#Kiều thê 24 nhà ma
Diêm Thần không nói một lời, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Nhưng dù sao Lỵ Hương cũng là người lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm, khả năng nhìn người vẫn khá tốt.
Khoan bàn đến giá trị nhan sắc của người đàn ông này, chỉ cần nhìn vào khí chất quanh người anh thì cũng đủ biết không phải người bình thường nào cũng có, huống chi bộ âu phục được thiết kế riêng trên người anh, người sáng suốt đều biết anh là người giàu có kín tiếng, người như vậy làm sao có thể là vệ sĩ.
Có điều, đương nhiên Lỵ Hương hiểu rõ một đạo lý, có rất nhiều người, khi nói đến thân phận chân thật của họ, cô không cần biết quá nhiều, đôi khi biết quá nhiều cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Nếu Minh Mị đã nói vậy, cô cứ cho là như vậy thôi.
Nhìn thoáng qua Diêm Thần, Lỵ Hương ngầm đánh giá, khuôn mặt này, dáng dấp này trở thành thần tượng Châu Á hoàn toàn không vấn đề, không phát triển trong ngành giải trí quả là đáng tiếc, cô chỉ có thể thầm tiếc hận.
Chẳng qua, Diêm Thần chỉ cần lạnh nhạt liếc cô một cái, cô đã kiềm chế lại cánh tay chuẩn bị đưa danh thiếp cho anh lại.
"Khụ khụ.
.
.
" Lỵ Hương ho khan một tiếng, mong giảm bớt bối rối của mình.
"Bảo bối, em biết không? Fans hâm mộ trên weibo của em đã tăng lên một triệu người! Mấy hôm nay hot seach đều là tin về em và Giang Tuần!" Lỵ Hương lấy Ipad cho Minh Mị xem số liệu, cô đã nhận đươc vô số lời mời hợp tác quảng cáo rồi, chỉ là đang sàn lọc lựa chọn mà thôi.
Ngoại trừ quay gameshow, hằng ngày Minh Mị chủ yếu chỉ huấn luyện và học tập, dù lúc rảnh cũng tranh thủ luyện vũ đạo và diễn xuất.
Hai ngày được nghỉ ngơi hiếm có thì lại bị Diêm Thần làm bậy đến nỗi không thể xuống giường.
Minh Mị rất ít khi quan tâm đến weibo của mình, tất cả đều do Lỵ Hương quản lý.
Nghe thế, Diêm Thần sâu xa liếc Lỵ Hương một cái.
Không biết vì sao, bị anh vệ sĩ nhìn một cái, Lỵ Hương cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Bảo bối, còn một tin tốt nữa, trước đây em và Giang Tuần quay chung bộ phim , vì hiện tại hai người đang hot, bên đoàn phim muốn lăng-xê, chị đã giúp em không đi tuyên truyền phim rồi, sắp tới em nên có sự chuẩn bị đi.
"
Đối với chuyện Ly Hương đổi tên phim từ thành Minh Mị tỏ vẻ không thể nào phản bác, dù sao nhân vật em gái cô diễn cũng một lòng muốn hoàn thành nghiệp lớn ở khoa chỉnh hình và yêu thích người anh trai chính trực do Giang Tuần đóng.
Lỵ Hương bảo tài xế lái xe đi, sau đó cũng không lãng phí thời gian, cô bắt đầu thông báo đại khái lịch trình hôm nay cho Minh Mị.
Minh Mị cũng tiến vào trạng thái làm việc, mặc kệ Diêm Thần muốn đi theo để làm gì, bây giờ cô chỉ muốn bật tính năng phớt lờ Diêm Thần mà thôi.
Địa điểm ghi hình lần này là khu vui chơi nổi tiếng của thành phố B, nếu đã là show yêu đương giả tưởng, đương nhiên phải thỏa mãn tâm tư có một cuộc hẹn hò hoàn mỹ của thiếu nam thiếu nữ.
Lộ trình tương đối xa, lúc xe cô đến nơi Giang Tuần đã có mặt từ lâu.
Dựa vào sự khác thường của Diêm Thần mấy ngày nay, trước khi bắt đầu ghi hình, Minh Mị đưa mắt tìm kiếm Diêm Thần, nhưng ngoài ý muốn là không thấy bóng dáng anh đâu.
Bên này, màn hình bắt đầu quay đặc tả cảnh hai người gặp nhau trước cửa khu vui chơi, Giang Tuần mặc áo sơ mi trắng, sức sống thiếu niên bừng bừng, khiến người xem liên tưởng đến dáng vẻ học trưởng mà mình từng thầm mến thời học sinh.
Sau đó là đến tiết mục chơi các trò chơi điển hình trong khu vui chơi, nào là vòng xoay ngựa gỗ, tàu lượn siêu tốc, trượt thác nước, cuối cùng đương nhiên không thể thiếu nhà ma.
Minh Mị tự nói với mình không cần phải sợ, trong nhà ma đều là người giả ma, hơn nữa bên cạnh cô còn có Giang Tuần.
Vì để tăng cảm giác rùng rợn trong nhà ma, tổ quay phim chỉ gắn máy ghi hình mini trên người hai người, hơn nữa còn thay đổi kịch bản, để Minh Mị và Giang Tuần chia ra đi vào từ hai cửa của nhà ma, muốn tạo ra tình huống mạo hiểm kích thích, sau đó hai người mới hội ngộ nhau.
Minh Mị hít sâu một hơi, quả thật như tráng sĩ quyết tâm đi vào nhà ma.
Vừa mới đi vào, bầu không khí đã u ám khủng bố.
Minh Mị không dám nhìn xung quanh, cô lần mò từng bước đi về phía trước, nhưng con đường phía trước đen kịt, thỉnh thoáng mới có ánh sáng mờ ảo lóe lên.
Bên tai là tiếng hú tiếng rên thảm thiết vang lên như sấm, Minh Mị cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Cô cố gắng trấn tĩnh, tốt xấu gì cô cũng là người từng chết qua một lần, còn sợ quỷ gì chứ?!
Có điều, sự thật chứng minh, người dọa người, hù chết người.
Đang lúc cô lấy thêm can đảm để đi tiếp thì bỗng dưng, có chất lỏng lạnh buốt đang nhiễu lên cánh tay cô.
Minh Mị không khỏi tưởng tượng muôn vàn hình ảnh, cô không dám nhìn xem là thứ gì, cô nhìn sang bên cạnh thì bị một gương mặt quỷ trắng hếu, khiến cô sợ đến mức hồn phi phách tán.
Cô đưa tay che mắt không dám nhìn đường đi, đột nhiên sau lưng xuất hiện một cánh tay mạnh mẽ cường tráng ôm lấy eo cô, vòng ôm ấm áp khiến cô cảm thấy an toàn ngay lập tức.
"Đừng sợ, là anh.
"
Giọng anh trầm ấm vang bên tai cô.
.