Cưỡng Tình FULL


Trong xe bảo mẫu, Diêm Thần biết Minh Mị dùng cách phớt lờ để tỏ rõ sự bất mãn của cô với anh.

Minh Mị lại âm thầm thở dài, Diêm Thần cứ đi theo cô như vậy, quả nhiên không có chuyện gì tốt.

Diêm Thần lấy ly nước ấm đưa cho Minh Mị.

Minh Mị cũng không còn sức cáu kỉnh với Diêm Thần, cô nhận ly nước uống một ngụm.

Lỵ Hương đứng trước cửa xe, cô chỉ nhìn mà không vào, trong lòng âm thầm buồn bực, tại sao mình không vào cơ chứ? Cô sợ một vệ sĩ làm gì?
Bên này, điện thoại Diêm Thần vang lên không đúng lúc.

Minh Mị thấy anh nhận điện thoại, thái độ vô cùng nghiêm túc.

Cuộc gọi chỉ ngắn ngủi hai phút, Diêm Thần cất điện thoại vào túi sau đó nhìn về phía Minh Mị, Minh Mị bỗng lùi về sau theo bản năng.


Anh cũng không ép sát mà chỉ đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu cô.

"Anh phải đi rồi, tự chăm sóc tốt cho bản thân.

"
Nói xong, anh xoay người rời đi.

Minh Mị nhìn theo bóng lưng anh xuyên qua cửa kính xe, nhớ tới kiếp trước, cô cũng từng nhìn theo bóng lưng Diêm Thần vô số lần như vậy.

Bởi vì, anh đưa lưng về phía cô, cô mới có cảm giác mình có được anh.

Nhưng tại sao, khi cô đã chuẩn bị sẵn sàng buông tay tất cả, anh cứ mãi dây dưa không rõ.

*
Thấy Diêm Thần xuống xe đi vội vội vàng vàng, Lỵ Hương nhanh chóng lên xe giành lại vị trí của mình.

"Bảo bối, em thấy khỏe hơn chút nào chưa?" Lỵ Hương rất quan tâm đến tình hình sức khỏe của Minh Mị, dù sao dưới trướng cô có rất nhiều nghệ sĩ vì giảm béo mà chỉ ăn mấy hạt cơm, tuy để lăn lộn trong giới này dáng người rất quan trọng, nhưng dù sao sức khỏe vẫn quan trọng hơn.

Lỵ Hương không quá khắt khe, nhất là với nghệ sĩ nhà mình.

Thấy Lỵ Hương quan tâm, Minh Mị cảm thấy cô đã mang lại phiền phức cho chị.

"Chị Lỵ Hương, em không sao, em có thể bắt đầu ghi hình tiếp rồi.

"

Minh Mị không để chuyện riêng của mình làm chậm trễ quá trình ghi hình, cũng may chương trình phía sau đều hết sức thuận lợi.

Chỉ có Giang Tuần luôn âm thầm lo lắng, camera quay đặc tả từng biểu cảm và hành động nhỏ nhất cộng thêm hậu kỳ cắt nối biên tập, sau khi phát sóng khiến dân mạng sôi sục không thôi.

Tiếp theo sau đó là thời gian tuyên truyền , người hâm mộ lập tức đặt biệt danh cho hai người là "Vợ chồng khoa chỉnh hình", nhất thời bộ phim nổi như cồn, các diễn diên khác trong phim cũng nổi tiếng theo.

Tuy rằng trong đó có không ít là chiến lược của công ty, dù sao để một người mới có thể nổi tiếng cũng không dễ dàng, có điều trong lòng Minh Mị luôn hiểu rõ một điều, cô muốn gặt hái thành công trong sự nghiệp diễn xuất, còn cách xào couple này không phải cách lâu dài, cô muốn dùng tác phẩm và kỹ thuật diễn của mình chinh phục người xem mà thôi.

Sao khi Giang Tuần nổi tiếng, anh cũng nhận không ít lời mời từ các nhà làm phim điện ảnh và truyền hình, anh cũng là người chú trọng diễn xuất, tham gia game show chỉ là trùng hợp, may mắn khiến anh gặp được người khiến mình động lòng, có điều anh muốn củng cố thực lực trở nên mạnh mẽ, sau đó mới tỏ tình, chỉ như vậy mới xứng đôi với cô.

*
Còn lần đi này của Diêm Thần, chớp mắt đã trôi qua bốn tháng.

Cuộc sống của Minh Mị vẫn diễn ra theo kế hoạch, chẳng qua thỉnh thoảng nhớ tới người kia, lòng cô không khỏi chấn động.

Cô vốn muốn làm người xa lạ với anh, không ngờ càng tránh càng gần.

Thời gian này Minh Mị bận rộn tuyên truyền phim tham gia không ít game show lớn nhỏ, bởi vì bộ phim này đang trở thành hiện tượng bùng nổ trên mạng, thậm chí sau khi chiếu mạng sẽ được phát sóng trên truyền hình.


Minh Mị bận trước bận sau, không có giây phút nghỉ ngơi.

Có điều Lỵ Hương sắp xếp lịch trình hợp lý, sau khi hoạt động tuyên truyền và hậu kỳ kết thúc, Lỵ Hương cho Minh Mị nghỉ phép ba ngày.

Dù sao thời gian tiếp theo lịch trình rất dày đặc, bây giờ Minh Mị tự do đi lại cũng không tốt lắm, dù sao cô cũng được xem là nhân vật công chúng có chút tiếng tăm.

Ngày nghỉ phép đầu tiên, Minh Mị ngủ một giấc dài lấy lại sức.

Thế nhưng chuông cửa inh ỏi phá hủy mộng đẹp, Minh Mị nhìn qua mắt mèo.

Là một anh giao bưu phẩm.

"Chào cô, có một bưu phẩm cần cô ký nhận!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận