền thưởng của mình: “Lão đại, anh nhất định phải thẳng đó, có thêm một con dao sắc thì phải có thêm một phần thắng.
”
Ầm ầm! Oành!
Thế nhưng một giây sau, Tiết Khải Dương bắt đầu xuất hiện bóng ma đối với hai chữ “cầu nguyện”.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cậu ta, Viên Quỳ hoàn toàn rơi vào thế bại, cũng có nghĩa là tiền thưởng của cậu phải sung công quỹ rồi…
Ông già Viên vỗ vai Tiết Khải Dương một cái: “Sau này cố gắng học hỏi cách tiết kiệm của Viên Quỳ đi!”
“Xong đời!”
Sắc mặt Tiết Khải Dương tràn đầy đau khổ, mọi người đều biết Viên Quỳ trong doanh trại Thần Long nổi tiếng keo kiệt, sau này mình cũng tham gia vào hàng ngũ đó sao?
Tiết Khải Dương đã tự hát cho bản thân một bài lạnh lẽo!
Viên Quỳ thu con dao lại, vỗ ngực của mình rồi khó chịu nói: “Lão đại, lại là anh đến sao?”
“Hả? Anh thấy cậu không vui sao, sao mặt lại buồn bã thế?”
Ai…
Viên Quỳ khổ không nói nên lời: “Ông già nhất quyết đòi đặt cược với em, nói rằng anh đến thì sẽ sung tiền thưởng của em vào công quỹ…”
Trương Thiên cười khổ: “…”
“Ông già thật sự nghìn năm không đổi sao? Vẫn không cho tiền cậu xài à? Không sao, anh có tiền, lát quay về anh đưa cậu một khoảng!”
Viên Quỳ cau mày: “Khà khà, em thấy vậy được đó, anh cứ bí mật đưa em!”
Nếu có lúc Viên Quỳ từng có tiền, đó chính là những năm sống cùng Trương Thiên…
Nhưng lời còn chưa dứt thì một âm thanh khàn khàn khác lại vang lên: “Ai bảo con đưa tiền cho nó dùng hả?”
Ngoại trừ ông già Viên ra, còn có thể là ai nữa?
Trương Thiên nhìn ông già Viên rồi mạnh miệng nói: “Xí, con cho tiền cậu ấy dùng thì sao, ông già ông cũng quản à?”
Mọi người thấy Trương Thiên cãi lại thì hoàn toàn chấn động!
Không ít người hít một hơi lạnh vì anh: “Hí!”
Những người có phản ứng như vậy đều là một thế hệ học sinh mới của doanh trại Thần Long, bọn họ cảm thấy doanh trại Thần Long mà có người dám nói lại ông tổng Viên, đây chính là không biết sợ chết.
Thế nhưng bây giờ lại thật sự có người dám làm vậy, làm mới hoàn toàn suy nghĩ của bọn họ.
Thế nhưng bọn Lưu Mâu và Lạc Hồng lúc trước ngẩn người ra do không dám nhận ra gương mặt của Trương Thiên, thế nhưng từ việc anh dám cãi lại ông già Viên thì mọi chuyện đã rõ.
Bởi vì ở đây cũng chỉ có Trương Thiên dám không sợ trời không sợ đất trước mặt đại tướng Viên!
Ông già Viên tức giận nói: “Con xem thử con có thể cho hay không? Ông đã phong tỏa thẻ ngân hàng của nó rồi!”
Trương Thiên lỗ mãng nói: “Ai nói con nhất định phải chuyển sang thẻ của Viên Quỳ, con chuyển cho Tiết Khải Dương không được sao?”
“Tiết Khải Dương cũng bị sung công rồi…” Viên Quỳ nói một cách yếu thế.
Trương Thiên ngạc nhiên; “Hả? Vậy thì con chuyển đến cho những người khác… Lạc Hồng, Lưu Mâu này…”
Nụ cười trên miệng ông già Viên càng tươi tắn hơn, ông ta nói: “Ông cũng không ngại phong tỏa thêm vài cái!”
Lưu Mâu và Lạc Hồng: “Hí, chuyện này…”
Trương Thiên tức giận nói: “Con không tin là con không thể chuyển tiền đến doanh trại Thần Long được!”
Ông già Viên vẫn không hề do dự mà nói: “Vậy tôi sẽ sung công quỹ tất cả doanh trại Thần Long!”
Trương Thiên: “…”
Viên Quỳ: “…”
Tiết Khải Dương: “…”
Lưu Mâu, Lạc Hồng và những người khác đều ngơ người ra: “…”
Hí…
Nếu hai người này cứ tiếp tục, e rằng tất cả mọi người trong doanh trại Thần Long đều gặp tai ương.
Viên Quỳ thở dài rồi nói: “Được rồi, em không cần tiền đâu anh, em vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời ông tổng Viên thôi!”
Ông già Viên hừ cười với Trương Thiên, như thể cho Trương Thiên biết tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của ông ta!
Trương Thiên chán ghét liếc nhìn…
Thân phận của hai người không giống như cấp trên cấp dưới, cũng không tính là ông cháu bình thường, cùng lắm có thể coi là ông nội bá đạo bất công đối đầu với đứa cháu trai ngỗ ngược.
Một lúc sau, không khí được dịu bớt.
Trương Thiên oán trách hỏi ông già Viên: “Ông nói xem, hôm nay lừa con đến đây để làm gì?”
Ông già Viên nhướng lông mày trêu chọc, trên mặt ông ta hiện nụ cười kì quái.
Viên Quỳ hiểu rõ tình hình muốn giải thích, nhưng còn chưa kịp nói thì Lưu Mâu và Lạc Hồng đã đi đến.
Lưu Mâu kích động nói: “Chẳng lẽ ông tổng gọi lão đại về vì vinh dự của doanh trại Thần Long?”
Lạc Hồng trợn mắt nhìn Trương Thiên: “Doanh trại Thần Long cần anh Thiên!”.