Lâm Diệu Đông và mợ tốt xấu gì cũng quen biết mấy chục năm, hơn nữa hồi còn trẻ lại thường xuyên bị khinh thường, cho dù có hóa thành tro thì cũng phải nhận ra chứ.
“Bà là ai” câu này mà cũng dám nói ra.
Trương Thiên quả thật bội phục!
mợ lập tức nổi giận, quát lớn, “Tôi, Mã Văn Anh.”
“Ồ! Thì ra là chị dâu à?” Lâm Diệu Đông khoe khoang nói, “Suýt chút nữa không nhận ra rồi.
Trước đó không phải là bộ dáng yểu điệu thục nữ Phong Vận tuyệt trần hay sao? Thế nào mà bây giờ lại trở nên xấu xí như này.
Chị xem cái eo của chị thừa ra một đống thịt kìa.
Ôi chao.
Sao trên mặt lại nhiều nếp nhăn thế? Chị không chú trọng việc dưỡng nhan sao, chị dâu?”
Mã Văn Anh ngây người, tức đến mức suýt chút nữa phun máu.
Dám nói tôi xấu, nói tôi béo, nói tôi có nếp nhăn sao?
Là phụ nữ, sao chịu nổi đả kích lớn như này được?
Bà ta chỉ tay thẳng mặt Lâm Diệu Đông, tức giận quát, “Ông giỏi lắm Lâm Diệu Đông, ông nói cái gì cơ?”
Thật không ngờ bố vợ vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Lâm Diệu Đông nhíu mày, còn ân cần hỏi han, “Tức giận đến thế sao? Lời nói còn có chút khó nghe.
Hung dữ như này, chẳng lẽ là đến thời tiền mãn kinh rồi? Ôi..Chị dâu, chị vẫn nên giữ gìn sức khỏe một chút, đã từng tuổi này rồi, lại còn đang thời kì tiền mãn kinh, dễ bị vỡ mạch máu lắm…Chị phải chú ý một chút, nhỡ không may một ngày thật sự xảy ra chuyện, thì phiền phức lắm.”
Lâm Diệu Đông quả thực đã giải phóng thiên tính.
Nhìn bề ngoài giống như đang quan tâm hỏi han, nhưng thực chất lời nói sắc bén giết người, nói mưu sát cũng chẳng có gì là quá đáng.
mợ đứng tại chỗ, tức dậm chân bình bịch muốn nứt sàn.
Một người phụ nữ bị người khác miêu tả đầy ác ý như vậy, ai mà chịu nổi cho được?
Hơn nữa người mắng bà ta rủa bà ta lại là người trước đây luôn ăn nói khép nép với bà ta, Lâm Diệu Đông.
Trương Thiên nhìn mợ, ước chừng cũng 50 tuổi, làn da chăm sóc cũng gọi là ổn, bộ dáng phu nhân cao quý, đâu có thảm giống như lời Lâm Diệu Đông nói.
Ông bố vợ này “nổi dậy đấu tranh” cũng quá ác rồi.
Sau một phen trách mắng, Lâm Diệu Đông còn quay lại phía sau, nhỏ giọng thầm thì, “Tiểu Thiên, con thấy bố có được không?”
Quả thực là điếu tạc thiên*, Trương Thiên cúi đầu bái phục!
(điếu tạc thiên: là một từ lưu hành trên mạng TQ, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở một phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc.)
Nhưng sao anh có thể để bố vợ vượt mặt mình được chứ?
Trương Thiên khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói, “Cũng được, có chút chí khí nam nhi!”
Lâm Diệu Đông cũng không tức giận, cười híp mắt, quay đầu nói nhỏ, “Mới chỉ có chút thôi sao? Vậy để bố cố gắng thêm chút nữa!”
“…”
Trương Thiên cắt ngang lời ông, tránh cho Mã Văn Anh lại phải chịu đả kích.
Anh lễ phép hướng Mã Văn Anh đang khó chịu chào hỏi, “Chào mợ!”
Quan hệ trước đó giữa hai nhà cũng không tốt nên cũng không thường xuyên qua lại, bà ta cũng không biết Trương Thiên.
“Người này là..” Mợ quan sát một chút, nhưng rất nhanh nói ra một cái tên, “Trương Thiên?”
mợ biết mình sao?
Trương Thiên khách sáo gật đầu nói, “Vâng, mợ, cháu là Trương Thiên.”
“Haiz!” mợ thở ra một hơi nặng nề, trên mặt nhiều hơn vài phần xảo trá, giọng điệu đắc ý nói với Trương Thiên, “Trương Thiên hả? Bây giờ đã tìm được công việc chưa? Đầu tuần mẹ cậu còn gọi điện cho tôi, nói cậu là người thực vật vừa mới tỉnh lại, bảo tôi giúp cậu tìm một công việc.
Nếu như cậu không chê, thì đến công ty của con trai tôi đăng ký làm bảo vệ.
Có muốn tôi giới thiệu cậu qua đó không?”
Thì ra mẹ nhờ bà ta giúp mình tìm việc.
Mặc dù nghe ra được ý khinh miệt trong lời nói của mợ, nhưng dù sao cũng là người nhà, Trương Thiên cũng không thèm so đo.
Thêm nữa, sự tức giận của bố vợ với mợ lại sâu như thế, cũng coi như là cho mợ có chút thời gian để bình ổn nhịp thở, tránh bị bố vợ làm cho tức chết.
Trương Thiên không để ý, thờ ơ nói:
“Cảm ơn mợ, cháu có công việc rồi, không cần phiền mợ.”
Thế nhưng trái lại, Lâm Diệu Đông lại cực kì để ý.
Thấy Trương Thiên không nói lại Mã Văn Anh, ông còn quay sang Trương Thiên nhỏ giọng mắng, “Hừ, khí khái nam nhi của con đâu! Đúng là không phải đàn ông!”
Trương Thiên cười khổ.
Đây chẳng phải là anh sợ khiến người nhà mình tức chết sao?
Phải cho người ta nghỉ một chút chứ?
Lâm Diệu Đông cảm thấy đã bản thân hôm nay hoàn toàn đã thoát khỏi sự xấu hổ ngày trước, không còn cảm thấy tức giận nữa.
Ông lớn tiếng nói với Mã Văn Anh, “Thiên nhi nhà ta, bây giờ rất lợi hại.
Quen biết rất nhiều người, ngay cả giám đốc tập đoàn Tô thị, nhìn thấy nó cũng phải nể trọng.
Ngay cả ông chủ của khách sạn Hoa Hào Cửu Đỉnh Bành Hoa cũng ngồi cùng bàn cơm với nó gọi một tiếng anh em.
Còn ông chủ tập đoàn Hoằng Nhất Minh Đức nữa…Nó quen biết gần hết lão đại thành phố Nam Châu này.
Nó mà còn phải nhờ chị giới thiệu công việc sao? Làm bảo vệ? Không nhìn lại xem có xứng với thân phận của Thiên nhi nhà chúng tôi hay không sao? Đúng không nào? Con rể tốt?”
CMN?
Nhà họ Tô với Bành Hoa, bố vợ à, bố nhìn thấy sao?
Quan hệ giữa con và Minh Đức, bố biết từ khi nào vậy?
Trương Thiên lúc này hiểu rõ, Lâm Diệu Đông đang chém gió, ra sức chém gió đến chết mới thôi…
Hôm nay, xem như anh đã được mở mang tầm mắt, chứng kiến bộ dạng mặt dày vô sỉ của bố vợ.
Trương Thiên chỉ có thể cười khổ gật đầu một cái, khiêm tốn nói, “Cũng bình thường, quả thật có quen một vài người.”
Chậc chậc chậc!
Mã Văn Anh bị Lâm Diệu Đông làm cho nghẹn họng.
Mới đầu tuần còn gọi điện nhờ bà tìm công việc, mà giờ đã “phất” lên như này rồi sao?
Bà ta biết Lâm Diệu Đông thực chất đang khoác loác, nhưng không biết phải vạch trần như nào, suy nghĩ một hồi, bà ta quyết định phải chọc thủng sự giả dối của ông.
Có khoác loác cỡ nào đi nữa, thì ông có tiền sao?
Lâm Diệu Đông chỉ là một thầy giáo quèn, còn dám tới Tô thị mua trang sức cao cấp sao? Một năm tiền lương được bao nhiêu chứ? Sao có thể so sánh với tiền do công ty nhà mình kiếm được chứ?
Mã Văn Anh lần này không hề tức giận, cười nhạo nói: “Hai người cũng tới mua trang sức sao? Cái này cũng không có rẻ đâu, hai người mua nổi không?”
Bà ta chỉ xuống đống đồ mình đã mua, tiếp tục khoe khoang, “Ông xem, tôi mua một lúc bốn năm cái liền, chỗ này giá trị bằng cả căn nhà mà các người đang ở đấy.
Đúng là có chút hơi đắt thật, nhưng mà kiểu dáng rất đẹp, tôi thích thì mua thôi.”
Lâm Diệu Đông nghe xong muốn cười, chúng tôi không mua nổi sao?
Vũ nhục ai chứ?
Ông cười haha nói, “Chị dâu, những thứ này chẳng đắt một chút nào cả! Chúng tôi cũng chẳng thiếu tiền.
Chị cứ chọn thêm vài món nữa, coi như là tôi tặng chị.
Đồ trong khu này quá rẻ, không hợp với tôi nhưng lại rất hợp với chị đấy.
Tôi với Thiên nhi qua khu trang sức cao cấp bên kia chọn đồ, chị chờ chúng tôi quay lại, Tiểu Thiên sẽ thanh toán hóa đơn của chị.”
Dứt lời, Lâm Diệu Đông liền quay sang nữ nhân viên bán hàng Phong Vận kia nói muốn xem trang sức tinh xảo, bảo cô ta dẫn đường.
Ba người đi tới khu vực trang sức quý giá, để lại mợ đứng một chỗ ngây ra như phỗng.
Hả, chê giá ở chỗ này quá rẻ, muốn đến khu cao cấp xem sao?
Lâm Diệu Đông khoác loác cũng mức rồi.
Ngay cả Trương Thiên cũng không khỏi muốn hướng về phía ông giơ ngón cái tán dương.
Con khuyên bố phải có chút chí khí nam nhi, không ngờ bố lại làm đến mức này luôn.
mợ quả thật không phục.
Trên tay bà ta cầm đống trang sức trị giá mấy trăm ngàn, lại bị Lâm Diệu Đông khiêu khích như vậy, bà ta lại cầm thêm vài món đồ nữa, tính tổng cũng phải hơn 2 triệu.
Bà ta ngồi yên ở đó chờ Trương Thiên bọn họ quay lại, oán giận làu bàu, “Lâm Diệu Đông, cho dù ông có bán nhà cũng chẳng có nổi 2 triệu đâu, tôi xem ông xử lý như nào, hừ!”
Nữ nhân viên Phong Vận dẫn bọn họ đến khu cao cấp.
Lâm Diệu Đông chính là muốn mua một thứ gì đó, đặt lại vào vị trí của bình hoa kia.
Kể từ khi Trương Thiên đem bình hoa đi, chỗ đó trở nên đặc biệt xấu xí khó nhìn.
Khu cao cấp này có một bình hoa hắc lục, năm tuổi với màu sắc không khác cái cũ là mấy, giá tiền là 7,8 triệu.
Lâm Diệu Đông nhíu mày nhìn Trương Thiên, “Lấy cái này sao? Nhưng mà giá hơn 7 triệu, tấm thẻ kia của con thật sự sử dụng được chứ? Nếu cô gái kia lừa chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”
7,8 triệu nhân dân tệ, một khoản tiền lớn như này khiến Lâm Diệu Đông không khỏi chấn động, có chút lo lắng.
Trương Thiên cười.
Thẻ chắc chắn không có vấn đề gì, cho dù là có vấn đề thì anh cũng vẫn mua được.
Nhưng anh không muốn mua cái bình hoa, vì cái này là cổ vật, trưng bày trong nhà, âm khí nặng, không tốt.
Trương Thiên cuối cùng chọn một miếng huyết ngọc Quan Âm.
Thứ này linh khí dồi dào, hơn nữa cũng rất đẹp, tính thẩm mỹ cao, trưng bày trong nhà lại càng thích hợp.
“Cái này sao? Hơn 30 triệu đấy!” Lâm Diệu Đông khó tin hai mắt trợn tròn.
Cả đời này của ông cũng không thể kiếm được một số tiền lớn như vậy đâu.
Trương Thiên vỗ bả vai bố vợ một cái, trấn an, “Chút tiền mọn thôi, không phải sợ!”
“Chọn cái này, bố nói mẹ sẽ thích chứ?”
Giá tiền vẫn còn đính trên đó, không thích mới lạ.
Nhưng Trương Thiên đã nói như thế, coi như lấy lòng bà xã cũng tốt.
Lâm Diệu Đông liền mỉm cười nhận lấy.
Trương Thiên gọi nữ nhân viên Phong Vận đến, nói, “Lấy cái này đi.”
“Vâng, Ông Trương.” Nhân viên Phong Vận cung kính đáp.
“Còn nữa, cái mặt dây chuyền lần trước em gái tôi nhìn trúng còn không?” Trương Thiên hỏi.
Cô gái Phong Vận đương nhiên Lâm Tiểu Nhã thích dây chuyền nào, gật đầu nói, “Vâng Ông Trương, dây chuyền vẫn còn ạ.”
Nịnh em vợ là việc vẫn phải làm, đồ em vợ thích nhất định phải mua.
Trương Thiên trầm giọng nói, “Vậy tôi cũng lấy luôn, giúp tôi gói lại.”
“Vâng!” Cô gái Phong Vận vui vẻ đem hai món đồ gói lại.
KPI ngày hôm nay ăn đứt mấy tháng cộng lại, vui muốn chết.
Gói xong, bọn họ quay trở lại sảnh chờ dành cho khách.
Mã Văn Anh vẫn còn đang ngồi chờ ở đó, trong tay còn cầm thêm vài món đồ, đợi Lâm Diệu Đông bọn họ đến thanh toán.
Tất cả đồ đều để trên mặt bàn.
Bà ta nhếch miệng cười nhìn Lâm Diệu Đông, “Thanh toán thôi.”
“Chờ xem.
Lát nữa cũng đừng quá kinh ngạc nhé.” Lâm Diệu Đông đắc ý nói.
Kì thật trong lòng ông lúc này cũng rất hoảng, mấy chục triệu nhân dân tệ, cái thẻ này thật sự có thể trả hết sao?
Ông liên tục lẩm bẩm cầu nguyện, “Là thật, nhất định phải là thật.”
Bằng không, hôm nay ông khoác loác trước mặt mợ, thì chẳng khác nào dùng sức tát thẳng vào mặt mình.
.