Cuồng vọng

Trình Vọng và Ân Chi Dao xuống trạm xe buýt gần nhất, đi qua con đường đối diện, lên xe buýt trở lại. Mất gấp đôi thời gian bình thường, cuối cùng cũng trở về nhà.
 
Ân Chi Dao rất áy náy, cảm thấy mình đã làm trễ nãi thời gian của Trình Vọng, vì vậy vẫn buồn bã không nói.
 
Trình Vọng không quan tâm, tận chức tận trách đưa cô đến cửa nhà: "Vào đi, đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Ngủ ngon."
 
Ân Chi Dao nhìn chằm chằm bóng lưng anh hồi lâu.
 
Bên cạnh liền truyền đến tiếng "chậc chậc chậc" của Kiều Chính Dương: "Phụ nữ quả nhiên đều là đại móng heo, đều học cách một chân đạp hai thuyền."
 
Ân Chi Dao bị dọa sợ, quay đầu lại liền nhìn thấy Kiều Chính đang dựa vào tường rào, tự tiếu phi tiếu.
 
"Ai một chân đạp hai thuyền!"
 
"Người đưa canh gà cho cô đêm đó, một thuyền. Người anh em Trình Vọng của tao, hai thuyền." Kiều Chính Dương đưa ngón tay đếm: "Mày được đó nha, vậy mà tao còn nói Trình Vọng tính toán mày, không ngờ mày mới chính là cặn bã nha."
 
“Là bài tập về nhà quá ít, hay là cuộc sống trung học quá nhàm chán vậy?” Ân Chi Dao đánh anh ta một cái: “Năm cuối rồi mà vẫn có thời gian đi lo chuyện của người khác.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mẹ kiếp, mày, cái người này ăn cái gì lớn lên vậy hả! Sức lực lớn như vậy!"
 
Nhẹ nhàng đánh anh ta một cái mà thiếu chút nữa đánh anh ta bị nội thương.
 
Ân Chi Dao giễu cợt nhìn anh ta: "Đồ rác rưởi."
 
"Mày xếp hạng bét từ dưới lên, còn dám nói tao là đồ rác rưởi."
 
"Tránh ra, đồ quỷ đáng ghét."
 
Kiều Chính Dương nhìn bóng lưng cô lên lầu, trong lòng có chút hụt hẫng.
 
Cô và Trình Vọng chỉ mới ở chung có vài ngày, mà bọn họ giống như anh em ruột, mà đối với anh ta, lại chưa bao giờ có sắc mặt tốt.
 
Tất nhiên, Kiều Chính Dương không hiếm lạ gì sắc mặt tốt của cô, bởi vì anh ta không thích em gái, cũng không muốn có em gái.
 
Nhưng mà... Có so sánh thì mới có thương tổn.
 
Kiều Chính Dương xoa xoa mũi, tâm tình không tốt lắm.
 
*
 
Đến tối, Ân Chi Dao lo lắng vì chuyện mời phụ huynh, không dám nói cho Tô Văn Nhuế biết, chỉ có thể thấp thỏm gọi điện thoại cho tiện ca.
 
"Anh anh anh!"
 
"Biến thành con gà rồi hả? Kêu cái gì mà kêu?"
 
"Anh trai, ngày mai anh đến trường em một chút được không?"
 
"Tại sao?"
 
Ân Chi Dao nhíu mày, do dự nói: "Cô giáo tiếng Anh nói muốn gặp anh."
 
"Gặp anh?"
 
Ân Chi Dao chịu đựng nổi da gà, không ngừng khoa trương khen ngợi: "Ừ, cô ấy nghe nói anh là người anh trai tốt nhất trên thế giới, vì vậy cô ấy muốn mời anh trai tốt nhất đến trường học uống trà nói chuyện, đồng thời nói về cách chăm sóc sức khỏe và tinh thần của trẻ vị thành niên."
 
Giọng nói càng ngày càng nhỏ.
 
Tạ Uyên vạch trần trò bịp của cô gái nhỏ, nói không nên lời: "Vậy chính là mời phụ huynh?"
 
"Ở một mức độ nhất định nào đó, có thể nói như vậy."
 
Tạ Uyên vô tình nói: "Gọi mẹ em đi."
 
Ân Chi Dao quỳ trên giường, liên tục cầu xin: "Em cầu xin, em thực sự cầu xin anh! Em không có cách nào khác mới tìm anh. Tiện ca, tiện ca là tốt nhất trên thế giới."
 
"Anh không lớn hơn em không nhiều. Giáo viên của em sẽ không chịu để yên, nói không chừng còn mắng cả anh."
 
"Anh ăn mặc trưởng thành một chút, đội mũ lên, đêm nay thức khuya, cũng đừng cạo râu, nhìn anh sẽ không khác gì một người đàn ông trung niên!"
 
"Anh vì giúp em chuyện mời phụ huynh mà còn phải thức khuya không ngủ. Anh thiếu nợ gì em hả?"
 
"Huhu, tiện ca, cầu xin anh." Ân Chi Dao nằm trên giường đầu cúi rạp xuống: "Em quỳ xuống cho anh xem."
 
Mặc dù Tạ Uyên không rõ ràng đồng ý, nhưng anh ấy cũng không từ chối, chỉ nói là suy nghĩ một chút.
 
Với sự hiểu biết của Ân Chi Dao về anh ấy, vấn đề này đã được giải quyết.
 
Mặc dù tiện ca chỉ lớn hơn cô vài tuổi nhưng anh ấy là một người khá đáng tin cậy, chỉ cần anh ấy không dứt khoát từ chối thì hơn phân nửa anh ấy đã đồng ý.
 
Ân Chi Dao an tâm đi ngủ.
 
*
 
Ngày hôm sau, Tạ Uyên mặc quần áo chững chạc, đội mũ che nửa gương mặt, đến trường trung học phổ thông Nhất Trung Nam Thành.
 
Bảo vệ ở cửa ngăn anh ấy lại, hỏi lý do.
 
Tạ Uyên báo cáo tên lớp của Ân Chi Dao và giáo viên chủ nhiệm, nói là người nhà đến gặp giáo viên. Bảo vệ không nghi ngờ, nói anh ấy đăng ký thông tin, sau đó cho anh ấy vào.
 
Trường trung học phổ thông Nhất Trung Nam Thành nằm ở trung tâm thành phố, không có không gian để mở rộng nên trường rất nhỏ.
 
Mới vừa vào cổng là sân điền kinh hình vòng cung, hai bên là thảm cỏ xanh mướt, tiếp đến là những cây ngô đồng pháp xanh um tươi tốt. Đối diện là dãy phòng học hình tam giác. Dãy nhà phòng học có ba mặt hình vòng cung. Ở giữa có lồi ra nữa hình cung, cửa sổ sát đất, chính là khu văn phòng hành chính.
 
Tạ Uyên không trực tiếp đến văn phòng, mà đến lớp học của Ân Chi Dao, định gọi điện thoại cho cô gái nhỏ, hai người cùng nhau đi vào văn phòng.
 
Đúng lúc điện thoại nhận được một tin nhắn từ "Cẩu muội": "Anh ơi, em đợi anh ở hành lang tầng 3, anh đến chưa?"
 
Tạ Uyên không thèm nhắn tin trả lời lại cho cô, đi thẳng lên hành lang lầu ba.
 
Ân Chi Dao cột tóc đuôi ngựa, mặc một bộ đồng phục học sinh trắng xanh tươi mát, dựa vào bệ cửa sổ, cúi đầu dáo dác nhìn xuống dưới, vẻ mặt lo lắng.
 
Tạ Uyên nhìn thấy cô gái nhỏ từ xa, định đi về phía cô.
 
Nhưng mà một giây tiếp theo, Trình Vọng cầm quả bóng rổ, đi từ cầu thang lên, va vào anh ấy.
 
Đêm đó trong rừng tối đen như mực, không nhìn ra gương mặt của nhau, Trình Vọng chỉ cảm thấy bóng dáng anh ấy có chút quen thuộc, lại nhìn thoáng qua thấy cánh tay bị băng bó của anh ấy.
 
"Đứng lại."
 
Lúc anh ấy đi ngang qua, Trình Vọng đã ngăn lại: "Anh là... Người đã động thủ với bạn tôi đêm đó."
 
Tạ Uyên dừng lại, nhưng không nhìn Trình Vọng, thản nhiên nói: "Thế nào, còn muốn bẻ gãy cánh tay còn lại của tôi?"
 
“Tôi không có hứng thú với cánh tay kia của anh.” Trình Vọng đi đến trước mặt anh: “Anh đến đây để tìm em gái của Kiều Chính Dương?
 
“Em ấy không phải em gái của anh ta.” Tạ Uyên mím môi, gằn từng chữ: “Không - Xứng.”
 
Trình Vọng cách anh ấy mấy bước, cũng có thể cảm nhận được lệ khí nồng đậm trên người anh ấy, nhất định không phải là người hiền lành.
 
"Có xứng hay không, liên quan gì đến anh." Trình Vọng đút hai tay vào túi, hơi cao giọng nói: "Anh là ai? Bạn trai à?"
 
Tạ Uyên nghiêm mặt nói: "Không liên quan gì đến anh."
 
"Hôm nay cô ấy phải mời phụ huynh."
 
Trình Vọng nhìn Tạ Uyên từ trên xuống dưới, thấy anh mặc một chiếc áo khoác da kiểu cũ, đầu tóc hơi bù xù, dưới cằm lún phún râu.
 
Thông minh như anh, tất nhiên liếc nhìn một cái liền đoán ra được mục đích Tạ Uyên đến đây: "Quả thực nhìn lớn hơn ngày đó mấy tuổi, nhưng muốn giả làm bố mẹ của cô ấy, vẫn còn lộ vẻ non nớt."
 
Tạ Uyên không muốn nghe Trình Vọng nói lời vô nghĩa, muốn rời đi.
 
Trình Vọng ở phía sau không nhanh không chậm nói: "Đây là trường trung học phổ thông Nhất Trung Nam Thành, trường trung học hàng đầu của tỉnh. Giáo viên không phải ngồi không. Mỗi học kỳ đều có một hoặc hai học sinh vi phạm kỷ luật bị đuổi học. Nếu như anh thật sự muốn tốt cho cô ấy, đừng hồ đồ theo cô ấy, giả làm bố của cô ấy."
 
Bước chân của Tạ Uyên đột nhiên dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn Trình Vọng.
 
“Nhìn cái gì.” Trình Vọng hất hàm: “Lại muốn động thủ sao?"
 
Trong mắt Tạ Uyên mang theo sức mạnh ẩn nhẫn, khàn giọng nói: "Cô ấy không có bố, tôi chính là bố của cô ấy."
 
....
 
“Chậm quá.” Ân Chi Dao nhìn thời gian, sắp đến tiết học cuối cùng rồi, sao tiện ca vẫn chưa đến?
 
“Đừng lo lắng, có lẽ đã đến trước cửa trường rồi.” Dụ Bạch ở bên cạnh an ủi cô.
 
Ân Chi Dao lấy điện thoại di động ra gọi cho Tạ Uyên, lo lắng nói: "Này, tiện ca, anh đang ở đâu, sao còn chưa tới?"
 
"Cái gì, không đến? Sao anh không đến được? Anh đã hứa với em rồi mà!"
 
"Anh không đồng ý, nhưng anh cũng không từ chối!"
 
"Tạ Uyên, anh... Hãm hại em!"
 
Dụ Bạch hỏi: "Làm sao vậy?"
 
Ân Chi Dao cúp điện thoại, vừa khóc vừa nói: "Xong rồi, anh ấy nói không đến..."
 
Dụ Bạch nhíu mày: "Không đến?"
 
"Rõ ràng là anh ấy không từ chối, còn nói nhất định sẽ tới. Sao đột nhiên lại đổi ý."
 
Ân Chi Dao không thể hiểu được. Cô đã sống với Tạ Uyên từ năm 12 tuổi. Nhiều năm như vậy, Tạ Uyên chưa bao giờ khiến cho cô thất vọng.
 
Tại tòa nhà hành chính, ban ủy* Hoàng Lị Lị bước đến, không mấy thiện cảm với Ân Chi Dao: "Miss Trương yêu cầu cậu đến văn phòng ngay bây giờ."
 
*Ban ủy: là một chức vụ trong lớp bao gồm cả chức lớp trưởng, có nhiệm vụ hỗ trợ giáo viên thực hiện công việc đứng lớp.
 
Ân Chi Dao vừa khóc vừa nhìn Dụ Bạch. Dụ Bạch vỗ vỗ vai cô, nói: "Ngoan ngoãn nhận lỗi với cô giáo, thái độ thành khẩn một chút."
 
Ân Chi Dao lấy hết can đảm đi về phía văn phòng.
 
Cùng lắm thì lại bị mắng chửi thêm một lần nữa vậy, không phải cô chưa từng bị mắng, cũng không hề sợ hãi, lần này cũng vậy thôi.
 
Văn phòng rất yên tĩnh, có không ít giáo viên đã tan làm.
 
Có một chậu cây cỏ mẫu tử treo bên cửa sổ, giáo viên tiếng Anh miss Trương ngồi ở bàn học gần cửa sổ kính sát đất chấm bài.
 
Ở bên một chiếc bàn khác trong văn phòng, Trình Vọng với tư cách là ban ủy, cũng đang giúp đỡ giáo viên lớp của mình sắp xếp danh sách học sinh.
 
Anh mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, ngồi trên ghế bên cạnh giáo viên chủ nhiệm, trên đầu ngón tay xinh xắn cầm một cây bút bi, đang phác thảo trên bảng phân công.
 
Lúc Ân Chi Dao vào cửa, anh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh quét qua mặt cô.
 
Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Vọng, Âm Chi Dao cảm thấy có chút tuyệt vọng, mất hết can đảm.
 
Miss Trương thấy Ân Chi Dao đi vào, đỡ gọng kính, nghiêm túc hỏi: "Ân Chi Dao, phụ huynh của em đâu?"
 
Ân Chi Dao chậm rãi bước tới, chột dạ nói: "Mẹ em bận ạ."
 
"Bận cái gì?"
 
Ân Chi Dao nhắm mắt nói: "Dạ, việc công ty."
 
"Bận rộn đến nỗi ngay cả mời phụ huynh cũng không đến được sao?"
 
Miss Trương vừa nhìn thấy Ân Chi Dao là tức cành hông, tức giận nói: "Tôi thấy là em không hề nói với bố mẹ em về việc bị mời lên đây thì có!"
 
Tay Ân Chi Dao nắm chặt góc áo, giống như muốn đào một cái lỗ chui xuống.
 
“Xem ra vẫn để tôi tự mình mời phụ huynh của em đến đây mới được.” Miss Trương nói xong, mở ngăn kéo ra, tìm danh sách liên lạc của phụ huynh.
 
Cuối cùng Ân Chi Dao cũng nặn mấy chữ từ trong miệng ra: "Miss Trương, em sai rồi."
 
"Lúc này biết miss Trương, tại sao không gọi là Mr?"
 
“Em thực sự biết sai rồi.” Ân Chi Dao nhanh chóng nhận sai.
 
Miss Trương giở bài kiểm tra trắc nghiệm của Ân Chi Dao ra, đập lên bàn: "Nhìn xem em làm bài kiểm tra như thế nào đi. Ngay cả những mẫu câu tiếng anh cơ bản nhất cũng không viết được, ngữ pháp thì viết rối tinh rối mù. Hay là ở trường trung học cơ sở em không học môn tiếng anh. Tôi quả thực nghi ngờ làm thế nào mà em vượt qua kỳ kiểm tra đầu vào trường Nhất Trung của chúng tôi. Có phải là em sao bài của người khác không?"
 
Chỉ trích chép bài người khác là rất nghiêm trọng. Ân Chi Dao nhanh chóng giải thích: "Em không có, em chính là..."
 
"Là cái gì!"
 
Giọng cô dần yếu đi, chột dạ nói: "Chỉ là may mắn thôi. Em đánh đại... Đều đúng hết."
 
Quả thực là may mắn, phải nói là may mắn trong may mắn mới được. Khi các bạn cùng lớp xung quanh đều được nhận vào các trường trung học phổ thông bình thường, thì Ân Chi Dao đã dùng vận cứt chó của mình đạt điểm cao môn tiếng anh, thuận thuận lợi lợi bước chân vào cửa trường trung học phổ thông Nhất Trung Nam Thành danh tiếng.
 
Cho dù điểm số đứng ở vị trí chót, nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ.
 
“Em nói cái gì?” Miss Trương cũng hôm mê: “Câu hỏi trắc nghiệm tiếng Anh của em… Đều là đánh đại?
 
“Không phải tất cả, cũng có một số câu em tự làm.” Ân Chi Dao cúi đầu, yếu ớt nói: “Có điều đều sai hết.”
 
Miss Trương quả thực bị Ân Chi Dao chọc tức giận run người, chỉ vào cô, hai tay run run: "Em... Em..."
 
Trình Vọng quay lưng về phía bọn họ, không nhịn được cười.
 
Giáo viên chủ nhiệm của anh lập tức liếc mắt nhìn anh. Anh nhanh chóng thu lại nụ cười, nghiêm túc tiếp tục công việc chỉnh lý hồ sơ trong tay.
 
Miss Trương hoàn toàn không nói nên lời với Ân Chi Dao: "Thành tích kém như vậy, lên lớp còn không nghiêm túc nghe giảng, cho mời phụ huynh đến cũng không mời. Ân Chi Dao, em rốt cuộc là có muốn thi đại học hay không?"
 
Ân Chi Dao rất xấu hổ, không phải vì lời nói của miss Trương làm tổn thương lòng tự trọng của cô, mà bởi vì... Trình Vọng đang ở ngay bên cạnh, chứng kiến thành tích dở tệ của cô, biểu hiện không tốt của cô.
 
Mặt xấu nhất, đều bị anh nhìn thấy hết.
 
Ân Chi Dao đỏ mặt, mắt cũng đỏ theo.
 
Trình Vọng liếc mắt nhìn cô, thấy cô đáng thương cúi đầu, hai tay đan chéo trước người, có chút luống cuống, ánh mắt còn vô ý liếc nhìn anh.
 
Mặc dù Trình Vọng không tiếp xúc nhiều với cô, nhưng anh biết cô gái nhỏ rất nhạy cảm, rất mạnh mẽ.
 
“Thầy Trần, em nhớ là em còn chưa viết xong bài kiểm tra, phải nộp trước giờ tan học.” Trình Vọng nói với giáo viên chủ nhiệm của mình: “Bây giờ em có thể rời đi được không?”
 
Giáo viên chủ nhiệm lập tức nói: "Sao không nói sớm. Thầy gọi em tới giúp không là làm chậm trễ thời gian học tập của em sao, đi đi."
 
Trình Vọng đứng dậy, lễ phép đi ra khỏi văn phòng.
 
Ngay khi anh rời đi, Ân Chi Dao lập tức thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng thẳng cũng đã giảm bớt.
 
Miss Trương cũng cảm thấy mình nói hơi quá đáng, vì vậy chậm rãi nói: "Cô cũng không phải là mắng em, chỉ là mong em hiểu rõ, mặc dù thi đại học không phải là con đường duy nhất, nhưng đó lại là con đường tốt nhất."
 
"Em hiểu rồi, cô Trương, sau này em sẽ cố  gắng học hành chăm chỉ."
 
"Em có hứa với cô cũng vô dụng, cô còn phải nói chuyện với phụ huynh của em."
 
Ân Chi Dao mở to hai mắt nhìn miss Trương tìm số điện thoại của phụ huynh cô trong danh sách lớp, sau đó bấm số điện thoại phía trên đó, gọi đến.
 
Trái tim của Ân Chi Dao như nhảy lên cổ họng, lo lắng nhìn miss Trương.
 
Ngay sau đó, điện thoại được kết nối, miss Trương mở miệng nói: "Xin hỏi có phải là bố của Ân Chi Dao không? Tôi là giáo viên chủ nhiệm Trương của em ấy."
 
Đầu bên kia điện thoại, Tạ Uyên hắng giọng, trầm giọng nói: "Cô giáo Trương, chào cô, chào cô."
 
"Là như vậy. Ngày hôm nay tôi đã nhờ Ân Chi Dao mời bố mẹ của em ấy đến trường, không biết em ấy có nói với anh không?"
 
"Có nói, nhưng tôi đang bận việc làm ăn, không thể đến được. Tôi xin lỗi, có chuyện gì cô có thể nói chuyện qua điện thoại cho tôi được không?"
 
Miss Trương không hài lòng: "Dù công việc bận rộn đến đâu, vẫn phải quản lý dạy dỗ con cái. Nếu như sau này em ấy thi trượt đại học, không có tương lai tốt đẹp, anh vất vả làm việc như vậy sẽ vô ích, đúng không?"
 
"Lời của cô giáo nói rất đúng, là lỗi của tôi."
 
Tạ Uyên cực kỳ phối hợp che chở Ân Chi Dao. Ân Chi Dao thấy vẻ mặt miss Trương hòa hoãn lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Mặc dù tiện ca đã bỏ đi trong thời khắc quan trọng, nhưng anh ấy vẫn không bán cô hoàn toàn.
 
Ngay khi Ân Chi Dao đang định thở phào nhẹ nhõm, thì nghe thấy Tạ Uyên nói qua điện thoại: "Cô giáo, cô đừng khách khí với cô bé này. Con bé ăn mềm không ăn cứng. Hãy thêm nhiều bài tập về nhà cho con bé. Nha đầu này cả ngày rảnh rỗi, phạt học thuộc lòng, chép phạt, bất cứ gì cũng được."
 
Ân Chi Dao: ....
 
Miss Trương đặt điện thoại xuống, nói với Ân Chi Dao: “Bố em nói, phải quản giáo em thật chặt. Như vậy đi, em hãy chép bài văn đầu tiên trong sách giáo khoa hai mươi lần, trong vòng một tuần em phải học thuộc nó. Trước tiên bồi dưỡng ngữ cảm*."
 
*Ngữ cảm: Trong giao lưu ngôn ngữ chỉ sự phản ánh thói quen sử dụng, giải thích sự biểu đạt của ngôn ngữ gọi là ngữ cảm.
 
Ân Chi Dao chán nản bước ra khỏi văn phòng, ngồi ở đầu cầu thang, ôm má, phát sầu vì "nhiệm vụ" của miss Trương.
 
Chép thì còn được, còn muốn cô học thuộc lòng. Mấy bài ngữ văn hồi tiểu học và trung học cơ sở đều muốn mạng của cô, chứ đừng nói là học thuộc lòng bài văn tiếng Anh, trong vòng một tuần gần như không thể hoàn thành nhiệm vụ.
 
Cô biết tiện ca sẽ không dễ dàng giúp đỡ cô như vậy, nhất định là có hậu chiêu chờ cô.
 
"Không ngờ thành tích của em lại tệ như vậy."
 
Sau lưng, một giọng nói du dương, từ tính vang lên.
 
Ân Chi Dao quay đầu lại, nhìn thấy Trình Vọng đang dựa vào tay vịn cầu thang, hai tay đút túi quần, nhẹ nhàng bước chân xuống.
 
Nhìn thấy anh, Ân Chi Dao theo bản năng sửa lại tóc tai của mình một chút: "Thành tích của em vốn không tốt."
 
"Thật là trùng hợp."
 
"Trùng hợp gì?"
 
Trình Vọng bước đến gần cô, thản nhiên nói: "Thành tích của anh khá tốt."
 
Ân Chi Dao biết thành tích của Trình Vọng rất tốt. Nhắc đến là không ai không biết. Vị trí đầu bảng của khối 12, còn vượt qua học sinh xuất sắc ở vị trí thứ hai năm sáu mươi điểm.
 
Cô tự cười chế giễu: "Thành tích của em ở cả tiểu học lẫn trung học cơ sở đều giống nhau, ngay cả việc thi đậu vào Nhất Trung Nam Thành cũng dựa vào may mắn."
 
"Không liên quan gì đến trường học, chủ yếu là đầu óc có vấn đề."
 
Ân Chi Dao thấy anh thực sự bắt đầu chế nhạo cô, có chút phiền muộn, nhưng càng thêm xấu hổ, xấu hổ đến mức không muốn ở trước mặt anh một giây nào nữa.
 
"Đúng vậy, đúng vậy. Anh cũng thấy rồi đó, em ngốc như vậy, anh không cần phải để ý đến em!"
 
Nói xong, cô quay người rời đi.
 
Trình Vọng nắm lấy tay cô: "Thành tích kém, tính tình không tốt. Mới nói hai ba câu liền tức giận. Quỷ nhỏ, em lớn lên được như vậy mà không có bị đánh chết, thật đúng là kỳ tích."
 
Ân Chi Dao xấu hổ và tức giận nhìn anh: "Vậy thì anh đánh đi."
 
Trình Vọng mỉm cười, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô sải bước về phía thư viện.
 
"Anh trai không nỡ đánh em. Vì vậy anh không thể làm gì khác hơn là phải phụ đạo cho em."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui