Thành phố B, khu Bắc, bầu trời mờ mịt.
Một chiếc trực thăng từ từ đáp xuống trong tiếng động cơ ầm ầm.
Vài người mặc quân phục nước A khống chế một người đàn ông bước xuống khỏi trực thăng.
Người đàn ông đi đầu, cao lớn oai phong, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng.
Diêm Thần vừa kết thúc ba tháng làm nhiệm vụ bên ngoài, trên người anh không hề mang theo vẻ mệt mỏi, vừa xuống trực thăng là trực tiếp đến chỗ thủ trưởng báo cáo.
Thủ trưởng Tần nhìn Diêm Thần từng bước đạt được thành tích như ngày hôm nay, ông càng có ý bồi dưỡng Diêm Thần trở thành người nối nghiệp mình, chỉ có điều là một người đi trước, ông không khỏi lo lắng cho tình trạng hôn nhân của Diêm Thần, công việc của bọn họ nhiều khi mất tích trong suốt mấy tháng, tuy Diêm Thần còn trẻ, nhưng chính vì trẻ tuổi nên vợ chồng son mới chung đụng thì ít xa cách thì nhiều.
"Tiểu Thần, nhiệm vụ lần này hoàn thành rất xuất sắc, ta đã nhận được thư cảm ơn của Liên Hiệp Quốc, tiếp theo có lẽ càng bận rộn hơn, ta cho đám thanh niên các cậu mấy ngày nghỉ phép, nghỉ ngơi cũng rất quan trọng.
"
Diêm Thần nhận sự sắp xếp của thủ trưởng, anh trở về chỗ ở, không mở đèn, chỉ ngồi bất dộng trên sofa.
Ba ngày nay anh chưa chợp mắt, không chỉ vì mức độ khó khăn của nhiệm vụ khiến anh không rảnh nghỉ ngơi, mà còn vì mỗi lần anh nhắm mắt lại, tâm ma của anh lại xuất hiện.
Anh mở nguồn điện thoại đã tắt một thời gian rất dài.
TV cảm ứng thông minh cũng tự động loading.
.
.
Diêm Thần vốn đang uể oải không vui thì ngoài ý muốn nhìn thấy người anh nhớ thương hàng đêm trên TV.
Cô gái của anh vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, trong gameshow, cô cười ngọt ngào như vậy, ánh mắt như chứa hàng ngàn ngôi sao, có điều không phải cười với anh.
Anh thấy cô đứng trong phòng bếp, bận trước bận sau nấu ra một bàn thức ăn ngon, nhưng cho tên nhóc nào kia, tên gì nhỉ.
.
.
Cô gọi cậu ta là Giang Tuần?
Diêm Thần không thể không thừa nhận, anh đang ghen đến phát điên.
Diêm Thần muốn hút một điếu thuốc, nhưng tìm trong nhà cả buổi cũng không thấy bóng dáng gói thuốc lá.
Trên TV, gameshow có tên vẫn còn đang phát.
Diêm Thần không vào xem, lúc này, anh không thể không ra ngoài hít thở cho thoáng.
Đêm đã khuya, không khí mang đến cảm giác mát lạnh.
Diêm Thần lái xe chạy như bay trên đường, không phải anh không biết Minh Mị đã dọn ra khỏi nhà của bọn họ, anh cũng đoán được, sự lạnh lùng của cô bây giờ đều do một tay anh tạo thành.
Diêm Thần biết, tất cả đã ngoài tầm kiểm soát, giống như tâm trạng anh lúc này.
Minh Mị vừa kết thúc một ngày ghi hình mệt mỏi, hôm nay, cô đi thăm ban Giang Tuần, đúng lúc được gặp ảnh đế Cố Lẫm, là một fan hâm mộ ảnh đế, được tiếp xúc với thần tượng khoảng cách gần đến thế, cô cảm giác mình đã đạt tới đỉnh cao của một fan hâm mộ.
Dù bận rộn suốt cả ngày, mệt mỏi cũng không thể ngăn được hưng phấn.
Minh Mị bước xuống khỏi xe bảo mẫu, cô tạm biệt Lỵ Hương rồi vui vẻ đi lên lầu.
Cô thuê một căn phòng kiểu cũ trong tiểu khu, tuy gia cảnh Minh Mị khá giả, nhưng trong kiếp này cô muốn sống dựa vào thực lực của chính mình, phòng ở hơi cũ nhưng trang thiết bị đầy đủ, khoảng cách đến trung tâm thành phố cũng gần, lại gần ga tàu điện ngầm, thuận tiện cho cô đến công ty.
Điểm trừ là tiểu khu kiểu cũ không có thang máy, đèn hành lang lúc sáng lúc tối.
Minh Mị đi thẳng lên lầu, tới một ngã rẽ, đột nhiên cô bị một lực thật lớn kéo lại.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cô không kịp đề phòng, cả người bị người nọ ép lên tường.
Không để Minh Mị kêu cứu, người nọ đã cúi đầu hôn lên.
.