Ánh nắng mùa thu cũng không chói mắt lắm, chiếu vào người một loại ấm áp.
Ân Chi Dao ngồi trên chiếc ghế đá tròn nhỏ trong sân để học thuộc bài, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc nhìn người thiếu niên trong sân.
Anh mặc một chiếc áo hoodie màu đen, dưới ánh mặt trời làn da nhìn càng trắng hơn. Lúc không làm gì, khí chất của anh yên tĩnh trong sáng. Lúc anh vận động, cả người anh hoạt bát xán lạn lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sân không lớn nhưng cũng không hạn chế sự phát huy của anh. Anh nhẹ nhàng trượt ván, xoay người, nhảy lên, ván trượt thỉnh thoảng phát ra những tiếng động “lạch cạch”.
Nhận thấy cô gái nhỏ đang nhìn trộm mình, Trình Vọng hỏi: "Anh ảnh hưởng đến việc học của em hả?"
Ân Chi Dao vội vàng lắc đầu, hỏi: "Tại sao người nhà anh không cho phép anh chơi trượt ván?"
"Tâm tư không nên đặt lên những chuyện đó."
"Vậy thì nên đặt ở đâu?"
Trình Vọng quay đầu nhìn về phía ngôi nhà trống rỗng, tránh né câu hỏi của cô, chỉ nói: "Học bài đi."
Ân Chi Dao lộ ra vẻ hoang mang: "Nhưng mà thành tích của anh rất tốt mà."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vẫn chưa đủ."
"Như vậy còn chưa đủ tốt. Anh nhất định có thể trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng, còn có dư rất nhiều điểm nữa." Ân Chi Dao hâm mộ nói: "Cái này không tốt, vậy như thế nào mới tốt?"
“Không phải chỉ học kiến thức trong sách giáo khoa.” Trình Vọng vác ván trượt, đi đến ghế đá trước mặt cô ngồi xuống: “Còn rất nhiều thứ khác nữa.”
Ân Chi Dao nhìn thấy những vài hạt mồ hôi lấm tấm trên thái dương của anh, vì vậy rút khăn giấy ra, hỏi, "Còn gì nữa?"
"Bằng cấp, kiến thức, đối nhân xử thế, năng lực lãnh đạo, năng lực làm việc, rất nhiều..."
“Anh phải học nhiều như vậy à.” Ân Chi Dao đau lòng nói: “Phải học nhiều như vậy, anh không thấy mệt hả?"
Trình Vọng dùng đầu ngón tay gõ vào quyển sách tiếng Anh trải sẵn trên bàn: "Em học có mệt không?"
"Thành tích của em không tốt.” Ân Chi Dao thở dài nói: “Nhưng mà học thuộc lòng quả thực là mệt chết đi được. Em mất nhiều thời gian lâu như vậy, cũng chỉ học thuộc được đoạn tự nhiên đầu tiên.”
Trình Vọng bình tĩnh nói: "Không có chuyện gì là dễ dàng cả."
Ân Chi Dao nhỏ giọng thì thầm: "Đúng vậy, đúng vậy. Sau khi lớn lên, thực sự không có chuyện gì là dễ dàng cả."
Trình Vọng nhìn cô: "Em vẫn còn nhỏ."
Ân Chi Dao bất mãn lè lưỡi với anh.
Trình Vọng đột nhiên như nghĩ tới cái gì, liền ngồi xuống chiếc ghế đá gần cô nhất: "Nhưng mà lại nói, lớp 10 rồi, cũng không tính là nhỏ."
"Vốn chính là như vậy!"
Trình Vọng bày ra tư thế của một người anh trai thân tình, nghiêm túc nói: "Giống như cuộc điện thoại mà anh vừa nhận lúc nãy, sau khi bước vào tuổi dậy thì, sẽ bắt đầu có cảm giác thích với người khác giới. Đây là chuyện bình thường."
Ân Chi Dao cắt đứt suy nghĩ của mình, bỗng nhiên trở nên căng thẳng: "Sao anh... Sao anh lại đột nhiên giảng giải chuyện dậy thì này với em vậy, em... Em không cần biết những thứ này."
Nghe cô nói như vậy, hiển nhiên là cô đang giấu đầu lòi đuôi. Trong lòng Trình Vọng càng chắc chắn suy đoán cô gái nhỏ này đang yêu đương.
Tất nhiên, Trình Vọng là người làm chuyện gì cũng phải có chiến lược, sẽ không lỗ mãng nói thẳng. Tính cách Ân Chi Dao dễ kích động, quá thẳng thắn sẽ khiến cho cô thẹn quá hóa giận, không chịu thổ lộ tiếng lòng của mình.
Anh lại gần cô, nhẹ nhàng nói: "Em không cần giấu anh. Lúc nào anh trai cũng đứng về phía em".
Ân Chi Dao bỗng nhiên lùi về sau, nhìn vào đôi mắt chân thành của anh, vừa hoang mang vừa căng thẳng.
Trình Vọng ân cần dạy dỗ cô: "Nhưng anh hy vọng em hiểu rõ, tuổi còn nhỏ, trong chuyện tình cảm có thể sẽ có rất nhiều xung động bồng bột của tuổi trưởng thành, khiến cho mối quan hệ tình cảm này đi theo chiều hướng xấu. Đây cũng là lý do tại sao bố mẹ và giáo viên phản đối học sinh cấp 3 yêu sớm."
Ân Chi Dao phán đoán ý tứ trong lời nói của anh, trong lòng cảm thấy thật lạnh lẽo.
Không chỉ bị anh nhìn thấy mà còn khiến anh nghĩ rằng cô chưa trưởng thành, ngay cả từ chối cô cũng phải nói nhiều đạo lý như vậy.
Cô cúi đầu, cầm quyển sách trong tay, dùng móng tay cào nhẹ lên trang sách, không nói gì.
Trình Vọng thấy cô không phản nghịch phản bác lại anh, coi như là nghe lọt lỗ tai, đang phân vân có nên chia tay hay không.
Anh cảm thấy cô gái nhỏ còn rất ngoan, rất nghe lời, nên anh nói tiếp: "Em phải hiểu thế giới này rộng lớn, có rất nhiều cậu bé ngoan. Chờ em trưởng thành, hiểu được kiềm chế được cảm xúc của bản thân, lại yêu đương cũng không trễ."
“Không có.” Ân Chi Dao cắn môi, cố chấp nói: “Em sẽ không gặp được người mà em thích hơn.”
Nghe vậy, Trình Vọng không khỏi nhíu mày: "Làm sao có thể chắc chắn như vậy."
“Em chính là biết như vậy!” Ân Chi Dao dường như lại nóng nảy: “Chính là biết như vậy!”
“Xem đi, đây chính là biểu hiện đứa trẻ chưa trưởng thành."
Ân Chi Dao thực sự rất đau lòng. Anh từ chối thì từ chối đi, còn bịa ra một đống lời lẽ để thuyết phục cô, như thể thích anh là một sai lầm lớn vậy.
Cảm giác uất ức tràn ngập trong lòng cô.
Tách, một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt cô.
Nhìn thấy Ân Chi Dao khóc, Trình Vọng có chút khó hiểu: "Em khóc cái gì? Anh không có mắng em, chỉ là đang nói đạo lý với em mà thôi."
Ân Chi Dao vốn không muốn khóc, nhưng chính là nhịn không được. Cô dùng tay áo lau khóe mắt, đứng dậy rời đi: "Em hiểu được, sau này em sẽ không quấy rầy anh nữa!"
Trình Vọng nhíu mày, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt anh, dùng ngón tay lau nước mắt cho cô.
Ân Chi Dao có thể cảm nhận được những đầu ngón tay hơi thô ráp của anh, đang lướt trên mặt cô.
Cô không khống chế được gia tốc nhịp tim, cũng không khống chế được tình cảm của mình đối với anh.
Chính là rất thích rất thích, cho dù nói nhiều như vậy, cô vẫn thích anh.
Ân Chi Dao đứng nên cao hơn một chút so với anh đang ngồi. Vì vậy anh ngửa đầu lên, nghiêm túc nói: "Thực ra những lời này nên là anh trai của em nói cho em, nhưng mà Kiều Chính Dương cũng là một đứa trẻ, còn ấu trĩ hơn cả em. Anh nói điều này, nghe hay không là chuyện của em, đừng quá bận tâm. Nếu thật sự không buông bỏ xuống được, anh cũng không miễn cưỡng."
Ân Chi Dao chớp đôi mắt to bối rối nhìn anh: "Anh không ép buộc sao?"
"Đương nhiên, thích một người là không thể khống chế được. Cũng không phải hôm nay nói không thích, ngày mai thật sự có thể làm được."
"Vậy thì... Em... Có thể tiếp tục không?"
Trình Vọng nắm lấy cổ tay cô, nghiêm túc nói: "Nhưng mà, em phải tự biết chừng mực, cũng không thể quá thân mật được. Con trai tuổi này đều không tốt lành gì đâu."
Cô nhìn Trình Vọng đang nắm chặt tay mình.
"?"
Người này... Sao có thể tàn nhẫn đến mức tự mắng chính mình vậy.
“Em biết rồi.” Ân Chi Dao đỏ mặt, ngoan ngoãn gật đầu: “Em không phải loại trẻ con không hiểu chuyện."
“Vậy là được.” Trình Vọng không nói nữa, buông cô ra.
Ân Chi Dao đỏ mặt hỏi: "Anh, Kiều Chính Dương cũng biết sao?"
"Ừ, cậu ấy biết."
Ân Chi Dao bực bội nói: "Sau này anh ta nhất định sẽ cười nhạo em. Tại sao anh lại nói cho anh ta biết?"
“Anh không nói cho cậu ấy, cậu ấy nói cho anh biết.” Trình Vọng thản nhiên nói: “Bạn trai của em, đêm đó hắn kéo cậu ấy vào rừng cây đánh cho một trận. Rất lợi hại.”
Một cơn gió thoảng qua, thổi khô nước mắt trên mặt Ân Chi Dao.
Cô sững sờ nhìn Trình Vọng, khó hiểu: "Bạn trai...?"
"Anh ta nhìn trông không giống một người tốt. Ra tay rất tàn nhẫn. Không biết liệu có khuynh hướng bạo lực hay không. Em hãy cẩn thận khi ở cùng với anh ta. Anh đề nghị tốt nhất là nên chia tay."
"Không phải... Anh đang nói về ai vậy?"
"Người đi về nhà với em, mua kem cho em."
Lúc này Ân Chi Dao mới phản ứng lại, nhận ra người Trình Vọng đang nói là Tạ Uyên!
Trái tim lo lắng của cô đột nhiên buông lỏng xuống.
Hóa ra những lời lúc nãy anh nói, chỉ là sự hiểu lầm!
Khiến cho cô lo lắng, lại buồn bã nửa ngày trời.
“Anh ấy không phải là bạn trai của em!” Ân Chi Dao vội vàng giải thích: “Anh ấy là tiện ca của em, là người anh trai mà bố em nhận nuôi, là người anh trai cùng lớn lên với em!”
"Anh trai?"
"Đúng vậy, em sống với anh ấy rất nhiều năm, chúng em giống như anh em một nhà."
"Chẳng trách anh ta đến..."
Về phần chuyện mời phụ huynh, Trình Vọng kịp thời ngậm miệng lại, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, đáy mắt hiện lên ý cười: "Đó là do anh hiểu lầm."
"À? Anh nói anh ấy đánh Kiều Chính Dương?"
"Ừ."
“Thật hay giả.” Ân Chi Dao cảm thấy điều đó là không thể. Hai năm qua tính tình của Tạ Uyên đã thay đổi rất nhiều rồi. Anh sẽ không tùy tiện đánh người. Cô xác nhận một lần nữa: “Anh ấy thực sự đã đánh Kiều Chính Dương?"
"Không tin anh?"
"Không phải!"
Ân Chi Dao nghĩ ngợi, chẳng trách hai ngày nay Kiều Chính Dương đột nhiên yên tĩnh, không tìm cô gây chuyện. Cô không có ý tứ chủ động gây gổ với anh ta.
"Thảo nào tiện ca của em bị gãy tay. Anh ấy còn dám gạt em nói bị ngã lúc đạp xe đạp!" Cô đột nhiên kích động, tức giận nói: "Tên khốn Kiều Chính Dương kia ra tay cũng ngoan độc! Đánh tiện ca của em bị thương thành như vậy!"
Trình Vọng khẽ mở miệng, do dự vài giây, mới nói: "Anh cũng cảm thấy như vậy."
Đúng lúc này, Kiều Chính Dương mang theo ván trượt từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Trình Vọng cũng đang ở trong sân đối diện, vẫy vẫy tay gọi: "Anh Vọng, thi đấu một trận đi."
Ân Chi Dao đang tức giận, khi nhìn thấy "hung thủ" Kiều Chính Dương đi đến, đứng dậy tìm anh ta tính sổ: "Bình thường anh đối xử tồi với tôi thì không sao, tại sao lại còn muốn đánh tiện ca của tôi?"
"Tao đánh ai?"
"Tiện ca của tôi."
Kiều Chính Dương suy nghĩ một lúc, phản ứng lại, nói: "À, bạn trai của mày."
“Không phải bạn trai, là anh trai ruột của tôi!” Ân Chi Dao chống nạnh hai tay, hỏi tội: “Cánh tay của anh ấy bị anh đánh gãy!"
"Tao đánh gãy tay anh ta?" Kiều Chính Dương chỉ vào chính mình: "Tao làm gì có bản lãnh đó? Anh trai bạo lực của mày không giết chết tao đã là không tệ rồi. Quả nhiên là anh trai ruột thịt của mày, giống như mày, đều bạo lực giống nhau."
"Anh Trình Vọng nói anh làm."
"Cậu ấy nói tao làm?"
Kiều Chính Dương không thể tin nhìn Trình Vọng, gương mặt lộ ra vẻ mông lung.
Khóe miệng Trình Vọng cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt: "Không phải cậu, chẳng lẽ là tớ sao?"
Kiều Chính Dương: ....
Anh ta nhịn!