Nhà hàng trên tầng cao nhất của Hilton hôm nay bị người bao trọn.
Nhân viên nhà hàng thật ra đã sớm quen rồi, dù sao rất nhiều người giàu có đều chọn chỗ này của bọn họ để cầu hôn, tỏ tình, các loại như vậy, cho nên sau khi giải tán khách, bọn họ còn cố ý hỏi đối phương, có cần những dịch vụ khác hay không?
Bọn họ có người chơi đàn violon riêng cưa mình, cũng có người chơi đàn dương cầm, bánh kem, hoa hồng cũng đều có thể chuẩn bị cho khách hàng.
Nhưng không ngờ đối phương không có bất kỳ yêu cầu dư thừa gì, chỉ nói giải tán hết khách là được.
Cho nên cả một buổi chiều hôm đó, nhân viên trong nhà hàng đều tò mò người bao phòng hôm nay là ai, người này lại muốn làm cái gì.
Về sau, lúc Thẩm Mộ Ngạn tới, một số nhân viên phục vụ ở đây đều choáng váng, lúc đang suy đoán lung tung anh rốt cuộc muốn làm gì, Cố Phán cũng đến rồi.
Hai người bọn họ dù là vẻ ngoài hay khí chất, đều quá thu hút sự chú ý, quá xứng đôi, cho nên dẫn đến việc, về sau lúc Cố Phán đi tới, nhóm nhân viên phục vụ nhàn rỗi đang đứng trong góc phòng đều nhao nhao hiếu ký hướng về phía bọn họ quan sát.
Mà bên này, sau khi Cố Phán nghe xong người đàn ông ở đối diện nói ra câu nói kia, đầu óc có một thoáng là một mảnh trống rỗng.
Thật ra trước đó, trong đầu cô từng tuôn ra một vạn khả năng, thế nhưng chỉ duy nhất không có một cái này.
Cho nên, giờ nghe xong lời Thẩm Mộ Ngạn nói, phản ứng đầu tiên của cô là không thể tin được hỏi lại: "Người nào đó? Người nào đó nào cơ?"
Hoàng hôn mùa thu tới sớm hơn mùa hè một chút, lúc này bên ngoài đã giăng đầy một mảng lớn ánh tà dương màu cam đỏ, chân trời xanh thẳm cùng tầng mây nhiễm lên sắc màu đỏ rực.
Tia sáng rực rỡ theo cửa sổ sát đất của nhà ăn tiến vào, nhuộm lên hơn phân nửa bóng dáng của Thẩm Mộ Ngạn.
Anh ngồi ngay ngắn ở nơi đó, đôi mắt sâu thẳm đen nhánh lẳng lặng nhìn Cố Phán, không lập tức lên tiếng trả lời câu hỏi của cô, nhưng trong ánh mắt lại giống như đã cho cô đáp án rồi ——
Advertisement / Quảng cáo
Người nào đó? Người nào đó nào cơ?
Em thấy sao?
Cố Phán gắt gao nắm lấy điện thoại di động, chỉ chốc lát, cô cúi đầu xuống mở ra Wechat một lần nữa. Ấn mở cái ảnh chân dung đen thui kia, sau đó, ấn thẳng vào nút gọi video.
Điện thoại của Thẩm Mộ Ngạn ở đối diện vang lên, âm thanh ở trong bầu không khí yên tĩnh này có vẻ hơi đột ngột.
Ánh mắt của hai người lúc này vẫn đang chặt chẽ quấn quýt lấy nhau, Cố Phán không nhúc nhích nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện, thật lâu sau, cô nhìn thấy anh cầm điện thoại lên.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ khẽ ấn lên màn hình điện thoại, một giây sau, bên Cố Phán vang lên một tiếng "Píp", video được kết nối.
Quai hàm rõ ràng của người đàn ông xuất hiện ở trước mắt Cố Phán, cô ngơ ngác ngồi ở đó, thật lâu cũng không có phản ứng gì.
Thật ra thì, Cố Phán không phải là chưa từng tò mò về thân phận của【S 】, cô từng có mấy lần nói bóng nói gió hỏi anh, nhưng người kia lại không đáp lại một chữ nào.
Lâu dần, Cố Phán cũng không còn ham muốn thăm dò nữa.
Với cô mà nói,【S 】 không thể nghi ngờ là một sự tồn tại đặc biệt. Có rất ít người cô muốn thân thiết thật sự, đồng thời tín nhiệm vô điều kiện.
Ngoài ông bà nội và anh trai ra, bên cạnh cũng chỉ có Đổng Thiện Thiện mà thôi.
Mà【S 】thì là người đầu tiên, cũng là người duy nhất, chưa từng gặp mặt, đã được cô đặt ở trong lòng, hơn nữa thực sự hoàn toàn ỷ lại lại tín nhiệm.
Nhưng bây giờ đột nhiên nói với cô, người ở bên cạnh cô nhiều năm như vậy, cưng chiều cô nhiều năm như vậy, thật ra chính là người đàn ông mà gần đây cô thích... Cái này khiến cô thật sự là không có cách nào tiếp nhận được ngay.
"Cho nên nói, người mà nhiều năm như vậy vẫn luôn nói chuyện với em trên Wechat, em gặp phải bất kỳ chuyện gì bất ngờ, đều có thể ngay lập tức giúp em giải quyết, là anh à?"
Lúc Cố Phán nói ra lời này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có một tia không thể tưởng tượng nổi. Câu chữ tuôn ra rồi, đôi môi đỏ mọng vẫn như cũ hơi hé mở, như là đã quên đóng lại vậy, cả người nhìn qua, ngơ ngác đến đáng yêu.
Thẩm Mộ Ngạn nghe thấy câu hỏi của cô, đáp lại vẫn ngắn gọn như cũ: "Ừ."
Đúng rồi, đúng rồi, Cố Phán vốn vẫn còn có cảm giác không thật, nhưng giây phút này đột nhiên lại cảm thấy chân tướng chính là như thế.
【S 】 ở bên kia Wechat giống hệt người đàn ông ngồi đối diện. Cách nói chuyện, cách làm việc cho tới bây giờ đều là thái độ cực kỳ nhạt nhẽo, cô có thể cảm nhận được sự bao dung cùng nuông chiều mà đối phương dành cho mình, lại cũng có thể nhận ra được tính tình của đối phương có chút lạnh nhạt.
Mà hình tượng như thế và Thẩm Mộ Ngạn, chẳng phải là cùng một người sao!
Lúc này, Cố Phán cảm thấy đầu óc rối tinh rối mù, cũng trong khoảnh khắc đó, cô nhớ lại rất nhiều cảnh trò chuyện Wechat cùng 【S 】trước đó.
—— Người nào đó ơi!! Người nào đó ơi! Ban nhạc của bọn em hôm nay hoàn thành bản ghi âm đầu tiên rồi! Ô ô ô Em vui quá đi mất TVT
—— Người nào đó ơi, a a a a a Vé máy bay em nhận được rồi! Người anh phái tới cũng liên lạc với em rồi. Sau khi em đến chỗ trượt tuyết ở nước ngoài, sẽ gửi ảnh tuyết cho anh!
—— Em nói cho anh biết nha, người nào đó, đầu tường mới của em quả thực là nhan sắc thần tiên trên trời QAQ Không chịu nổi nữa, mỗi ngày em đều chết đi sống lại một vạn lần ấy!
—— Người nào đó, Người nào đó...
Lúc nhớ lại đến chỗ nào đó, hồi ức đột nhiên dừng lại.
Cố Phán ban đầu còn có biểu cảm kinh ngạc, trong nháy mắt đã trở nên tỉnh táo.
Cô chăm chú nhìn người đàn ông ngồi đối diện, lúc lại mở miệng, câu chữ giống như là rít ra từ trong kẽ răng ——
"Cho nên nói, chuyện em muốn theo đuổi anh, anh đã sớm biết, hơn nữa cũng chưa từng có suy nghĩ muốn ngăn cản?"
Cố Phán rốt cuộc hiểu rõ, cũng rốt cuộc tin tưởng rồi. Trước đó Thẩm Mộ Ngạn nói, người vệ sĩ kia cũng không theo dõi cô, cũng không báo cáo các loại hành trình gì của cô cho anh.
Nhưng không phải là không cần vệ sĩ báo cáo sao! Cmn cô đều tự mình nói với tên đàn ông chó má đó rồi mà!
Vừa nghĩ tới chuyện lúc trước, cô nói với【S 】trên Wechat kia rất nhiều lần bản thân thích đầu tường mới như vậy, không ngừng a a a a ô ô ô ô mãi không dứt, Cố Phán chỉ muốn đập đầu vào tường.
Mình rốt cuộc là đã làm chuyện ngu xuẩn gì đây chứ! Mặt ngoài thì bày ra vẻ thận trọng cùng xa lạ với người đàn ông kia, nhưng lén lút lại đã sớm thổ lộ với anh một vạn lần rồi!
Cố Phán hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình không thể nhớ tiếp nữa, không thì sớm muộn gì không phải là bị bản thân đần chết thì là bị chính mình tức chết.
Cuối cùng, cô ổn định tâm tình, lại hỏi: "Cho nên nói... Những ngày này anh chính là cứ như vậy nhìn em chủ động tới gần anh, còn giả vờ giấu diếm thân phận, anh lại thản nhiên để mặc không hỏi tới? Anh rốt cuộc muốn làm gì hả? Chẳng lẽ là muốn chơi đùa em, chính là muốn tự thể nghiệm một chút cảm giác được em theo đuổi?"
Thật ra, Cố Phán nói xong hai câu phía sau kia thì cũng có chút hối hận.
Thẩm Mộ Ngạn là người thế nào, có lẽ cô hiểu anh còn chưa đủ thấu đáo.
Nhưng【S】ở trên Wechat kia, Cố Phán lại biết rất rõ.
Advertisement / Quảng cáo
Người kia đối với cô từ trước đến nay là xin gì được nấy. Rrất nhiều khi cô bị oan ức anh đều sẽ nghĩ biện pháp giúp cô hả giận, anh trai cô và ông bà nội yêu thương cô, cũng là có nguyên tắc.
Mà người kia, lại là cưng chiểu cô vô điều kiện, không nguyên tắc, không giới hạn.
Nhưng lúc này Cố Phán thật sự là tràn ngập tức giận, chỉ cần vừa nghĩ đến bản thân từng làm qua những chuyện ngu xuẩn kia, thì trên mặt cô giống như có lửa đốt, vừa xấu hổ vừa chịu không nổi.
Cho nên mở miệng cũng có chút nói mà không lựa lời.
Có điều, hiển nhiên Thẩm Mộ Ngạn cũng không quá mức để ý tới lời cô nói, sắc mặt vẫn như cũ trầm lặng như nước. Hồi lâu sau, anh bình tĩnh trả lời: "Lúc đó em chỉ coi anh là thần tượng mới của em, mà trước đó, em từng có vô số kinh nghiệm đổi thần tượng rồi."
Cố Phán vừa nghe xong lời này, vẻ mặt tức khắc cũng có chút xấu hổ.
Cho nên, gã đàn ông chết tiệt này cho là cô thích anh cũng giống như cô thích vô số thần tượng trước đó, sau khi qua một đoạn thời gian ngắn ngủi, thì ném sang một bên không để ý đến nữa?
Nếu là như vậy, vậy oán giận cùng bực tức trong lòng cô trái lại là giảm đi một chút.
Nhưng mà nghĩ lại, Thẩm Mộ Ngạn biết rõ cô không thích sữa bò cùng với mấy loại đồ ăn kia, nhưng vẫn là vào lúc cô theo đuổi anh, cố ý vô tình bắt cô ăn! Hơn nữa còn có chuyện lật xe mấy lần kia...
Giờ nghĩ lại, rõ ràng đều là anh đang cố ý làm!
Bản thân lập tức cảm thấy giống như một con cáo ngu xuẩn tự cho là thông minh, tưởng là đang từng chút từng chút một dụ dỗ con mồi mình coi trọng vào hang, thật ra lại không biết, rõ ràng cô mới là người bị dẫn vào trong lưới!
Cô tức giận đến mức chẳng quan tâm gì nữa nâng bàn chân nhỏ ở dưới bàn lên, hung hăng đạp vào đùi của người đàn ông đối diện một cái.
Sau đó, cũng không muốn trò chuyện tiếp nữa, cầm túi xách lên đứng dậy liền muốn đi.
Sao Thẩm Mộ Ngạn có thể để cô rời đi như vậy, cho nên vào lúc cô đi ngang qua bên người, lập tức níu lại cổ tay của cô, thoáng dùng sức, kéo thẳng cô vào trong lòng mình.
Hai cánh tay thon dài rắn chắc giống như cái kìm sắt, sít sao giữ lấy eo nhỏ của Cố Phán. Mùi hương thanh lãnh thoang thoảng trên người anh trong khoảnh khắc đó biến thành một tấm lưới kín không kẽ hở, chặt chẽ quấn quanh người cô gái trẻ.
Anh hiếm khi, tựa như tỏ ra yếu đuối, đem khuôn mặt tuấn tú chôn ở hõm cổ của Cố Phán.
Hô hấp ấm áp tê dại phả lên da của cô, sống lưng cùng chân tay trong khoảnh khắc đó, trở nên cứng ngắc lạ thường.
"Anh... Anh làm gì đấy?!"
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông vẫn như cũ vùi ở hõm cổ của cô, rầu rĩ mở miệng: "Đừng lộn xộn."
Cố Phán nghe xong câu nói này của anh, lại có chút giận mà không chỗ phát tiết ——
"Đừng lộn xộn gì chứ! Coi như trước đó anh ở trong tối nhìn em làm loạn, nhìn em theo đuổi anh, là bởi vì anh sợ lần này em lại tùy tiện chơi đùa... Nhưng về sau thì sao?! Bắt em ăn ớt xanh với cà rốt! Còn nhất định muốn em uống sữa tươi nữa!"
Cố Phán nói rồi nói, như là đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, tay nhỏ nắm thành quả đấm, hung hăng đập lên bờ vai của anh một cái.
"Hai ngày trước, em nói chuyện điện thoại với anh, hỏi anh thích mèo hay chó, anh rõ ràng hiểu ý em, còn nói cho em biết anh thích heo!!!"
Cô Cố vừa nghĩ đến đây, thật sự trong nháy mắt lại tức đến bùng nổ.
Tên đàn ông chó má này thật phiền quá mà à à!
Cố Phán giãy dụa muốn đứng dậy, không muốn lại bị hai ba câu của anh lừa gạt nữa.
Nhưng nào ngờ, một giây sau, Thẩm Mộ Ngạn đột nhiên thấp giọng lên tiếng: "Ừ, anh sai rồi, anh xin lỗi."
Anh không nên lợi dụng thời cơ cô theo đuổi mình, liền muốn nhân cơ hội thay đổi tật xấu kén ăn của cô. Cũng không nên bởi vì ghen thầm, dùng biện pháp của mình phạt cô.
Cô bé quá khó đoán trước, anh đã quen giải quyết hậu quả cho cô, lại vào lúc ban đầu còn chưa quen nên chân chính ở chung với cô như thế nào.
Anh biết mình đã dùng sai phương pháp, cũng biết bản thân khiến cô tức giận rồi.
Những sai lầm này, anh đều biết, cũng hoàn toàn chịu phạt.
Mà sau khi Cố Phán nghe thấy lời xin lỗi của anh thì động tác chậm lại, dường như hoàn toàn không nghĩ đến người đàn ông này sẽ đột nhiên nói lời xin lỗi cô.
Cảm xúc trào ra trong lòng dường như được xoa dịu đôi chút, Cố Phán nghĩ lại, lại nhớ đến những năm này, sự chăm sóc cùng cưng chiều mà【S 】dành cho mình, trong lòng không khỏi lại sinh ra gợn sóng.
"Vậy... rốt cuộc anh thích em lúc nào?"
Giờ xem ra, thời gian người này thích cô, tuyệt đối sớm hơn thời điểm cô cảm nắng anh.
Thế nhưng trong ấn tượng, hình như cô thật chưa từng gặp anh mà, chẳng lẽ anh chỉ dựa vào việc tán gẫu trên Wechat, đã để ý tới cô rồi?
Thẩm Mộ Ngạn lại siết thật chặt hai cánh tay, ôm cô càng chặt hơn, sau đó, giọng lành lạnh nói: "Rất sớm."
Advertisement / Quảng cáo
"Rất sớm là lúc nào?" Cố Phán quyết định truy hỏi đến cùng.
Người đàn ông đang ôm cô lần này im lặng rất lâu, thật lâu sau đó, mới lại nói: "Lúc em còn đang học cấp ba."
Cố Phán không nhận ra, người đàn ông ở trước mặt nói ra câu đó xong, thì hô hấp bỗng nhiên trở nên chậm chạp lại có chút nặng nề.
Thật giống như đang yên lặng chờ phản ứng của cô vậy.
Nhưng Cố Phán giống như hoàn toàn không quan tâm trọng điểm mà Thẩm Mộ Ngạn để ý tới, toàn bộ lực chú ý của cô đang đặt trên chuyện khác ——
"Sớm như vậy à? Thế, vì sao anh nhịn lâu như vậy mà không đến tìm em chứ? Không sợ trong thời gian này bên cạnh em xuất hiện người khác à?"
Giọng nói nhàn nhạt trong trẻo của người đàn ông ép tới ——
"Sẽ không có người khác, cũng không có khả năng có người khác."
Cô bé mà anh trông giữ nhiều năm như vậy, vẫn luôn cất kỹ dưới đáy lòng, yên lặng đợi cô từ từ lớn lên, sao có thể bỏ mặc để người khác chen vào?
Thẩm Mộ Ngạn cho tới bây giờ đều không hề lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng anh biết, nếu một ngày lời nói của cô trở thành sự thật, vậy anh tuyệt đối sẽ làm ra chuyện vô cùng đáng sợ.
Anh có kiên nhẫn chờ đợi, càng có kiên nhẫn chiếm đoạt.
"Vậy nên, Phán Phán, em chỉ có thể là của anh."
Người đàn ông trầm giọng mở miệng, đôi môi mỏng dán ở bên tai Cố Phán, trong hô hấp ẩn chứa dục vọng chiếm hữu nồng đậm, khiến người run rẩy.