Vừa rồi đã gửi cái gì?
Trong nhóm lập tức yên tĩnh, không có bát cứ ai lên tiếng nói chuyện.
Một đám ranh con đều giả ngây giả dại!
Trương Thiên:….
Trương Thiên: nói nghiêm túc, một tháng tới, tôi muốn tiêu diệt nhà họ Lăng.
Trương Thiên: nhưng thị phần của nhà họ Lăng trên thương trường quá lớn, tôi một mình không ăn nổi, không biết các ông chủ có hứng thú làm cùng tôi hay không?
Trải qua chuyện từ hôn lần trước, bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào thực lực của Trương Thiên.
Trương Thiên tuyệt đối có khả năng tiêu diệt nhà họ Lăng.
Nếu như nhà họ Lăng bị buộc phải rút ra khỏi khu thương mại Khánh Giang, thì để lại cái bánh gato lớn béo bở đến mức nào, điều này không cần phải nói.
Ai lại không có hứng thú cơ chứ?
Tưởng Minh Đức: Tôi là loại người quan tâm đến mấy cái thị phần kia sao? Tôi là xem trọng tình nghĩa với anh Thiên, chỗ này 20 tỷ anh Thiên cầm trước, không đủ thì cứ nói với tôi.
(Tưởng Minh Đức chuyển khoản đến tài khoản của Trương Thiên 20 tỷ)
Tô Phong: anh Thiên có việc gấp phải dùng tiền, lão phu sao có thể đứng yên không ra tay tương trợ được chứ?
(Tô Phong chuyển khoản đến tài khoản của Trương Thiên 20 tỷ)
Bành Hoa: là anh em, duyên chỉ có kiếp này không có kiếp sau, tiền này nhất định phải đưa cho anh Thiên.
(Tưởng Minh Đức chuyển khoản đến tài khoản của Trương Thiên 10 tỷ)
50 tỷ, tài chính đủ, có thể bắt đầu sử dụng rồi!
Đủ để xây dựng một nền tảng phát sóng trực tiếp chơi trong một tháng.
Trương Thiên: cảm ơn các ông chủ, tạm biệt.
Cái gì?
Tạm biệt?
Cái gì cũng đều chưa nói mà!
Trương Thiên nhếch miệng, cố ý ngừng lại một chút, khiến mấy ông chủ gấp đến phát điên.
Mấy người anh em này ở trong nhóm la làng lên, anh mới vào nói.
Trương Thiên: tôi muốn dùng tiền để xây dựng một nền tảng phát sóng trực tiếp, kiểm soát các phương tiện truyền thông.
Sau đó tôi sẽ tung các bằng chứng lịch sử đen của nhà họ Lăng, khiến nó được cả thành phố biết đến, quật ngã nhà họ Lăng.
Trương Thiên: Nhà họ Lăng có thể sụp đổ, nhưng mà nền kinh tế Khánh Giang không thể suy thoái được.
Trương Thiên: nếu không sẽ bị người bên trên gây sức ép!
Trương Thiên: Vì vậy, tôi muốn mọi người mau chóng tìm hiểu về các dự án kinh doanh chính, các hạng mục đầu tư chủ yếu của nhà họ Lăng, sau đó nhảy vào thị phần đó.
Một khi mọi người chuẩn bị kĩ càng, có thể tiếp nhận thị phần nhà họ Lăng, thì tôi sẽ tung bằng chứng ra.
Trương Thiên: Ba người sẽ gánh vác nền kinh tế chính của nhà họ Lăng ở Khánh Giang.
Trương Thiên: theo lý thuyết, tôi muốn ba người chia nhà họ Lăng ra thành ba miếng bánh gato.
Tưởng Minh Đức: đây là muốn lật trời sao?
Tô Phong: tôi đại khái đã hiểu được vấn đề, nhà họ Tô tôi nhất định phải làm!
Bành Hoa: chúng ta đây là đang nuốt trọn nhà họ Lăng sao?
Trương Thiên: có làm hay không?
Tương Minh Đức: CMN, nhất định phải lật đổ nhà họ Lăng.
Tô Phong: tôi chẳng có lý do gì để cự tuyệt cả.
Bành Hoa: hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho gọn ghẽ! Làm!
Trương Thiên: việc lật đổ nhà họ Lăng cứ giao cho tôi, mọi người chỉ cần sẵn sàng tiếp quản, càng sớm càng tốt rồi thông báo cho tôi là được.
Bành Hoa: đã rõ! Đây thật sự là muốn lật trời mà, tôi kích động quá đi mất!
Tưởng Minh Đức: đã rõ! Lão phu có cảm giác như quay trở lại thời thiếu niên điên cuồng!
Tô Phong: đã rõ! Tôi đây muốn thoát khỏi cơn ác mộng mang tên nhà họ Lăng!
Trương Thiên: mọi người triển khai hành động trong bí mật.
Cho nên làn này tôi muốn tham gia hội thương nhân Khánh Giang, sau đó mọi người cũng phải vào.
Tưởng Minh Đức: haha, Tứ Đại Thiên Vương thành phố Nam Châu cái quái gì chứ…
Bành Hoa: chúng ta đây là muốn làm Tứ Đại Thiên Vương Khánh Giang rồi!
Tô Phong: Có cái đùi lớn là anh Thiên này, thì ngày này chẳng mấy chốc sẽ đến!
Trương Thiên:…
Trương Thiên: bắt đầu biến được rồi đấy, mấy cậu nhóc!
Trương Thiên: tôi đã quảng cáo, tập đoàn Ái Thiên thông báo tuyển dụng streamer nổi tiếng, có thể kí hợp đồng ngay lập tức.
Tưởng Minh Đức, Bành Hoa, Tô Phong nghe xong kế hoạch của Trương Thiên, nội tâm không khỏi có chút kích động.
Vốn đã đến tuổi trung niên xế chiều, bây giờ lại giống như đang quay trở lại lúc còn trẻ bốc đốc đồng khởi nghiệp.
….
Hôm sau.
Trương Thiên và Lâm Tử Thanh đi lên tầng 20 của tập đoàn Hoằng Nhất.
Trang trí ở đây đã hoàn thiện, không phải nói đùa chứ, diện tích một tầng này hơn 7000 mét vuông, thực chất cũng không thể dùng hết được.
Bây giờ sửa sang lại 1000 mét vuông, xem như cải tạo thành văn phòng hành chính của tập đoàn Ái Thiên để xử lý công việc.
Lâm Tử Thanh đã tuyển dụng được hơn ba mươi người.
Bọn họ cũng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Trương Thiên ngoài đời.
Nhìn cách ăn mặc của Trương Thiên, trong lòng bọn họ có phần bài xích khinh thường.
Dù sao nghe đồn Trương Thiên “bám váy” Lâm Tử Thanh, cho nên cũng không được mọi người coi trọng.
Đặc biệt là trợ lý của Lâm Tử Thanh, Lý Dĩnh Nhi đối với Trương Thiên cangftor rõ vẻ khinh thường.
Lý Dĩnh Nhi và Lâm Tương Thanh quen biết nhau, hai người là bạn thân, nghe bên ngoài đồn tin về Trương Thiên cặn bã còn thường xuyên bất bình thay cho Lâm Tưởng Thanh.
Trương Thiên cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt này, triệu tập mọi người lại, câu đầu tiên nói trong buổi họp là:
“Công ty muốn chuyển hình thức kinh doanh, lấn sang ngành công nghiệp nền tảng phát sóng trực tiếp.
Kể từ bây giờ, sẽ đẩy mạnh quảng cáo, thông báo tuyển dụng streamer, người dẫn chương trình và lập tức phỏng vấn.
Nếu có thể “đào” được người nổi tiếng, thì cứ đào.
Không đào được, thì tìm người có chí hướng muốn làm người dẫn chương trình, hẹn tới công ty phỏng vấn, chỉ cần có tố chất cứ tuyển dụng vào hết công ty cho tôi.”
Tất cả mọi người đều không nói lên lời, bọn họ vốn là làm trong lĩnh vực nhà đất, bây giờ công ty lại đổi sang ngành phát sóng trực tiếp?
Lập tức, mười người rời khỏi công ty.
Công ty lúc này cũng chỉ còn lại mười mấy người.
Nhưng cái trở ngại này không làm khó được Trương Thiên, anh phân công những người khác làm công việc hành chính nội bộ.
Anh lập tức mượn bộ phận tuyên truyền PR của tập đoàn Hoằng Nhất bắt đầu quảng cáo tuyển dụng nhân sự.
Cùng ngày, ở thành phố Nam Châu, thậm chí là cả Khánh Giang, khắp nơi tràn ngập tin tức tuyển dụng streamer của tập đoàn Ái Thiên, lan truyền một cách mạnh mẽ.
Tối hôm đó, nhà họ Lăng cũng nhận được tin tức của Trương Thiên.
Lăng Uy ở trên bàn cơm, nghe Lăng Tiêu Vũ nói lại, suy nghĩ mở miệng, “Thế mà lại xây dựng nền tảng phát sóng trực tiếp sao?”
Lăng Tiêu Vũ trùng hợp là người phụ trách công tác truyền thông của gia tộc.
Nền tàng phát sóng trực tiếp Ngư Đấu của Khánh Giang cũng nằm dưới sự kiểm soát của anh ta.
Anh ta gập đầu một cái, đáp, “Đúng vậy, ông nội.
Bọn họ còn tuyên bố một tuần sau chính thức bắt đầu phát sóng trực tiếp.”
Sau lần từ hôn nhục nhã trước đó, nhà họ Lăng đã vô cùng căm hận Trương Thiên, luôn chú ý đến động tĩnh của anh.
Nhưng bọn họ không rõ anh có quan hệ như nào với người ở trên, vì vậy cũng không dám tùy tiện ra tay.
Nhưng Lăng Uy tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!
Mặc dù bây giờ vẫn chưa thể xử lý được Trương Thiên, nhưng tuyệt đối sẽ không thể để Trương Thiên có cơ hội phát triển.
Lăng Uy chỉ đạo Lăng Tiêu Vũ: “Quản lý tốt đoàn đội của cháu, đừng để hắn ta đào được bất cứ người dẫn chương trình nổi tiếng nào.
Ngoài ra, hãy làm cho Ngư Đấu trở nên nổi tiếng hơn nữa.
Bây giờ là thời đại lưu lượng*, bọn họ không có người có lưu lượng, chẳng mấy chốc sẽ xuống dốc thôi.
Chú ý giám sát thật kỹ, Trương Thiên người này, ta có chút không đoán được.”
(lưu lượng: lượt người hâm mộ, theo dõi, fan…)
Lăng Tiêu Vũ xem thường, nghiêm giọng nói, “Ông nội cứ yên tâm, hắn dựa vào cái gì mà đòi đấu với nhà họ Lăng chúng ta chứ? Cái loại nền tảng bé cỏn con này, không có người xem thì chẳng nổi lên được đâu.
Ngày bọn họ phát sóng, cháu sẽ mời vài minh tinh đầu bảng phát sóng trực tiếp trên nền tảng chúng ta.
Rất có thể nền tảng của anh ta, ngay cả một người truy cập cũng không có ấy chứ.
Hắn chỉ tự chuốc lấy nhục mà thôi.”
Lăng Uy gật đầu một cái.
Nền tảng phát sóng trực tiếp Ngư Đấu của bọn họ đã có tiếng tăm, nền tảng của Trương Thiên vừa mới tạo dựng này căn bản không thể so sánh với bọn họ được.
Chút tự tin này, bọn họ vẫn có.
…
Hôm sau, rất nhiều người trẻ tuổi ôm theo tâm trạng muốn nổi tiếng đều đến Ái Thiên nhận phỏng vấn nghề streamer này.
Bên ngoài cửa, ứng viên lấy số, số người ngồi trên ghế dài chờ phỏng vấn đã lên đến con số hàng trăm người.
Người thực hiện phỏng vấn chủ yếu là Lâm Tử Thanh, còn có cả trợ lý của cô Lý Dĩnh Nhi nữa, Trương Thiên cảm thấy chuyện này cũng rất quan trọng, nên cũng đến tham gia hỏi phỏng vấn.
Số đầu tiên đều là sinh viên vừa mới ra trường, không có điểm nổi bật nào, lập tức bị loại.
Lý Dĩnh Nhi hô, “Người tiếp theo!”
Một người đàn ông to béo bước vào.
Đôi mắt hí, cười hề hề, trông bộ dáng có vẻ rất ngốc.
Trương Thiên nhìn thấy cậu ta cảm thấy rất buồn cười.
Ánh mắt Lâm Tử Thanh và Lý Dĩnh Nhi lóe lên sự thất vọng.
Lý Dĩnh Nhi hỏi theo phép lịch sự mang tính chất lấy lệ, “Xin hỏi anh tên là gì?”
“Tôi là Lưu Mỗ.” Người mập trẻ tuổi cười hì hì đáp.
Người này trí thông minh có vấn đề à?
Lý Dĩnh Nhi nhíu mày hỏi lại một lần nữa: “Tôi hỏi anh tên là gì, không hỏi anh họ gì?)
(Lý Dĩnh Nhi hiểu nhầm từ “mỗ” trong tên của Lưu Mỗ nghĩa là “nào đó”, không phải là tên, đây là một cụm từ đệm, khi người đó không muốn nói thẳng tên mình ra)
“Ây da, cô gái này, cô làm sao vậy? Cô tưởng rằng tôi không hiểu ý cô sao? Tôi nói rồi, tôi tên Lưu Mỗ!” Người kia cười hề hề nói, “Nếu như cô không thích cái tên này của tôi, thì cô có thể gọi tôi bằng cái tên khác, DDP.”
Trương Thiên lập tức phụt cười…
…..
.