"Vân Hoàn, bên ngoài gió lớn, còn không đẩy em con vào...Ơ, Cảnh Châu cũng tới à?"
Bà Vân thấy hai chị em Vân Hoàn mãi không đi vào, sợ Vân Thanh Thanh mới ra viện bị cảm lạnh, nhịn không được ra xem một chút.
Kết quả mới đảo mắt qua đã thấy Phong Cảnh Châu đang ở đây, đối với Vân Hoàn liếc mắt một cái rồi nói:
"Vân Hoàn, cái đứa nhỏ này, sao không báo trước với mẹ một tiếng là Cảnh Châu cũng tới hả?"
"Mẹ, con..."
Vân Hoàn vừa định lên tiếng giải thích thì đã bị Vân Thanh Thanh cắt ngang.
"Mẹ, anh Cảnh Châu tới là để thăm con, mẹ cứ chặn trước cửa như vậy, anh Cảnh Châu sẽ hiểu lầm là gia đình chúng ta không chào đón anh ấy vào nhà đấy!"
Bà Vân lấy lại tinh thần, không rảnh lo nghĩ nhiều như vậy, vội vàng tiếp đón bọn họ vô nhà.
Vân Hoàn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Phong Cảnh Châu đẩy Vân Thanh Thanh cùng nhau đi vào, hai người họ còn thấp giọng nói chuyện ôn nhu thắm thiết với nhau, ngay lập tức cô cảm thấy những lời muốn nói ra đều bị chặn ngay ở cổ họng.
Cô buồn bã nở nụ cười:
"Mẹ, thân thể con có chút không thoải mái, không thể cùng ăn với mọi người được, con xin phép về trước"
Sắc mặt bà Vân khẽ biến đổi:
"Hoàn Hoàn, con đừng gây chuyện nữa được không?"
Gây chuyện?
Cô đây là đang gây chuyện sao?
Hốc mắt Vân Hoàn khẽ đỏ, như có tầng nước mỏng phủ lên:
"Mẹ, Cảnh Châu là chồng con, không phải của Vân Thanh Thanh!"
Cô cũng là con gái ruột của mẹ, vì cái gì mà mẹ vĩnh viễn chỉ biết đau lòng cho Vân Thanh Thanh mà xem nhẹ cảm xúc, tình cảm của cô?
Bà Vân nhìn cô, thở dài nói:
"Hoàn Hoàn, mẹ biết con chịu nhiều ủy khuất, nhưng Thanh Thanh đã bị như vậy rồi, hơn nữa ba năm qua em con không được gặp Cảnh Châu, coi như con thương em mà dung túng cho nó một lần đi?"
"Mẹ, con thương em thì ai là người thương con đây? Cảnh Châu là chồng của con, dựa vào cái gì mà con phải nhường cho nó?" Vân Hoàn cắn môi, gằn từng chữ một
"Nhường?"
Giọng điệu Bà Vân bỗng trở nên sắc bén:
"Nếu không có con thì Thanh Thanh và Cảnh Châu sớm đã là một đôi rồi!"
Vân Hoàn ngước mắt, cô như không thể tin những lời nói này được thốt ra từ chính người mẹ ruột của mình.
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con và Cảnh Châu sớm đã ở bên nhau lâu rồi, nếu không phải Vân Thanh Thanh, nếu không phải bố mẹ giúp em ấy che giấu sự thật, con cũng sẽ..."
"Được rồi được rồi"
Vẻ mặt bà Vân tức giận, cắt ngang lời nói của cô:
"Những cái chuyện xưa lắc xưa lơ đó thật không biết tại sao mỗi ngày đều treo trên miệng con nữa! Hôm nay, Thanh Thanh vất vả lắm mới trở về, con có cái gì muốn nói thì cứ để cơm nước xong rồi nói, giờ đi vào hết đi!"
Không đợi Vân Hoàn phản bác, bà Vân đã xoay người đi vào trong nhà.
Vân Hoàn nhìn hoàn cảnh của mình, cô cắn môi, bước chân đi vào.
Bỏ đi...
Coi như đây chính là lần cuối cùng, dù sao về sau cô cũng sẽ không bao giờ chịu đựng nữa...
Cô bước vào nhà, nhìn về phía bàn ăn, một bên Vân Thanh Thanh ngồi cùng với Phong Cảnh Châu, một bên là ba mẹ cô ngồi cạnh nhau.
Nghiễm nhiên trông thật giống như hai cặp phu thê ngồi đối diện nhau.
Còn cô đây thì tính là cái gì?
Vân Hoàn chậm rãi đi về hướng bàn ăn, ngồi đơn độc ở một bên, tuy nhiên, ở trước mặt cô bát đũa đều không có.
"Dì Phương, lấy thêm một bộ bát đũa lại đây"
Vân Thanh Thanh lớn giọng phân phó người hầu, rồi nhìn về phía Vân Hoàn mang theo ý xin lỗi:
"Chị à, chị đã ba năm không về nhà, mọi người đều cho rằng lần này chị cũng sẽ không trở về cho nên...Chị ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, mau dùng bữa đi, đây chính là món cá diếc kho yêu thích của chị này"
Vân Thanh Thanh gắp một miếng thịt cá bỏ vào bát trước mặt Vân Hoàn.
Vân Hoàn nhìn miếng thịt cá kia, sống mũi chua xót:
"Chị không thích ăn cá"
Từ trước đến nay cô đều không thích ăn cá, ba mẹ thiên vị Vân Thanh Thanh, mà món Vân Thanh Thanh thích ăn nhất chính là món cá diếc kho.
Cô vì muốn làm vui lòng ba mẹ liền nói với họ, cô và Vân Thanh Thanh giống nhau, đều thích ăn cá.
Thế là từ đấy trên bàn ăn của Vân gia, đều có món cá.
Nhưng mà, cô trời sinh đã không ăn được cá, cứ mỗi lần ăn xong, cô đều phải trốn vào trong toilet, moi xương cá mắc kẹt trong cổ họng ra, nước mắt chảy đầm đìa cả khuôn mặt.
Diễn nhiều năm như vậy, cô sớm đã cảm thấy mệt mỏi.
Hiện giờ nghĩ đến, vì Vân Thanh Thanh mà lấy lòng ba mẹ, thật sự không đáng giá, không đáng giá một chút nào!.