Trong quán trà sữa, Ân Chi Dao thanh toán, bưng hai ly trà sữa đến, đẩy một ly đến trước mặt Trình Vọng: "Em gọi cho anh ít đường."
"Cảm ơn cẩu muội."
Nhìn thấy cô chỉ mua trà sữa cho Trình Vọng, trong Kiều Chính Dương có chút không vui, nói: "Của tao đâu?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Chi Dao: "Muốn uống thì tự đi mà mua."
Kiều Chính Dương thấy bộ dạng thay đổi trong vòng một giây của cô gái nhỏ, kỳ quái nói: "Được, cậu ấy mới là anh trai ruột thịt của mày, tao chính là kẻ thù không đội trời chung của mày."
"Không, anh không phải là kẻ thù không đội trời chung của tôi."
Vẻ mặt của Kiều Chính Dương dịu đi một chút, rồi lại nghe Ân Chi Dao nói từng từ một: "Anh - Không - Xứng."
"...."
Kiều Chính Dương nghẹn họng tự đi mua cho mình một cốc trà sữa cực lớn, 100% đường, còn bỏ thêm một đống hạt trân châu và topping, nhét đầy một cốc, buồn bã ngồi uống.
Trình Vọng xé màng bọc nhựa ra, cẩn thận cắm ống hút vào rồi đưa đến trước mặt Ân Chi Dao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Chi Dao nói: "Anh nhanh nếm thử đi, vị này rất ngon."
Trình Vọng nhấp một ngụm trà sữa, sau đó nói với cô: "Cẩu muội thích, vậy anh cũng thích."
Ân Chi Dao đặt hai tay trên bàn trà sữa, khóe mắt nhếch lên, mang theo nụ cười ngọt ngào.
Kiều Chính Dương nhìn hai người này, cảm thấy có gì đó rất không đúng: "Hai người... quan hệ cũng quá tốt nhỉ!"
Ân Chi Dao nghe anh ta nói, hung hăng trừng mắt nhìn anh ta: "Nhiều trân châu như vậy còn không ngăn được cái miệng anh."
“Con nhóc chết tiệt, mày không phải là xem trọng người anh em của tao đó chứ?” Kiều Chính Dương nói: “Tao nói cho mày biết, đừng có mà si tâm vọng tưởng.... Mày vẫn nên xem lại mày đi, thành tích kém như vậy, bộ dạng lại xấu xí. Mày mới... Không xứng với anh em của tao."
Ân Chi Dao bị anh ta làm cho tức điên, mặt đỏ bừng: "Không có nha!"
“Nói bậy bạ gì vậy.” Trình Vọng vò giấy ném vào mặt Kiều Chính Dương: “Em gái cậu ngoan như vậy, xứng đáng với bất kỳ ai.”
Những lời này chọc vào trái tim của Ân Chi Dao.
Cô nghiêng đầu nhìn Trình Vọng.
Thiếu niên mặc đồng phục học sinh màu trắng, một tay chống khuỷu tay lên bàn, cầm ống hút trà sữa, mắt rủ xuống, lông mi dài che mí mắt, khí chất ôn hòa.
“Cẩu muội là một cô gái rất tốt.” Giọng điệu của anh kéo dài mà nhẹ nhàng, nói với Kiều Chính Dương: “Đừng có đả kích người khác.”
Kiều Chính Dương nói với Ân Chi Dao: "Nhìn đi, anh em của tao chính là là tốt bụng như vậy đấy. Mày nghe lời cậu ấy nói, đừng bao giờ tưởng thật."
Ân Chi Dao ủ rũ uống trà sữa: "Anh nói gì thì nói, tôi cũng không muốn tìm bạn trai."
“Mày không tìm bạn trai là vì mày không tìm được.” Kiều Chính Dương tiếp tục nói: “Tính tình quái gở, không có nam sinh nào lại thích loại con gái cộc cằn và bạo lực như mày đâu.”
“Tôi không cần người khác thích tôi!” Ân Chi Dao duỗi tay đánh vào tay Kiều Chính Dương.
Kiều Chính Dương nhanh đóng đỡ được: "Nhìn đi! Mày không thể học được tính cách mềm mại nhu nhược mà con gái nên có của bạn cùng bàn của mày hả? Mày như thế này, tìm được bạn trai mới lạ!"
Trình Vọng nhẹ nhàng kéo Ân Chi Dao đang kích động lại, kéo cô ngồi xuống, nói: "Em đừng so đo với thẳng nam ngu ngốc này nữa."
Ân Chi Dao le lưỡi với Kiều Chính Dương: "Đồ thẳng nam ngu ngốc."
Kiều Chính Dương không khách khí đáp lại: "Xin chào con chó không ai thích."
"Anh mới không ai thích!"
"Cũng như nhau!"
Trình Vọng rốt cuộc không nghe được nữa, nói với Kiều Chính Dương: "Ai nói không có người thích em ấy."
Kiều Chính Dương chớp mắt: "Cái gì?"
Anh đặt cốc trà sữa xuống, cười nhạt, khóe mắt cong lên: "Tớ thích, được không."
Nghe nói vậy, trái tim của Ân Chi Dao trống rỗng, không thể tưởng tượng nổi nhìn thiếu niên bên cạnh.
Kiều Chính Dương cũng hoài nghi có phải mình nghe lầm không, đứng dậy chỉ vào Trình Vọng: "Cậu, cậu, cậu... Cậu nói thật hay giả!"
Trình Vọng bình tĩnh dựa lưng vào ghế nói với Ân Chi Dao: "Nếu không ai muốn, sau này cứ đi theo anh. Tóm lại, sẽ không để cho em thật sự biến thành...chó."
Lồng ngực Ân Chi Dao bắt đầu loạn như cào cào, nhảy loạn xạ.
Kiều Chính Dương nhìn thấy gương mặt ung dung của Trình Vọng, biết là anh đang nói đùa, ngồi xuống khoanh tay nói: "Người anh em của tớ thật tốt bụng, bằng lòng tiếp thu loại thị trường thải ra này."
Ân Chi Dao không muốn so đo với Kiều Chính Dương, bắt đầu từ hôm nay, trong lòng cô có thêm một mục tiêu nhỏ.
Cố gắng solo*! Solo đến cùng. Không chừng có thể trở thành người chiến thắng đến cùng!
*Solo: Độc thân
....
Sau khi uống trà sữa, dưới yêu cầu của Trình Vọng, Kiều Chính Dương miễn cưỡng xin lỗi Ân Chi Dao, đồng thời viết nguệch ngoạc một bức thư cam đoan, cam đoan là về sau sẽ không bao giờ làm chuyện giống như đêm hôm trước.
Ân Chi Dao miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi của anh ta.
Xuất phát từ độ tin cậy của Trình Vọng, đêm nay Ân Chi Dao sẽ không trở lại nhà Tạ Uyên nữa.
Mười giờ tối, Trình Vọng làm xong bài tập đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Kiều Chính Dương đang ngồi trên mặt đất nghịch máy chiếu kỹ thuật số trong nhà anh.
Mà Ân Chi Dao quỳ gối trên tấm thảm cạnh ghế sô pha, rót ba cốc nước ngọt, trên bàn cà phê chất đầy đồ ăn nhẹ khoai tây chiên mà bọn họ mang từ nhà đến.
Bởi vì Trình Vọng quanh năm ở nhà một mình cho nên Kiều Chính Dương có chìa khóa nhà của anh, thường không mời cũng tự đến, hoàn toàn coi nơi này như nhà riêng của mình.
Lần này còn dẫn theo một cái đuôi nhỏ.
"Anh Vọng, tâm trạng cậu không tốt, hiệu quả học tập chắc chắn sẽ không cao. Chúng ta cùng xem phim đi. Tớ mới tải một bộ phim kinh dị Hàn Quốc."
Trình Vọng chậm rãi bước xuống cầu thang, nói: "Xin lỗi, hiệu suất vẫn rất cao."
“Thỉnh thoảng chúng ta phải thư giãn đầu óc một chút, đúng không?” Kiều Chính Dương cười cười, sau đó đưa mắt ra hiệu Ân Chi Dao: “Cẩu muội, đúng không?"
Ân Chi Dao gật đầu liên tục như một công cụ.
Lần này, hai người bọn họ đang ở trên cùng một chiến tuyến.
Nhìn thấy mối quan hệ giữa hai người họ đã dịu đi, Trình Vọng không muốn quét sạch hứng thú của bọn họ, chỉ đơn giản là ngồi trên ghế sô pha.
Kiều Chính Dương tắt đèn, bật màn hình chiếu, bắt đầu chiếu phim.
Anh lười biếng hỏi: "Phim gì?"
"Bệnh viện ma ám."
Kiều Chính Dương cởi giày, nhảy lên ghế sô pha, nắm lấy cánh tay của Trình Vọng, co rúm lại bên cạnh anh.
Trình Vọng đẩy anh ta ra mấy lần, nhưng lần nào anh ta cũng quấn lấy anh như một con bạch tuộc, giữ chặt cánh tay Trình Vọng không buông.
Trình Vọng: "Cách xa tớ ra một chút."
Kiều Chính Dương: "Người ta sợ hãi."
"Ghê tởm."
Trình Vọng đẩy Kiều Chính Dương ra hai lần, thấy đức hạnh của anh ta vẫn thối như vậy thì buông tha.
Anh nghiêng đầu nhìn Ân Chi Dao, cô gái nhỏ ngồi một mình trên ghế sô pha bên kia, ôm đầu gối co rúm người lại, híp mắt, vừa sợ hãi vừa tò mò nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Quỷ nhỏ, sợ sao?"
Ân Chi Dao vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ dũng cảm: "Em không thèm sợ."
Kiều Chính Dương cười nói: "Cậu xem bộ dạng sợ hãi của nó kìa."
“Anh mới sợ hãi à.” Ân Chi Dao không khách khí đáp lại: “Sau này anh cùng bạn gái xem phim, chẳng lẽ anh sợ đến mức ôm chặt bạn gái không buông?”
Kiều Chính Dương lập tức phản bác lại: "Điều này là không thể!"
Ân Chi Dao lại nói: "Đúng rồi, làm sao anh có thể tìm được bạn gái chứ."
"...."
Con mẹ nó!
Phim không có tình tiết cao trào nhưng không khí hồi hộp luôn thường trực. Trình Vọng nhìn thấy Ân Chi Dao đáng thương ngồi một mình chiếc ghế sô pha, sợ hãi ôm co rúm ôm chặt lấy cơ thể bản thân. Anh chỉ nói: "Đến đây ngồi, anh trai bảo vệ em. "
Ân Chi Dao nghe vậy, rất muốn đến ngồi, nhưng lại có chút xấu hổ, do dự lắc đầu từ chối: "Em không sợ."
Trình Vọng không ép buộc cô.
Nhưng mà nửa đoạn sau của bộ phim, Ân Chi Dao hiển nhiên có chút lơ đễnh, thường nhìn lén Trình Vọng, lại nhìn Kiều Chính Dương đang co rúm lại bên cạnh anh.
Nếu cô là con trai thì thật tốt. Nếu là con trai, cô có thể quang minh chính đại ngồi cạnh anh, thậm chí có thể ôm anh.
A, giống như là ôm anh.
Hâm mộ Kiều Chính Dương ghê.
....
Ân Chi Dao buộc mình phải tập trung tinh lực xem phim, không cần miên man suy nghĩ về những điều không đâu.
Lúc Ân Chi Dao đang suy nghĩ miên man, dường như cuối cùng Kiều Chính Dương cũng có chút cảm giác giống như một người anh trai, vội vàng gọi Ân Chi Dao: "Con nhóc xấu xa, sợ như vậy, có muốn qua đây ngồi không?"
Ân Chi Dao nhìn Trình Vọng, ánh sáng màu xanh âm u của màn hình chiếu lên gương mặt anh, cơ thể cường tráng nhưng nét mặt lại cực kỳ nhu hòa.
Cuối cùng cô cũng nắm bắt được cơ hội, từ từ đi đến bên cạnh Trình Vọng ngồi xuống.
Vốn dĩ Kiều Chính Dương muốn phát huy ý muốn bảo vệ của anh trai dành cho cô, để cho cô ngồi bên cạnh anh ta, nhưng không ngờ cô gái nhỏ lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Trình Vọng.
Kiều Chính Dương có chút ghen tị, nói: "Nhìn cho rõ, ai mới là anh trai hợp pháp của mày."
Trình Vọng giống như cố ý chọc giận Kiều Chính Dương, vươn tay ôm lấy Ân Chi Dao: "Ai đối xử tốt với cẩu muội, người đó là anh trai."
Ân Chi Dao bị anh ôm lỏng, dường như cô có thể cảm nhận được cơ thể rắn chắc của cơ bắp và nhiệt độ cơ thể của anh cách lớp quần áo.
Các tế bào trong toàn bộ cơ thể bị cứng ngắc đến mức không biết làm thế nào để trao đổi chất.
Cũng may lúc này đèn tắt nên không ai để ý đến gương mặt nhỏ nhắn đỏ như trái cà chua của cô.
Bị một khối nhiệt lượng cao đột kích, Ân Chi Dao theo bản năng... Co rụt về phía anh.
Trình Vọng nhẹ giọng hỏi: "Sợ sao?"
"Vâng."
Thiếu niên vươn tay ra che mắt cô gái nhỏ lại: "Đừng sợ, anh trai bảo vệ em."
Ân Chi Dao ngửi thấy mùi bạc hà nhẹ nhàng trên người anh, năm giác quan phóng đại, tim như muốn vỡ tung.
Ân Chi Dao cảm thấy thời gian giống như trôi qua cả đời vậy.
Nhìn thấy hai người bọn họ dựa gần nhau, Kiều Chính Dương bất mãn nói: "Cẩu muội, đừng nhân cơ hội ăn đậu hũ của anh em tao."
Ân Chi Dao muốn mắng anh ta, nhưng lại có chút chột dạ.
"Tôi là con gái, tôi còn có thể ăn đậu hũ của anh ấy hả?"
"Cũng không nhất định như vậy. Trường của chúng ta có rất nhiều nữ sinh nhìn chằm chằm vào cậu ấy, đừng nói là chiếm tiện nghi, có người còn giả vờ ngất xỉu để được chạm vào người cậu ấy."
Đi theo Trình Vọng, Kiều Chính Dương coi như là quen nhìn thấy những chiêu trò vô tận của các cô gái.
"Có điều, cũng chịu thôi. Dù sao anh Vọng cũng là người đã có hôn ước."
Vừa nói lời này, khoai tây chiên trong tay trực tiếp bị Ân Chi Dao bóp nát, cô quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Kiều Chính Dương: "Hôn ước?"
“Đúng vậy, điều này cũng không phải là bí mật.” Kiều Chính Dương thuận miệng nói: “Trong trường cũng có không ít người biết.”
"Không, không phải là tin đồn sao?"
"Không phải."
Ân Chi Dao đột nhiên cảm thấy tim như bị dao khoét một lỗ, chảy từng giọt.
Thế mà không phải là tin đồn?
Hình như Trình Vọng rất không thích chủ đề này, ném túi khoai tây chiên vào trong ngực Kiều Chính Dương, không nhịn được nói: "Xem phim của cậu đi, ít nói mấy chuyện không liên quan đi, làm hỏng bầu không khí."
Kiều Chính Dương không nói tiếp chủ đề này nữa. Sau khi đầu óc Ân Chi Dao trống rỗng vài phút, cô hỏi không đầu không đuôi: "Có... Có phải trong lớp của em không?"
Kiều Chính Dương cười nói: "Xem đi, xem đi! Con gái chính là như vậy, lúc lòng hiếu kỳ dâng lên, còn nhiều chuyện hơn cả tớ."
Là Ân Chi Dao mở đầu, Trình Vọng liền không hề lảng tránh, nói: "Hứa Nhược Đồng, hẳn là bạn học của em."
Ân Chi Dao vốn hỏi Kiều Chính Dương, nhưng không ngờ Trình Vọng lại trả lời.
Lại một con dao khác găm vào ngực cô, rỉ máu.
Cô lặng lẽ nhai khoai tây chiên. Miếng khoai tây chiên có vị mù tạt khiến mũi cô chua xót, mắt cô đỏ hoe.
Kiều Chính Dương tiếp tục: "Khi anh Vọng còn rất nhỏ, ông của cậu ấy đã đính ước cho cậu ấy."
Cô chậm chạp nói: "Thời đại gì rồi mà còn vậy."
Cô nhớ cách đây không lâu, khi giáo viên ngữ văn giảng bài văn của Lỗ Tấn, có đề cập đến chuyện ép hôn của Lỗ Tấn và Chu An, câu chuyện này khiến cô hiểu được ép hôn sẽ gây đau khổ cho cả hai bên.
“Có điều nghe nói cô gái của Hứa gia không tệ.” Kiều Chính Dương tiếp tục: “Thành tích tốt, dáng người tiêu chuẩn, rất xứng đôi với Trình Vọng.”
Ân Chi Dao nhịn không được phản bác: "Xứng hay không xứng anh nói là được sao? Nếu không có tình cảm, ở bên nhau cũng không hạnh phúc."
Kiều Chính Dương nhướng mày nhìn Ân Chi Dao: "Này, con nhóc xấu xa, làm sao mày biết Trình Vọng không có tình cảm với cô gái đó?"
"Tôi... Chưa từng nhìn thấy bọn họ nói chuyện với nhau bao giờ."
"Chưa nói chuyện thì sao. Cưới trước yêu sau, lâu ngày sinh tình, hiểu chưa?"
Thấy hai người nói chuyện càng lúc càng lệch hướng, Trình Vọng thản nhiên giải thích: "Quả thực tớ không quen cô ấy. Trước đây có gặp qua vài lần, nhưng không có giao tiếp quá nhiều."
“Xem đi!” Ân Chi Dao dường như có chút sức mạnh để phản bác: “Xem đi, xem đi! Đây chính là cực đại gian ác của ép duyên!”
Kiều Chính Dương phản bác lại: "Đó là người ta không biết phản kháng bị ép duyên. Mày ở đây tức giận cái gì, đừng nói là mày ghen tị chứ?."
"Tôi... Tôi ghen tị cái gì! Tôi chỉ làm cảm thấy không công bằng với anh ấy!"
Ân Chi Dao kiềm chế cảm xúc nói: "Anh ấy chuẩn bị là sinh viên đại học rồi, chẳng lẽ còn không được tự mình tìm bạn gái sao?"
Trình Vọng bật cười: "Cẩu muội còn rất là nghĩa hiệp."
Ân Chi Dao nhìn anh hỏi: "Cho nên, anh sẽ ở bên Hứa Nhược Đồng chứ?"
Trình Vọng dựa vào sô pha, thản nhiên nói: "Có lẽ có, có lẽ không."
“Cái này đâu tính là câu trả lời.” Ân Chi Dao ôm đầu gối lẩm bẩm: “Không phải trước đây anh từng nói, nếu thật sự gặp được cô gái mà anh thích, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ hay sao? Đồ lừa đảo.”
Trình Vọng xoa xoa mái tóc bồng bềnh của cô: "Cẩu muội, em có biết rằng có thể gặp được người mình thực sự thích là một chuyện khó khăn như thế nào không? Có một vài người, cả đời cũng không gặp được."
Trong lòng Ân Chi Dao cực kỳ đau khổ, dụi dụi đôi mắt chua xót của mình: "Nếu ngộ nhỡ... Anh không thích cô gái đã được hứa hôn, nhưng lại gặp được người mà anh thực sự thích thì sao?"
“Nếu như vậy, có lẽ anh sẽ rất buồn.” Trình Vọng dịu dàng nhìn cô, nói đùa: "Anh sẽ đau lòng không chịu được. Nói không chừng sẽ chạy trong mưa khóc lớn.
Kiều Chính Dương sờ sờ cánh tay nổi da gà nói: "Vậy trước khi khóc, nhất định phải gọi điện thoại nói cho tớ biết, tớ phải chụp ảnh gửi lên vòng bạn bè."
Ân Chi Dao cúi đầu, nhìn đôi tất hoa của mình, buồn bã nói: "Nhân tiện gọi em luôn."
Trình Vọng cười, vỗ đầu cô: "Sao thế, em cũng muốn đăng lên vòng bạn bè?"
Cô kéo sợi chỉ trên đôi tất, nói với anh: "Em không đăng lên vòng bạn bè nhưng em có thể khóc cùng anh."