Cuồng Tế Vô Song


Bỗng nhiên, mười người đi từ trên lầu hai xuống, gây ra tiếng động lớn.
Người đến là mấy người đàn ông độ trung niên hoặc đã già, khoảng từ năm mươi đến bảy chục, ai ai cũng phương phi, càng già càng dẻo dai.


Trong đó có một ông cụ đi đầu, bước chân ổn trọng, thoáng tăng tốc, khí thế hừng hực bước đến.


Không ít người bên dưới đã bắt đầu vây lại, xum xoe chào hỏi.


"Ông cụ Lăng, chào!"

"Ông cụ Lăng, cuối cùng cũng đợi được ông xuất hiện."

"Ông cụ Lăng, sinh nhật vui vẻ."

"..."

Người này đúng là ông chủ nhà họ Lăng mà người ngoài nghe tin đã sợ mất mật, Lăng Uy!

Ở bên cạnh ông ta còn có thêm một ít các người đứng đầu những thế gia có máu mặt ở Khánh Giang và một vài tâm phúc của ông ta.
Vốn mục đích của Lăng Uy là muốn đích thân xuống dưới tiếp đãi khách quý, không ngờ sau khi xuống lầu thì lại phát hiện ra bữa tiệc mừng thọ của mình đã hỏng bét.


Tất nhiên là y hệt như một vở diễn cho cả đám người vây xem!

Không hề có chút không khí tiệc tùng gì cả - ông ta cảm thấy khó chịu.


Ông ta đi vào trong, thấy Lăng Tiêu Vũ và đám người Tô Vân Nguyệt đang giằng co, xụ mặt nghiêm túc mà hỏi: "Có chuyện gì đang xảy ra đây?"

Trương Thiên là người lạ, nhưng Tô Vân Nguyệt và Tô Phong thì ông ta vẫn có biết.


Lăng Uy nhăn mặt trừng mắt nhìn về phía bọn họ, trên mặt tràn ngập nghi ngờ.
Tô Vân Nguyệt thấy Lăng Uy thì lòng rất hoảng sợ, mím môi cắn răng, cô ấy muốn giải thích nhưng cũng không dám nói ra miệng.


Tô Phong nuốt nước miếng xuống, cũng không nói ra được gì cả.
Tay ông ta lại có chút run rẩy, hình ảnh livestream trên di động càng được phóng to hơn nữa.


Lúc này, dù là ai quan sát livestream, sắc mặt cũng trở nên ảm đạm, nội tâm chỉ có hai chữ "không xong."

Mặc cho Lăng Tiêu Vũ có giở trò đến mức nào, bọn họ cũng như đều có thể bật cười, chỉ là Lăng Uy vừa xuất hiện, ý cười kia cũng đã bị quăng ra ngoài.


Bành Hoa: Bây giờ thì xong đời rồi, ông cụ Lăng thật sự đến đây.



Tưởng Minh Đức: Thấy Tô Phong bồn chồn như vậy, chắc hẳn trong lòng cũng sợ hãi lắm.


Bành Hoa: Nhưng mà cái gì nên đến rồi sẽ đến thôi, không phải Tô Phong này muốn giải trừ hôn ước sao? Sớm hay muộn gì cũng phải qua một cửa Lăng Uy này.


Tưởng Minh Đức: Không tránh được, nhưng không nghĩ tới tình huống sẽ đến mức này, để xem người anh em Tiểu Thiên đối mặt chuyện này như thế nào đi.


Nói chuyện cũng đã trở nên nghiêm túc rồi, bây giờ bọn họ cũng không dám đàm tiếu nữa.


Sau đó Tô Phong cũng không biết nói gì nữa, hoàn cảnh biến thành có phần căng thẳng.
Trương Thiên đã nói là có chừng mực, nhưng chừng mực này lớn đến mức nào, ông ta cũng không hiểu được, chỉ có thể hướng ánh mắt về phía Trương Thiên.


Lăng Tiêu Vũ nhìn Trương Thiên đầy oán hận, cắn răng đè ép sự kiêu ngạo mà giải thích với ông cụ Lăng: "Ông nội, Tô Vân Nguyệt của nhà họ Tô phản bội con, lại đi quyến rũ người đàn ông này, đội cho con cái nón xanh."

"Còn dám làm trò trước mặt nhiều người như vậy, tạo ra sự nhục nhã ghê gớm cho con.
Khẩu khí này con không nuốt được, con đang muốn để chú Minh giải quyết bọn họ!"

Anh ta đưa tay chỉ vào Trương Thiên, giận dữ nói: "Người này ngang nhiên còn dám nói lời khiêu khích, bảo là hôm nay sẽ tiêu diệt nhà họ Lăng chúng ta!"

Nhà họ Tô?

Đội nón xanh cho nhà họ Lăng?

Còn muốn diệt nhà họ Lăng?

Mười người đi theo sao Lăng Uy kia đều nhíu mày, bối rối.


Ai cho cậu ta dũng khí đó vậy?

Cơn giận này nhà họ Lăng có thể nuốt trôi sao?

Ánh mắt của bọn họ cũng đều rơi lên người của Trương Thiên vốn bình thường không có gì đặc biệt.


Lăng Uy nghe xong lại giận dữ, chửi ầm lên: "Làm càn!"

Chẳng những đeo cho con cháu nhà họ Lăng một cái nón xanh, còn dám khiêu khích địa vị của nhà họ Lăng?

Ở Khánh Giang có người này sao?

Một tiếng này đáng sợ đến mức lòng mọi người đều hơi chùng xuống.



Nhà họ Lăng gia đứng đầu tức giận, đến Khánh Giang cũng có thể run lên đấy.


Liễu Ngữ Yên đứng một bên, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Cô ấy cảm thấy hôm nay Trương Thiên đã vấp phải nạn chết khó chạy thoát.
Sức mạnh của nhà họ Lăng, cô ấy là người rõ ràng nhất, thậm chí cảm giác Trương Thiên không có sức phản kháng nào cả.


Lập tức, Lăng Uy trợn mắt nhìn về phía Trương Thiên, đánh giá một chút, liền nhảy cẫng lên.


Một thằng vô danh như Trương Thiên, còn chưa đủ tư cách để đối thoại với ông ta.


Cuối cùng ánh mắt của ta hạ xuống người Tô Phong, nhướng mày kiếm ngoan độc hỏi: "Tô Phong, gan cũng to quá nhỉ!"

"Hôm nay ông là dẫn người đến nhục nhã nhà họ Lăng chúng tôi sao?"

Ánh mắt Tô Phong lóe lên, do dự, nội tâm đau khổ.


Ai dám khiêu khích nhà họ Lăng như vậy chứ? Tô Phong thật sự không dám, ông ta chỉ nghĩ muốn thoái hôn rồi bảo toàn cái mạng là được, cũng không muốn làm lớn chuyện lên như thế.


Ông ta giao hết chuyện này cho anh Thiên, không ngờ anh Thiên vừa ra thì "oanh tạc" như thế, trực tiếp tuyên bố tiêu diệt nhà họ Lăng.
Chuyện này cũng đâu can hệ gì đến ông ta.


Tô Phong không phát ra tiếng.


Trương Thiên đi ra, lạnh giọng nói với Lăng Uy: "Sai rồi!"

"Chúng tôi không hề muốn làm nhục ông, chúng tôi là đến để chúc thọ."

"Tiện đây tặng một món quà tốt, thoái cái hôn mà thôi! Ông có vừa lòng chưa?"

Lỗ mãng!

Quả thực là rất nhẹ nhàng!

Đến chúc mừng nón xanh?


Lại còn là đưa cho nhà họ Lăng đại danh đỉnh đỉnh ở Khánh Giang!

Lời của Trương Thiên khiến ai ai ở đây cũng kinh hãi, cảm giác này giống như một con quỷ nhỏ đang khiêu khích Diêm vương.
Cậu ta đã hoàn toàn đắc tội với tất cả mọi người trong nhà họ Lăng.


Lăng Uy nghe xong, lửa giận tận trời, một bộ dáng như muốn ăn thịt người, quát: "Cho dù là ở Khánh Giang, cũng không có ai dám nói những lời này với nhà họ Lăng chúng tôi.
Các người chỉ là một nhà họ Tô đi ra từ thành phố Nam Châu, cũng dám đại bất kính với nhà họ Lăng chúng ta như vậy?"

"Thật sự là cuồng vọng đến cực điểm!"

Ngay sau đó, ông ta giơ ngón tay lên, tiếp tục giận dữ: "Tôi không biết cậu là ai, cũng không quan tâm cậu là ai!"

"Hôm nay, Lăng Uy tôi nói cho cậu biết, nhà họ Lăng không phải nơi các người có thể làm nhục được, hôm nay cậu chắc chắn phải chết.
Lăng Uy tôi ở Khánh Giang, nói ai phải chết vào canh ba, thì người đó tuyệt đối không sống được đến canh năm!"

"Tôi nói được làm được!"

Nói đến nước này rồi, mọi người rục rịch.
Bọn họ cảm nhận được nếu ông cụ Lăng giận dữ như thế, cảm thấy như mấy người Trương Thiên chỉ còn là mấy cái thi thể.


Không có hy vọng sống sót!

Vẻ mặt Tô Phong xanh mét, Tô Vân Nguyệt cũng mặt ủ mày ê.


Bọn họ vốn định giữ toàn thân đi ra là tốt rồi, không ngờ phải lâm vào thế chết này.


Hai người Bành Hoa xem livestream, lòng vô cùng sợ hãi.


Nếu sự xuất hiện của cao thủ ban nãy kia là lo lắng, thì bây giờ sự xuất hiện của Lăng Uy gây cho bọn họ chính là tuyệt vọng.


Bành Hoa: Vì sao cách một màn hình mà tôi cũng có thể cảm thấy sự khó thở từ cảm giác chết chóc kia?

Tưởng Minh Đức: Nhà họ Lăng thật sự sẽ đuổi cùng giết tuyệt!

Bành Hoa: Mẹ kiếp, vì sao tôi cảm thấy phải bỏ chạy?

Tưởng Minh Đức: Trận này hình như anh Thiên không thể bảo toàn rồi?

Bành Hoa: Có cách nào không vậy? Tình huống thật sự tệ...


Tưởng Minh Đức: Tôi thật sự hữu tâm vô lực.
Mẹ kiếp!

Bành Hoa: Mẹ kiếp, anh Thiên định làm gì vậy?

Tưởng Minh Đức: (hoảng sợ)

Nghe xong lời của Lăng Uy, chỉ thấy Trương Thiên đứng tại chỗ cười to, cười như điên.



Anh hoàn toàn không thấy áp bách, cười châm chọc Lăng Uy:

"A, giết một người còn phải đợi canh ba canh năm, nhưng mông của ông cũng chưa thấy ngồi nóng đấy!"

"Ông còn nổ cho tôi nghe nhà họ Lăng có bao nhiêu khủng bố, bao nhiêu ngang tàng?"

Anh lắc lắc đầu, ngừng đùa cợt lại, lộ ra một cỗ uy lực hủy thiên diệt địa, khí thế vô cùng lớn, đối với Lăng Uy chính là cuồng ngôn trầm giọng nói: "Tôi cũng nói cho ông hay, mặc kệ nhà họ Lăng các người có mặt mũi lớn thế nào, thì hôm nay, món quà lớn tôi tặng là nón xanh, ông không lấy cũng phải lấy."

"Hôn ước với Tô Vân Nguyệt này, ông không hủy cũng phải hủy!"

"Nếu không, kết quả chỉ có một.
Diệt nhà họ Lăng!"

Khiếp sợ!

Im lặng!

Mọi người ở đó đều trợn mắt há hốc mồm!

Lời nói một phen này của Trương Thiên thật sự quá sát thương.


Đây là đang ở nhà họ Lăng đấy, còn đang là tiệc mừng thọ của ông cụ Lăng nữa, sao lại như thế này?

Lăng Uy hừ, nở một nụ cười, tự mình bước lên hai bước.


Một bóng người phóng đến rất nhanh, đúng là chú Minh ban nãy được Lăng Tiêu Vũ gọi lên.


Đi theo nhiều năm như vậy, ông ta hiểu được ý của Lăng Uy là gì.


Giết người giữ mạng!Nên ông ta hành động!

Dáng người nhẹ nhàng, nhưng tốc độ rất nhanh, uy lực rất lớn.


Sức mạnh của ông ta bùng nổ, phiêu đãng trong gió, đánh úp về phía Trương Thiên.


Trương Thiên cũng không hề chần chừ, quay người chính là tung một cước.


Bốp!

Một tiếng vang mạng phát ra, quanh quẩn bên trong phòng.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận