Cuồng Thú - Băng Long

Trầm mặc một hồi, Dương Phỉ chậm rãi mở miệng.
“…Phong Dao, tôi có từng nói qua, cậu nhìn thì thông minh, kỳ thật là một tên ngốc không?”
“Phỉ, tớ nói như vậy là nói thật, cậu không cảm động còn chưa tính, lại còn nói tớ ngu ngốc?”
Dương Phỉ bĩu môi nói: “Cậu vốn chính là đồ ngốc, đại ngu ngốc hàng thật giá thật, bằng không ai cũng không thích, sao lại cố tình đi thích tôi?”
Bạch Phong Dao bất đắc dĩ cười nói: “Được được được, tớ đây coi như là một đại ngu ngốc hàng thật giá thật được chưa- ”
Chưa nói xong, người đối diện lại hôn lên, vài giây sau mới buông ra.
Dương Phỉ thoả mãn liếm liếm môi, lộ ra nụ cười đỉnh đạc, nói: “Ừm, cảm giác cũng không tồi.”
Bạch Phong Dao vuốt cánh môi còn lưu lại hơi thở của Dương Phỉ, cười khổ nói: “Phỉ, lần này cậu sẽ không muốn đánh tớ một quyền nữa đi?”
Dương Phỉ chậc chậc hai tiếng, một bộ biểu tình không có gì lạ: “Vừa rồi đánh cậu trước, là lo lắng tôi không thể thích ứng, tôi đây không phải chịu thiệt sao? Cho nên đương nhiên phải đánh một cái, cân bằng tâm lý một chút cũng đúng thôi! Nếu cảm thấy không tệ, đương nhiên sẽ không đánh cậu.” Nói được phi thường đúng lý hợp tình.
“Tớ đây có phải nên cám ơn cậu cảm thấy không tệ, không đánh tớ?”
Dương Phỉ huy phất tay, nói: “Không cần khách khí.”
“…”
Không nhìn nụ cười phức tạp của Bạch Phong Dao, Dương Phỉ chống tay vào bồn tắm bên cạnh đứng dậy, lấy chân đá đá bả vai Bạch Phong Dao.
“Cậu còn muốn ngâm bao lâu? Nước cũng lạnh rồi, đứng lên mặc quần áo mau! Tôi cũng muốn tắm, ở công trường chảy đầy mồ hôi, da dinh dính thật chịu không nổi.”
Bạch Phong Dao chọn mi cười nói: “Vậy cậu còn không đi ra ngoài? Tính xem tớ mặc quần áo sao? Tớ không ngại…”
“Tôi không nhàm chán như vậy.” Dương Phỉ hướng hắn dựng lên ngón giữa, hai tay cắm sau túi, huýt sáo, chậm rì rì đi về phía cửa phòng tắm.
“Phong Dao.” Dương Phỉ đứng ở cửa, cũng không quay đầu lại.
“Lại có chuyện gì a? Bạn Dương?” Đưa lưng về phía hắn, Dương Phỉ lắp bắp nói: “Tôi đối lọai sinh vật nam tính giống mình không có bao nhiêu tính thú, nếu tôi… Nếu cuối cùng tôi vẫn, vẫn không cách nào tiếp nhận cậu… Mặc kệ là cậu ở mặt trên hay là tôi ở mặt trên…”
“Chuyện đó cũng không thành vấn đề.” Bạch Phong Dao vô tình cười cười, nói: “Là tự tớ thích cậu, cậu cũng không sai, không cần cảm thấy có lỗi với tớ.”
“… Vậy cậu sẽ thích người khác sao?”
Bạch Phong Dao ôn nhu hỏi: “Phỉ, trước tiên cậu thành thật nói cho tớ biết, cậu chán ghét hai chúng ta hôn nhau sao?”
“Không chán ghét.” Dương Phỉ lập tức dùng sức lắc đầu.
Bạch Phong Dao cười nói: “Vậy đôi khi, hãy để cho tớ hôn cậu, như vậy tớ sẽ thực thỏa mãn, có thể tiếp tục cố gắng không ngừng thích cậu.”
Dương Phỉ chần chờ hỏi: “…Hôn môi là đủ rồi sao?”
“Hôn môi là đủ rồi.”
Dương Phỉ lập tức tiếp lời nói: “Được, tôi đây cho cậu hôn tôi, nhưng cậu không được thích người khác, chỉ được thích một mình tôi, tôi cũng cam đoan với cậu, tôi sẽ không thích người khác nữa, cứ giao ước như vậy, cậu dám bội ước, tôi liền đánh chết cậu.”
Nói xong, như là sợ Bạch Phong Dao đổi ý, không đợi hắn đáp lời, Dương Phỉ liền vội vội vàng vàng mở cửa chạy đi, gấp đến độ ngay cả cửa cũng không đóng lại.
Bạch Phong Dao chỉ có thể ngơ ngác nhìn chăm chú vào cánh cửa không có một bóng người, vài phút sau, mới lấy lại tinh thần, từ bồn tắm bò lên, lau khô thân thể, mặc vào quần áo phát ra hương vị ánh mặt trời.
“Thu họach ngoài ý muốn…”
Bạch Phong Dao bên miệng treo một nụ cười quỷ dị không thể nhận ra nói nhỏ, phảng phất ngay cả chính hắn đều không nghe thấy .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui