Cuồng Tế Vô Song


Trong vali của anh tổng cộng có mười bộ quần áo, nếu một bộ tính trả 1 triệu thì chỗ này cũng phải 10 triệu.


Trương Thiên gom đống quần áo lại, nghiêng đầu nhìn chủ quán cười nói:

“Không cần tính, chỗ này chắc cũng có giá khoảng 10 triệu, bỏ đi số lẻ, ông đưa cho tôi 10 triệu là được rồi.”

“10 triệu!” Lâm Diệu Đông trợn mắt há mồm hô lên một tiếng.


Trương Thiên lật ngược tình thế có chút khiến ông choáng váng.


Rõ ràng là nợ người ta 1 triệu, sao giờ lại biến thành Trương Thiên đòi tiền chủ quán rồi?

Chủ quán cùng Nhãn Kính Nam ánh mắt đều lộ ra vẻ thù địch, nhíu mày, hung ác nhìn đối phương.


Lâm Diệu Đông không hiểu, nhưng bọn họ thì rõ hơn ai hết Trương Thiên đang nói cái gì.


Trương Thiên đã nhìn ra trò lừa đảo của bọn họ rồi.


Anh còn dùng chính thủ đoạn ấy để uy hiếp bọn họ đòi tiền.


Nhưng mà gắn mác áo long bào của hoàng đế trên đống quần áo hôi hám này thì cũng quá phi lý rồi.


So với ăn cướp còn trắng trợn hơn.


Chủ quán cũng không vạch trần, ông ta cho rằng hành động khiêu khích của Trương Thiên càng khiến ông ta có lý do gọi điện thoại báo cảnh sát.


Tiền sắp vào túi, không thể để bay mất được.


Chủ quán giả vờ mỉm cười khách khí nói:


“Người anh em này, cậu thật biết nói đùa, đừng tưởng dùng mấy bộ quần áo này có thể tống tiền tôi.”

Người đàn ông đeo kính cận cũng nhếch miệng, xảo trá dỗ dành nói với Lâm Diệu Đông:

“Anh Diệu Đông, người nhà của anh cũng quá vô lý rồi? Đem một đống quần áo hôi hám đến đây náo loạn? Mau đuổi ông ta ra ngoài, đừng để chủ quán tức giận, lúc ấy tôi cũng không nói đỡ giúp anh được đâu, khéo không chừng tiền lại lên đến 2 triệu cũng nên.
Bây giờ anh chỉ cần trả 1 triệu là được rồi, sao lại còn mang người đến đây làm loạn chứ?”

Tên này quả là một kẻ khéo ăn nói, nếu không phải là người có kinh nghiệm thì e rằng có bồi dưỡng đến mấy cũng không được như thế.


Lâm Diệu Đông nghe xong gật đầu liên tục, đang nóng ruột, nghe ông ta phân tích cũng thấy có lý.


Đập vỡ đồ đạc nhà người ta không trả tiền thì thôi, người ta vừa mới chỉ động vào quần áo có chút mà Trương Thiên đã bắt người ta phải bồi thường 10 triệu?

Con rể này cũng quá xảo trá rồi!

Lâm Diệu Đông nhíu mày chuyển hướng nhìn Trương Thiên nói: “Con xem chủ quán người ta đã có thiện ý như thế, chúng ta mau nghĩ cách gom 1 triệu trả cho người ta đi!”

“Còn đứng ngây ra đấy làm gì, cậu muốn thấy bố cậu phải ngồi tù à?”

Bản thân bị người ta lừa còn muốn giúp người ta kiếm tiền, đây thật sự là bố vợ của tôi sao?

Trương Thiên mặt không khỏi đen lại.


Nhìn thấy phản ứng của Lâm Diệu Đông, chủ quán cùng Nhãn Kính Nam nhướng mày nháy mắt ra hiệu, thầm cười trộm, tiền này tuyệt đối không thể thoát khỏi tay bọn họ được.


Nhưng Trương Thiên làm sao có thể để như thế được?

Anh không trả lời Lâm Diệu Đông, ngược lại đường đường chính chính quay sang chủ quán nói:

“Haha, thật ngại quá, tôi không có đùa với ông đâu.
Chỗ quần áo này của tôi thật sự là long bào, hơn nữa còn có mùi hương nữa.
Ông làm bẩn quần áo của tôi, lại còn làm bay mất mùi hương rồi, ông nói xem, chẳng phải ông đã làm hỏng báu vật của tôi rồi hay sao? Còn không mau đền tiền đi!”

Vẫn còn chưa nhận thua sao?

Nụ cười trên môi chủ quán tắt lịm, nghiêm mặt, vỗ bàn một cái giận dữ quát tháo:


“Đập vỡ bảo bối của tôi, còn dám ở đây cưỡng từ đoạt lý*, muốn tôi đền tiền? Nếu không phải nể mặt Nhãn Kính Nam, tôi thèm ở đây nói đọa lý với các người chắc? Cho các người cơ hội cuối, đưa tôi 1 triệu, nếu không đợi lát nữa tính giá gốc, 2 triệu! Mấy bộ quần áo rách nát mà cũng dám nói là long bào, nực cười!”

(cưỡng từ đoạt lý: cố làm sai lệch ý nghĩa, không nói lý lẽ)

Nhãn Kính Nam thấy chủ quan nổi giận, cũng thuận nước đẩy thuyền, một lần nữa ép Lâm Diệu Đông phải lấy ra tiền: “Anh Diệu Đông, anh nhìn xem, chủ quán tức giận rồi, thêm một lúc nữa chỉ sợ cũng sẽ không nể mặt tôi nữa đâu.”

Lâm Diệu Đông gấp gáp gật đầu sốt ruột nói, “Đừng đừng! 1 triệu! Tôi bây giờ lập tức nghĩ cách trả 1 triệu!”

Dứt lời, ông quay người nói với Trương Thiên, “Trương Thiên, cậu là tên khốn kiếp! Ngay cả bố vợ mà cũng không cứu! Tôi đi tìm con gái của tôi!”

Bầu không khí một lần nữa trở nên căng thằng.


Hai tên bảo vệ cường tráng canh cửa cũng nhìn vào gây sức ép.


Người bình thường nếu gặp tình huống này chắc cũng sẽ phản ứng như Lâm Diệu Đông, sốt ruột nghĩ cách gom tiền.


Trương Thiên kéo Lâm Diệu Đông lại, nghiêm túc trầm giọng nói:

“Bố! Bố nghe con! Sẽ không có chuyện gì hết! Bố đừng gọi cho Tử Thanh! Bố thà tin người ngoài cũng không tin con rể sao?”

Giọng nói của anh rất nghiêm túc, cũng rất kiên quyết.


Lâm Diệu Đông rất ít khi trông thấy bộ dạng này của Trương Thiên, thậm chí còn có chút kinh sợ.
Lập tức cũng không dám nói thêm gì nữa.


Trương Thiên chuyển hướng, nhìn chủ quán và Nhãn Kính Nam, lạnh giọng nói”

“Ông nói bình hoa của ông là hàng thật, thì nó chính là thật sao? Vậy tôi nói áo của tôi là long bào, thì tại sao lại không phải chứ? Nếu không thì cứ báo cảnh sát đi, để người am hiểu kiểm hàng là biết liền thôi.”

Một màn này rõ ràng là lừa đảo, Trương Thiên chẳng cần nhìn cũng biết bình hoa kia nhất định là hàng giả.


Báo cảnh sát sao?


Chủ quán cùng Nhãn Kính Nam đương nhiên không vui rồi.
Bây giờ không thể tống tiền, bọn họ liền nháy mắt ra hiệu để bảo vệ ngoài cửa tiến vào.
Đóng cửa thả chó.
Đe dọa không đòi được tiền, thì đánh đến khi nào chịu nhả tiền ra thì thôi.


Trương Thiên nhếch mép cười nhạt, nếu muốn đánh nhau, thì việc này lại càng dễ giải quyết rồi.


Nhãn Kính Nam và chủ quán là đồng bọn, lúc này Lâm Diệu Đông mới phát hiện bản thân bị gài bẫy, ánh mắt chợt biến, nhìn về phía đám đàn ông lực lưỡng đang dần áp sát mình, hô to, “Các người muốn làm gì?”

“Nhãn Kính Nam, cậu,…”

“Có trách thì trách các ngươi không lôi tiền ra thôi!” Nhãn Kính Nam cười xấu xa nói.


“Bây giờ đưa cho chúng tôi 2 triệu, chúng tôi sẽ thả hai người đi! Nếu không, thì đánh đến khi nào các người chịu lấy ra 2 triệu thì mới thả người!”

Như thế?

Trương Thiên nhíu mày, chuẩn bị muốn động thủ.


“Ôi? Ông chủ Dương, vẫn còn đang ban ngày sao lại chuẩn bị đóng cửa hàng rồi?”

Giọng nói của một người phụ nữ từ ngoài cửa truyền đến khiến tất cả mọi người trong phòng đều khựng lại.


Mọi người quay đầu lại nhìn liền thấy một mỹ nữ thân hình tuyệt đẹp đang đứng trước cửa, đặc biệt là bộ ngực kia, hoàn toàn có thể nuôi một lúc được mười mấy đứa trẻ (ý là ngực bự đó ạ -,-)

Không phải Tô Vân Nguyệt thì còn là ai nữa.


Theo sau cô ấy còn có một ông lão và mười mấy người bảo vệ của cửa hàng trang sức nhà họ Tô.


Đám người này chắc công ta là do Tô Phong gọi đến để viện trợ Trương Thiên đây mà.


Trông thấy Tô Vân Nguyệt, Trương Thiên có chút bất lực.


Cô ấy xuất hiện ở đây, chắc công ta không phải chuyện tốt.


Ôi tiền đây rồi!

Chủ quán nháy mắt ra hiệu đám người dừng tay, sau đó bày ra khuôn mặt tươi cười, hương về phía Tô Vân Nguyệt hì hì nói:


“Tô tổng, chú Mặc Ngôn, chào hai vị! Hai người sao lại đại giá quang lâm đến cửa tiệm nhỏ của tôi thế này?”

Tô Vân Nguyệt là giám đốc tập đoàn Tô thị, con phố cổ này cũng thuộc sở hữu nhà cô ấy, ai gặp cô ấy cũng phải mỉm cười nhiệt tình tiếp đón.


Mặc Ngôn, là giám đốc giám định của cửa hàng trang sức Tô thị, cũng là một người giám định có tiếng trong nghề.
Không thể đắc tội với hai nhân vật lớn này được.


Tô Vân Nguyệt nhận được tin báo từ Tô Phong, rằng bố vợ của Trương Thiên bị người ta gài bẫy.


Cô ấy nở một nụ cười vân đạm phong khinh*, hỏi chủ quán:

“Ông chủ Dương, ông đang làm gì vậy?”

(vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ may bay hờ hững trôi)

Chủ quán nhíu mày, không biết tại sao Tô Vân Nguyệt lại đến đây, tại sao lại quan tâm đến chuyện vặt vãnh này?

Nhưng hình như cô ấy và Trương Thiên không quen nhau.


“Không có gì! Chỉ là đang cùng hai vị đây thảo luận phân biệt báu vật một chút mà thôi! Có chút bất đồng quan điểm về sự thật giả của báu vật!”

Tô Vân Nguyệt nghiền ngẫm nói: “Vậy sao? Là báu vật gì vậy? Có thể để tôi và chú Mặc Ngôn mở mang tầm mắt một chút được không?”

Ông lão Mặc Ngôn cũng rất nhanh tiếp lời, “Giám định báu vật sao? Việc này là chuyên môn của tôi, cũng là công việc tôi yêu thích nhất.
Ông chủ Dương, báu vật ở chỗ nào, lấy ra cho ông già tôi đây mở mang kiến thức một chút!”

Chủ quán đâm lao phải theo lao, chỉ xuống bình hoa vỡ vụn trên bàn cùng “áo long bào trân quý”, khó xử cười nói, “Là cái này!”

Mọi người theo hướng chỉ của chủ quán nhìn qua.


Tô Vân Nguyệt nhìn cái vali trên bàn có chút quen mắt, thấp thoáng còn thấy một bộ quần áo nhỏ màu mè, đây là cái quỷ gì vậy?

Cô ấy kéo khóe miệng, nở một nụ cười!

Cười nhạt!




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận