Cuồng Thám

**Nhóm dịch: Fulybook***

Tên đời này có thể có chuyện trùng hợp như thế sao?

Triệu Ngọc cố gắng thuyết phục chính mình, cho rằng bản thân chỉ đang suy nghĩ linh tinh thôi. Không thể có chuyện hắn vừa mới tham gia cuộc họp bắt nghi phạm vụ án cưỡng hiếp bằng gậy điện trước đó, mấy chục phút sau đã gặp kẻ tình nghi như thế này được?

Xác suất xảy ra loại chuyện này còn nhỏ hơn cả trúng giải nhất xổ số.

Triệu Ngọc siết chặt ly cocktail trong tay, dù có cố thế nào hắn cũng không thể uống nổi nữa, bởi vì người đàn ông mặc áo khoác lúc nãy quả thực quá đáng nghi! 

Mũ lưỡi trai, cúi đầu, ánh mắt tối tăm, lén lén lút lút…

Triệu Ngọc nhớ lại những tình tiết trong vụ án cưỡng hiếp bằng gậy điện mà tổ trưởng Khúc Bình đã thuyết trình trước đó, những người bị hại trong vụ án này đều là những người phụ nữ có lối sống không lành mạnh, khá phù hợp với những đặc điểm trên người cô gái hám tiền lúc nãy.

Ngoài ra, nghi phạm đã từng bị cào rách mặt, mà người đàn ông mặc áo khoác kia lại luôn dùng cổ áo để che mặt, chẳng lẽ... 

Chẳng lẽ...

Người đàn ông mặc áo khoác đó đúng là tội phạm trong vụ án cưỡng hiếp bằng gậy điện?

Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc không cách nào bình tĩnh được!

Hắn nghĩ, cho dù mình thực sự nhìn nhầm thì cũng phải đi theo xem thử. Ngay sau đó, hắn liền bỏ ly rượu xuống, nhanh chóng đuổi theo người đàn ông mặc áo khoác vừa biến mất.

Cửa ra ở quán bar giống như cửa vào, đều là một cái cửa nhỏ không có gì đặc biệt. Sau khi đuổi theo ra ngoài, Triệu Ngọc chạy thẳng vào một cái ngõ tắt sâu chật hẹp.

Lúc này đêm đã rất khuya, trong ngõ tắt tĩnh lặng không hề có tiếng động. Triệu Ngọc dựa theo ánh trăng, liếc mắt nhìn hai bên đường tắt, hắn đột nhiên phát hiện ở bên phải cuối ngõ tắt có một bóng người nhanh chóng lướt qua.

Hả?

Triệu Ngọc hơi sửng sốt, càng lúc càng cảm thấy đáng nghi. Hắn nhanh chóng đuổi theo nguời đó.

Theo dõi và truy đuổi vốn là những việc Triệu Ngọc hay làm lúc trước, hắn không những chạy nhanh mà tay chân cũng rất nhẹ nhàng, lúc hành động không hề phát ra chút âm thanh nào.

Nơi bóng đen vừa chạy qua lúc nãy lại là một cái ngõ tắt chật hẹp u tối, phía cuối con ngõ nối thẳng với bãi đỗ xe.

Lúc Triệu Ngọc đi qua phía sau một cái thùng rác màu xanh đột nhiên nhìn thấy một người đang nằm trên mặt đất, nguời đó chính là người đàn ông giàu có ban nãy đã đưa cô gái hám tiền đi.

Lúc này hắn ta đang nằm ngửa mặt lên trời, bất tỉnh nhân sự.

Bà nó chứ!

Triệu Ngọc cực kỳ khiếp sợ, nhìn dáng vẻ của người này, tám mươi phần trăm là bị điện giật.

Nếu như người đàn ông này bị điện giật, vậy thì... cô gái kia đâu?

Triệu Ngọc cúi đầu nhìn vào bóng tối, tuy không nhìn thấy gì, nhưng lại nghe thấy tiếng sột soạt ở một khúc quanh nào nó vang lại.

Không phải chứ!

Thực sự trúng rồi?

Triệu Ngọc cảm thấy hơi phấn khích, nhìn xung quanh, phát hiện có một cây gậy gỗ bị ném ở bên cạnh thùng rác, liền thuận tay nhặt lên.

Hắn rón rén đi tới khúc quanh, thò đầu ra nhìn một cái, bất ngờ nhìn thấy nguời đàn ông mặc áo khoác  ở trong quán bar đang làm gì đó trên mặt đất.

Cẩn thận nhìn lại, cô gái hám tiền ban nãy cũng đã bị điện giật ngất xỉu, người đàn ông mặc áo khoác đang vội vàng cởi bộ váy trên người cô ta ra!

Triệu Ngọc trợn mắt lên, không nghi ngờ gì nữa, cảnh tượng trước mắt đã chứng minh rõ ràng, tên nghi phạm mà đội cảnh sát đang khổ sở muốn bắt đã xuất hiện sờ sờ trước mắt hắn.

Được rồi, nhãi con!

Ngày hôm nay gặp phải ông đây chỉ có thể trách số mày xui xẻo thôi!

Ông đây phải vì dân trừ hại!

Đánh lén là bản lĩnh của Triệu Ngọc, hắn nhanh chóng xông tới, không đợi người đàn ông kia kịp phản ứng liền dùng cây gậy gỗ đánh vào phía sau gáy hắn ta.

Lực tay của Triệu Ngọc rất mạnh, cú đánh này lại dùng hết sức, chỉ nghe một tiếng “rắc”, cây gậy gỗ liền gãy làm đôi.

Người đàn ông mặc áo khoác kia không ngờ lại bị đánh lén sau lưng, ngớ ra rồi lập tức nhảy lên, sau đó nhìn Triệu Ngọc bằng ánh mắt gian ác, cây gậy điện trong tay phát ra tiếng xoẹt xoẹt.

Không thể nào!?

Lần này, đến phiên Triệu Ngọc ngớ người, hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, trong lòng suy nghĩ, chẳng nhẽ... đánh như thế mà chẳng hề hấn gì à? Tên này... đã từng luyện thiết đầu công hay sao?

Chẳng ngờ, người đàn ông kia chỉ mới trừng Triệu Ngọc hai giây, mắt đã trợn trắng, chân mềm nhũn, đổ rầm xuống đất, ngất xỉu.

Hơ!

Lúc này Triệu Ngọc  mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.

...

Một tiếng sau, Triệu Ngọc lại trở về phòng làm việc trong cục cảnh sát.

Văn phòng lúc này còn náo nhiệt hơn so với lúc trước, các điều tra viên đều nóng lòng đợi kết quả đối chiếu.

Lý Bối Ny chớp chớp đôi mắt to, giơ ngón tay cái ra với Triệu Ngọc: “Sư huynh, anh thật là oai phong quá! Vậy mà dám một thân một mình đi bắt tội phạm! Thật ra, việc anh xin nghỉ phép lúc nãy chỉ dùng để che mắt người khác thôi đúng không? Khai thật đi, có phải anh đã sớm tra ra được manh mối của tên tội phạm rồi không?”

Không biết tại sao, Triệu Ngọc lại chẳng hề có cảm giác gì với cô gái nhỏ có dáng vẻ đáng yêu Lý Bối Ny này, có lẽ là do vóc người cô bé không đẹp, tuổi quá nhỏ, khuôn mặt lại bình thường chăng? Thấy cô bé nói mãi không ngừng, Triệu Ngọc liền bực mình lên tiếng: 

“Có thể rót giúp anh ly cà phê không?”

“Được! Được!” Lý Bối Ny cầu còn không được ấy chứ, cô bé nhanh chóng chạy đến phòng trà nước.

Lúc này, Lưu Trường Hổ từ xa bước vào nói: “Hừ, đừng có vội tưởng bở! Còn chưa biết có phải đã bắt được tội phạm hay không đâu! Nếu mà bắt nhầm phải người dân bình thường thì lần này lãnh đủ!”

Lời này rõ ràng là nói cho Triệu Ngọc nghe, nhưng giờ đây Triệu Ngọc đang cảm thấy mệt mỏi, lười để ý đến anh ta.

Ai biết được, Lưu Trường Hổ còn chưa dứt lời, tổ trưởng Khúc liền vui vẻ chạy tới, cao giọng nói: “Các đồng chí, đã có kết quả, mẫu máu, mẫu nước tiểu đều trùng, loại gậy điện cũng vậy, bây giờ đã có thể kết luận, kẻ này chính là nghi phạm của vụ án cưỡng hiếp bằng gậy điện! Phá xong án rồi!”

Nghe thấy lời này, trong phòng làm việc đột nhiên vang lên tiến vỗ tay rào rào, người thì vui vẻ, người thì hưng phấn, cũng có người đố kị, nhưng tất cả mọi người đều không thể không nhìn về phía Triệu Ngọc.

Một giờ trước, Triệu Ngọc còn vì chuyện xin nghỉ phép mà gây gổ với phó đội trưởng, chẳng ai có thể ngờ chỉ mới một tiếng sau, người thần tốc phá được vụ án lại cũng chính là Triệu Ngọc này!

Mọi nguời lại cảm thấy hơi nghi hoặc, không biết Triệu Ngọc đã bắt được hung thủ bằng cách nào?

“Ai! Quá tuyệt vời! Cảnh sát Triệu giỏi quá!” Lý Bối Ny đặt ly cà phê xuống trước mặt Triệu Ngọc, hưng phấn khen: “Chúc mừng anh, được nhận tiền thưởng đừng quên khao mọi người nhé!”

Tiền thưởng?

Triệu Ngọc nhớ lại một chút, hình như trong đội cảnh sát có quy định, những cảnh sát trực tiếp bắt được tội phạm đều được thưởng tiền mặt. Ngoài ra, còn có thể được ghi vào sổ ghi công, rất có ích cho việc lên chức hoặc sát hạch trong tương lai.

Bắt tội phạm còn kiếm được tiền?

Chuyện tốt! Chuyện tốt!

Triệu Ngọc nhếch miệng, liếc phó đội trưởng Lưu một cái sắc lẹm. Sắc mặt Lưu Trường Hổ vốn không tốt, bị Triệu Ngọc liếc như thế liền nắm chặt tay lại, không hề lên tiếng.

“Côn điện mà nghi phạm sử dụng là do chính hắn ta tự cải tiến, điện áp cao đến 300.000V, có thể đánh ngất người khác trong nháy mắt!” Tổ trưởng Khúc Bình giảng giải chi tiết: “Họ tên của nghi phạm vẫn chưa tra rõ, chỉ biết hắn ta là một học sinh cấp ba, có khả năng là đã thôi học. Vì bị thương nặng nên nghi phạm đã được đưa vào bệnh viện đa khoa, giờ vẫn đang được theo dõi, tạm thời chưa thể thẩm vấn được. Triệu Ngọc này, lúc đó cậu… quả thực hơi nặng tay!”

“Cái gì? Tôi nặng tay? Ông nghĩ thử đi, gậy điện tới 300.000V, tôi dám không nặng tay sao?” Triệu Ngọc không chút ngại ngùng nói: “Nếu không đánh ngất hắn ta, thì chắc người xong đời bây giờ là tôi rồi!”

“Bác sĩ nói, một gậy này của cậu, phỏng chừng phải hai ba ngày sau hắn mới có thể hồi phục ý thức được!” Khúc Bình cười, không hề có ý trách cứ Triệu Ngọc, quay người ra chỉ thị cho Lưu Trường Hổ: “Phó đội trưởng, đêm nay phải điều người đến bệnh viện giám sát, cậu sắp xếp chút đi!”

Lưu Trường Hổ gật gật đầu, ánh mắt sáng lên, nhìn Triệu Ngọc nói: “Được rồi, Tiểu Triệu, người là do cậu bắt được, vậy đêm nay cậu vất vả một chút, đến bệnh viện giám sát đi nhé?”

“A ha...” Triệu Ngọc lười phải để ý tới anh ta, chậm rãi quay người một cái, lười biếng nói: “Tôi mệt rồi, mấy người ai thích thì đi đi! Đã bắt người cho mấy người rồi, bây giờ tôi muốn đi ngủ một giấc thật ngon... a ha...”

“Cậu!” Lưu Trường Hổ tức đến mức muốn lệch mũi: “Triệu Ngọc, đây là đội cảnh sát, đội cảnh sát có kỷ luật của đội cảnh sát, cậu có thái độ gì thế hả? Sao, bắt được tội phạm liền đắc ý à? Hừ, theo tôi thấy, cậu đúng là mèo mù vớ cá rán, có gì hay chứ? Đúng rồi, trước đây, ai nói không thèm làm cảnh sát? Ai...?

Lưu Trường Hổ đang nói hăng máu, bỗng dưng thấy Triệu Ngọc vươn tay cầm lấy ly thủy tinh đang đựng cà phê kia, thầm kêu không ổn, theo phản xạ có điều kiện vội vàng trốn về phía sau, nấp xuống gầm bàn.

Ai biết được, Triệu Ngọc chẳng qua chỉ là nhanh chóng nhấc ly cà phê lên khoái chí uống một ngụm, không hề có ý định ném về phía anh ta.

Như thế làm cho Lưu Trường Hổ đang trốn dưới bàn càng thêm lúng túng.

Triệu Ngọc vốn định chế nhạo anh ta vài câu, nhưng uống một ngụm cà phê xong, trong đầu chợt vang lên một âm thanh trong suốt dứt khoát:

“Nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, mức độ hoàn thành: 75%. Chúc mừng, bạn đã nhận được một đạo cụ ẩn hình, mời kiểm tra và nhận!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui