Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại

Sắp hoàn rồi, chỉ còn mấy chương nữa thôi. Nên mỗi ngày ta sẽ đăng 1 chương a ^^

—————————————————————-

Nói đến đây, tiểu Mị Thi đã ngừng lại, giọng nói trước đó tràn đầy thương tâm. Sau đó nó ôm lấy chân Soviet một cáu thật chặt rời mới lùi ra sau một bước. Bộ dáng đáng thương như vậy, khiến người ta nhìn đến đau trong lòng.

Đáng tiếc Tô Đông Thi ngoại trừ cảm giác thương tâm chỉ dành cho Soviet ra, bất cứ thứ gì khác phát sinh y cũng lười cảm nhận, cho nên hình ảnh trước mắt cũng là ngó lơ một bận.

Y nhìn tiểu Mị Thi, định mở miệng hỏi thêm chuyện gì đó. Nhưng sau đó lại không hỏi nữa, mà đưa mắt nhìn sang Soviet.

Soviet từ sau khi tiểu Mị Thi nói xong liền rơi vào tình cảnh trầm mặc, khiến cho y cảm thấy lo lắng. Xong rồi xong rồi. Không cần nói cũng biết, trong lòng sủng vật nhà y cư nhiên bị tiểu Mị Thi đốn ngã.

Tô Đông Thi kéo Soviet sang, bên kia tiểu Mị Thi ôm lấy chân Soviet cũng đồng dạng kéo lại. Tô Đông Thi đành trừng mắt nhìn cái đuôi kia nửa ngày, rất nhanh đã khiến nó rời khỏi.

Sau đó liền phát hiện sủng vật nhà mình có chỗ nào đó không đúng.

Soviet bị y ôm đến một câu cũng không cự tuyết, thập chí cả người còn tựa vào trong ***g ngực của y. Tuy rằng bộ dáng ngoan ngoãn như thế rất đáng mong đợi, nhưng so với tính tình hàng ngày của Soviet, này tuyệt đối không phải là sủng vật y biết a.

Tô Đông Thi vừa hưởng thụ bộ dáng ngoan ngoãn của Soviet, vừa đảo mắt nghĩ ngợi. Nghĩ không ra cái gì, đành dùng sức ôm Soviet một cái liền thả lỏng, đem hắn ra trước mắt, lấy trán chạm trán, ôn nhu hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Không! Chỉ là cảm giác đau lòng thay cho tiểu Mị Thi!”

Xúc cảm lạnh tựa như băng đá truyền đến từ trên trán lôi kéo Soviet trở về trạng thái thanh tỉnh. Theo bản năng lại sờ sờ đỉnh đầu tiểu Mị Thi, cũng không phát hiện tư thế có gì không đúng. Đầu hắn cuối xuống, mi tâm không nhịn được nhíu thành một đoàn.

Tô Đông Thi nhìn bộ dáng của hắn liền cảm thấy không vui, nhưng rất nhanh đã bị khống chế cảm giác lại. Y nâng đầu Soviet lên, nhìn đến gương mặt thất thần của hắn, mạnh mẽ giáng môi xuống, hung hăng hôn một trận đến khi Soviet có chút hít thở không thông mới bực tức mà buông ra, nhưng lại bình tĩnh nói:

“Ta không thích ngươi gạt ta”

Y dù chỉ là một đại cương thi, nhưng không có nghĩa là y không có trực giác, không có nghĩa y không biết suy nghĩ. Dù trước đây đúng là cương thi rất ít khi suy nghĩ, nhưng sau khi gặp Soviet, mỗi ngày y cũng đều dùng vận tốc cực hạn mà suy nghĩ. Tuy rằng giờ phút này Soviet nghĩ cái gì y không rõ, nhưng y lại biết rõ hắn đang suy nghĩ, chỉ là biết, cho nên cảm thấy rất khó chịu. Mà y không thể cùng Soviet động tay động chân, cho nên lại rất không vui. Hắn là sủng vật của y, còn là sủng vật cả đời của y. Nếu như hắn suy nghĩ nhiều đến thương tâm, chính y cũng rất đau đớn.

Y rất muốn bạo phát, y muốn cho sủng vật nhà y biết y không thích như vậy. Y chỉ có thể hôn, dùng sức mà hôn, dùng hôn mà phát tiếc, hơn nữa ban nãy y hôn còn chưa đủ. Một chuyện vẹn đôi ba đường, thật sự rất tốt.

Tô Đông Thi cảm thấy lửa giận trong lòng nguôi bớt một chút, tuy trên mặt vẫn là biểu tình lãnh đạm, nhưng trong lòng lại sớm thất thần.

“Ngươi…!”

Soviet há miệng thở dốc, lại nhìn đến một bộ dáng đàng hoàng nghiêm túc, trong mắt lại như ẩn ẩn cảm giác bị tổn thương của Tô Đông Thi, Soviet liền không nói gì được nữa. Hắn chỉ có thể hung hăng chà chà cái miệng, vô tình khiến cho cánh môi càng trở nên đỏ thẫm, trực tiếp làm cho ý vị trong mắt Tô Đông Thi ngày càng trở nên sâu hơn. Soviet một bên thở dốc xong xuôi, hồi sức trở lại, mới bắt đầu nhìn đến Tô Đông Thi, chậm rãi nói nhớ đến suy nghĩ của mình lúc trước.

Cảm xúc của hắn ra sao, hắn căn bản không muốn che giấu. Chỉ là bây giờ đang muốn cẩn thận suy nghĩ lại, chờ đến khi chắc chắn cũng không muộn. Nhưng cố tình cái tên Tô Đông Thi này lại…

Soviet lặng lẽ thở dài, trên mặt không lộ ra chút biểu tình, nói:

“Mặc dù tiểu Mị Thi nói có chút hoang đường, nhưng ta cảm thấy nó không có nói dối ta. Nhưng mà vẫn có mấy chỗ ta vẫn nghi ngờ nha. Thứ nhất lúc tiểu Mị Thi nó bất tỉnh, giống như đã chết đi rồi vậy, tiếp theo nó tỉnh lại, đã trở thành Mị Thi. Cuối cùng thì Mị Thi hình thành như thế nào vậy? Thứ hai, lúc nó tỉnh dậy trên cổ đã đeo mảnh ngọc lưu ly này, mảnh ngọc là ai cho nó ư? Hơn nữa nó nói là mảnh ngọc đối với nó một chút ảnh hưởng cũng không có, tại sao khi đến tay ta lại trở thành như vậy? Thứ ba, tiểu mị Thi gọi ta là cha nó, bởi vì trước đây có người giống hệt như ta đã từng cứu vớt nó. Đó là kiếp trước của ta sao? Là ta đã chuyển kiếp hả?”

Càng nói, Soviet càng kinh ngạc, sau đó đột nhiên lại ngừng không nói tiếp nữa.

“Còn chuyện gì nữa ngươi mau nói đi!”

Tô Đông Thi mờ mịt nhìn Soviet thúc giục. Mà tiểu Mị Thi nghe Soviet nói hắn tin nó không lừa hắn, mới mạnh dạn chạm vào trên đùi Soviet nhưng hắn lại không phảm ứng, khiến cho tiểu Mị Thi đang thương tâm muốn chết càng trở nên thương tâm hơn. Tiểu Mị Thi là muốn Soviet âu yếm dỗ dàng, thế nhưng gặp phải tình huống Soviet nói luyên thuyên một hồi, mặc dù hai tay vẫn ôm đùi Soviet không buông, nhưng sau đó không cưỡng lại cơn buồn ngủ liền chậm rãi rơi vài giấc mộng ngọt ngào.

Tô Đông Thi kiên nhẫn đợi Soviet hoàn hồn trở lại, mà Soviet đến khi thanh tỉnh mới nhận ra Tô Đông Thi biểu tình mờ mịt nhìn mình, còn tiểu Mị Thi lại ngon lành mà ngủ.

Nhìn hai thân ảnh trước mắt, Soviet trong lòng thế nhưng vui vẻ, hóa ra lời nói của mình còn có thể thôi miên Mị Thi. Như vậy sau này nếu như đánh không lại Mị Thi tộc nhân, chỉ cần hắn luôn miệng nói nói nói một hồi, có thể khiến hết thảy Mị Thi tộc nhân chìm vào hôn mê nha.

Bất quá Tô Đông Thi không có buồn ngủ, cũng không có mơ màng, mà là tinh thần hăng hái nhìn chằm chằm vào tiểu điểu của Soviet, chân chính nghe vào tai chẳng biết được bao nhiêu điều.

‘Không có gì. Mặc dù ta cảm thấy rất vô lý, thế nhưng có thể thử một lần!”

Tuy rằng Soviet không tin lắm những chuyện kia, thế nhưng cẩn thận suy nghị một phen mới có thể nghiêm túc nói nhưng lời nói. Nói xong, lại nghĩ đến cái gì, hai mắt hắn liền sáng rỡ, tiếp theo hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt của Tô Đông Thi, trong lòng lại hạ quyết tâm.

Mấy phút đồng hồ sau, Soviet tròn mắt nhìn mình vẫn đứng yên tại chỗ, trong lòng không rõ là cảm giác mất mát hay loại tư vị gì, nhưng mà vẫn không nản chí, tiếp tục nhắm mắt lại nhẩm niệm trong đầu “mau tiến vào tiến vào không gian bên trong lưu ly của tiểu Mị Thi”. Qua bao lâu không biết được, Soviet đột nhiên cảm giác cơ thể mất trọng lượng, trở nên nhẹ bẫng, mà chút ảm đạm trong lòng trở nên thanh tỉnh hẳn.

Soviet mở mắt ra, trước mặt là một mảnh đen kịt, thần tình trong mắt lóe lên tia hoang mang, rốt cuộc lại là thế nào sao?

“Tạch”

Hắn mở đèn lên, căn phòng lúc trước trang trí như cũ hiện ra rõ ràng trong tầm mắt.

Hắn trở lại căn phòng lúc trước. Lần thứ hai tiến vào, trong lòng không còn cảm giác kích động nữa, mà cẩn thận quan sát một lần. Soviet đi đến bên tủ quần áo, lấy ra một bộ mặc vào. Bộ quần áo hình như mua lâu rồi, kiểu cách có hơi già dặn, nhưng Soviet cũng không để ý lắm, đến trước gương nhìn thử, cảm thấy quần áo khoác lên người từ trên xuống dưới đều thoải mái, cho nên nhoẻn miệng cười một cái.

Cuối cùng cũng không có xích lõa nữa rồi.

Tiểu điểu đáng thương cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh ai muốn kéo thì kéo nữa rồi.

Hạnh phúc được mấy phút sau, Soviet liền thu hồi tâm tình. Trước mắt còn một chuyện phải thử nghiệm một chút.

“mau trở ra trở ra không gian bên trong lưu ly của tiểu Mị Thi”

Miệng nhẩm niệm mấy lần, Soviet lại cảm giác cơ thể mất trọng lực như ban nãy, xoay vòng chao đảo một hồi liền thanh tỉnh trở lại.

Mở mắt ra, Soviet nhanh chóng nhìn xung quanh mình.

Tô Đông Thi, tiểu Mị Thi, hang ổ. Hết thảy đều cực kì quen thuộc hiện ra trước mắt.

Xem ra, hắn nghĩ đúng rồi.

Nâng tay lên trước mặt muốn nhìn rõ lưu ly, lại phát hiện ra mảnh ngọc đã biến đi đâu mất.

A! Sao tự nhiên lại không thấy nữa vậy?

Nhưng mà sau đó rất nhanh, hắn liền không có cơ hội nghĩ đến chuyện này nữa.

“Bịch” một tiếng, bên tai vang lên thanh âm cái gì đó va chạm, giây tiếp theo liền phát hiện mình đang muốn ngã xuống.

“A?”

Soviet hoảng hốt, theo bản năng dùng lực chống đỡ, nhưng sau đó lại phát hiện ra mình căn bản không có ngã ra đất, mà bị người ôm vào trong quan tài. Ôm vào trong quan tài cũng không đáng nói, đáng nói là Tô Đông Thi cư nhiên cả người nằm đè lên trên người hắn.

“Tô Đông Thi ngươi muốn làm cái gì hả? Ngươi nặng lắm có biết không!”

Soviet nổi đóa, một khắc trước còn đang hảo hảo suy nghĩ chuyện trọng đại, một khắc sau đã đối diện với loại chuyện bị ức hiếp này, lại còn bị người thân thuộc nhất, không đúng không đúng, là cương thi thân thuộc nhất ban ngày ban mặc ôm vào trong quan tài.

“Là ngươi ép ta!”

Tô Đông Thi như là tận lực đè nén cái gì đó trong người, âm thanh trầm thấp khàn khàn. Đang nói chuyện, đột nhiên y trở mình một cái, ôm lấy Soviet.

“Ban ngày ban mặc ta không có buồn ngủ!”

Được đổi thành tư thế không còn bị chèn ép, thế nhưng vẫn rất là kì quái. Một người một cương thi nhìn nhau chằm chằm nửa ngày, Soviet cựa người muốn chống tay ngồi dậy, lại bị Tô Đông Thi gắt gao giữ lấy không cho động. Giãy giụa mấy lần đều không ngồi dậy được, Soviet mới giận dữ quát lên.

“Vừa vẵn ta cũng không muốn ngươi ngủ. Chúng ta làm một chút chuyện đi!”

Tô Đông Thi một chút cũng không bị tâm tình tức giận của Soviet ảnh hưởng, hơn nữa là trực tiếp bỏ qua, một tay bình thản ngang nhiên giữ lấy Soviet, một tay nhẹ nhàng vuốt lên lưng Soviet.

Tiếp theo, giữa không gian cực kì yên tĩnh bên trong quan tài, vang lên tiếng “rẹt rẹt” như thanh âm của vải vóc bị xé rách. Kèm theo âm thanh kia, Soviet liền cảm thấy lưng mình trở nên mát lạnh.

Cái áo Soviet vừa mới mặc lên người lúc này đã nằm trên tay Tô Đông Thi, giây tiếp theo liền trở thành đống vải rách, bị ném ra ngoài quan tài.

“Ngươi làm cái gì vậy hả? Đó là quần áo của ta đó!”

Soviet hoảng hốt giữ lấy quần của mình, bi phẫn gào lên với Tô Đông Thi. Áo bị xé rách thì coi như thôi đi, nhưng quần vất vả lắm mới tìm thấy, hắn không muốn nó cũng bị xé a. Hắn không có muốn tiểu điểu đáng thương lại hiện ra lồ lộ trước mặt bàn dân thiên hạ đâu.

“Ta muốn làm một chuyện, mà chuyện kia nhất định phải đem ngươi lột sạch mới được.”

Tô Đông Thi biểu tình nghiêm túc nói. Nhìn thấy Soviet dùng tay níu chặt quần, y vẫn là do dự một chút, nói cho cùng cũng là sợ Soviet bị tổn thương, đang không biết nên bắt đầu cởi bỏ từ đâu.

“Rẹt rẹt rẹt!”

Năm ngón tay của Tô Đông Thi tung bay một phen, sau đó chiếc quần đáng thương cũng trở thành vải vụn mà bị ném ra bên ngoài quan tài. Toàn thân Soviet không còn bất kì mảnh vải nào che chắn.

Bộ quần áo mới mặc chưa tới mười phút, vinh quang trở thành vải rách.

Soviet cực kì bi phẫn.

Mà đang lúc căm hận nhìn Tô Đông Thi, hắn mới phát hiện bi phẫn bây giờ không phải trọng điểm, trọng điểm chính là Tô Đông Thi đang muốn làm gì vậy?

Đột nhiên Soviet cảm thấy có chút bất thường len lỏi.

“Ngươi ngươi ngươi làm cái gì mà lột sạch con người ta ra như thế hả? Ngươi ngươi muốn làm gì thì nói, ta đâu có nói là không đáp ứng ngươi!”

Soviet lắp bắp nói một tràng dài, mấy chữ cuối có chút suyễn mà nói không nên lời.

“Thật sao?”

Tô Đông Thi nghe hắn nói, trong giọng nói pha chút kinh hỉ, ngẩng đầu lên nhìn Soviet.

“Thật sự!”

Soviet nhìn thấy tay Tô Đông Thi cuối cùng cũng rời khỏi mảnh vải đang che chắn cho tiểu điểu đáng thương, liền lén thở ra một hơi, trịnh trọng gật đầu một cái.

“Ngươi cho ta cắm vào đi!”

Xách định thành ý của Soviet xong, Tô Đông Thi liền nhếch miệng cười một cái. Vừa cười, ngón tay vừa không thành thật sờ sờ vào nơi nào đó, lại chọc chọc vào nó một phen, biểu tình cực kì nghiêm túc nói.

“Cắm vào?”

Soviet kinh ngạc hỏi lại một lần nữa, đến khi nhận lấy cái gật đầu khẳng định của Tô Đông Thi, địa phương bên dưới lại bị y chọt chọt phải, ánh mắt kiên định không chớp, hết thảy chứng tỏ một điều những gì y nói nãy là đều là lời thật lòng, vô cùng thật lòng.

Nhưng mà cắm vào, muội ngươi, ngươi đùa à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui