Chuyển ngữ: Mic
Chiều hôm đó, các nữ sinh trong lớp đều để ý thấy Hứa Nhã Đồng không mặc đồng phục.
Không chỉ không mặc đồng phục, vào mùa đông lạnh giá cũng chỉ mặc một chiếc váy ngắn màu trắng mỏng đơn giản, đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng cũng “đẹp đến cóng người”.
Lúc tan học,cô ngồi một mình chống lại cơn rét lạnh, buốt đến run cầm cập.
Ân Chi Dao nhìn áo lông cồng kềnh trên người mình, trông chẳng khác nào chú chim cánh cụt mập mạp.
Cô thấy mình ước chừng vĩnh viễn cũng không thể nào trở thành cô gái như Hứa Nhã Đồng được.
Hứa Nhã Đồng xem ra quả thực lạnh đến độ không chịu nổi, khi tan học thấy Ân Chi Dao mặc áo lông, đồng phục thì nhét vào trong tủ khóa, vì thế cô ấy lên tiếng hỏi: “Bạn Ân Chi Dao, có thể cho mình mượn đồng phục của cậu được không?”
Ân Chi Dao quan sát cô ấy: “Cậu có mà?”
Hứa Nhã Đồng: “Tối nay có bữa tiệc quan trọng nên mình không mặc đồng phục.”
Ân Chi Dao thấy môi cô ấy lạnh đến tím tái thì cũng có chút không đành lòng, dứt khoát đưa đồng phục của mình cho cô bạn, rầu rĩ nói: “Giặt sạch thì trả mình.”
“Ừm, cảm ơn cậu!”
…….
Buổi tối trên đường về nhà, cô chạm mặt Kiều Chính Dương.
Anh cưỡi xe đạp của Trình Vọng, lúc ngang qua bên cạnh Ân Chi Dao còn rung chuông một hồi: “Nhỏ kiki, có cần anh trai chở mày về nhà.”
“Đi đi.”
“Thái độ của mày đối với tao có thể tốt hơn chút không.”
“Không thể.”
Ân Chi Dao lười để ý đến anh, cất bước đi về phía trước.
Kiều Chính Dương cưỡi xe đạp chậm rãi theo bên cạnh cô: “Lên xe, anh trai chở mày về.”
Ân Chi Dao trông thấy xe đạp của anh thì vội hỏi: “Anh Trình Vọng đâu?”
“Dăm ba câu liền không thể nào không nhắc tới anh Trình Vọng của mày.”Kiều Chính Dương bất mãn nói: “Ông nội cậu ấy sắp xếp tiệc gặp mặt với Hứa gia, ừm…theo cách nói thông thường, chính là bữa tiệc thân mật.”
Ân Chi Dao:…..
Chẳng trách hôm nay Hứa Nhã Đồng ăn vận đẹp như vậy.
Kiều Chính Dương: “Nói nghe thử, Hứa Nhã Đồng ở lớp mày, mày có thân với cô ấy không?”
“Không thân.”
“Có phải có rất rất nhiều nam sinh theo đuổi cô ấy?”
Ân Chi Dao lười biếng nói: “Đúng vậy, đặc biệt có rất nhiều nam sinh, đã xấu mà còn tự tin giống như anh theo đuổi cậu ấy.”
Kiều Chính Dương: “Mày bị gì thế, tao ghẹo mày chắc, cứ như ăn phải thuốc nổ vậy.”
“Tôi thấy anh quan tâm Hứa Nhã Đồng hơi quá đấy.”
“Tao đây là đang quan tâm đến huynh đệ tốt của tao.” Kiều Chính Dương xuống xe, vừa đẩy xe vừa đi bộ cùng cô: “Sợ mối nhân duyên tốt đẹp này của cậu ấy giữa chừng bị người ta phá hỏng thôi.”
“Anh thích chuyện ép hôn thế này thì kêu ba anh cũng tìm một cô bé đính hôn với anh đi.”
“Tao làm gì có cơ hội đó chứ, hơn nữa nhà chúng ta có thể so được với Trình gia à.” Kiều Chính Dương thuận miệng nói: “Mười năm trước, Trình gia là doanh nghiệp kỹ thuật đứng nhất nhì cả nước, tiểu tử Trình Vọng vừa ra đời đã ngậm thìa vàng, thiên chi kiêu tử, kiêu ngạo ngút trời, hồi nhỏ ấy, cậu ta chẳng hề liếc mắt nhìn ông đây lấy một cái.”
Nhắc tới quá khứ của Trình Vọng, Ân Chi Dao rốt cuộc nảy sinh hứng thú, nhìn Kiều Chính Dương: “Hai người không phải quan hệ rất tốt sao?”
“Sau này thôi.” Kiều Chính Dương nói: “Mấy năm hai ngàn, khủng hoảng tài chính, Trình gia cũng gặp nạn, ba cậu ấy bị bức đến cắt cổ tay, cả bồn tắm toàn là máu, nghe nói người đầu tiên phát hiện thi thể chính là Trình Vọng…”
Ân Chi Dao che miệng, nhìn Kiều Chính Dương bằng ánh mắt khó tin.
“Sau đó Trình gia cũng xuống dốc, ông cậu ấy vừa chống đỡ tập đoàn đang lung lay sắp đổ vừa nuôi dưỡng Trình Vọng.
Nhà họ lúc trước không ở đây mà ở khu biệt thự cao cấp, một cái sân thôi cũng to bằng cả tiểu khu của chúng ta, trang trí giống như hoa viên vương phủ vậy.
Sau này bán nhà, cậu ấy mới dọn về đây, sống một mình.
Nên nói thế nào nhỉ, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Tiểu khu Vân Thủy Đài này của chúng ta với Trình thiếu gia mà nói thì quả thực giống như khu lao động của mấy người cấp dưới.”
Kiều Chính Dương sát lại gần Ân Chi Dao, nhỏ giọng thì thào: “Nghe nói mấy năm nay Trình gia toàn bộ đều dựa vào sự giúp đỡ của Hứa gia, bằng không mày cho rằng…với tính khí của Trình Vọng, cậu ấy có thể để ông nội ép hôn sao?”
Đầu mày thanh tú của Ân Chi Dao nhíu lại.
Cô vẫn luôn cảm thấy Trình Vọng không hề vui vẻ như vẻ bề ngoài, mặc dù anh hay cười, nhưng nụ cười đó cũng khiến người ta thấy buồn bã.
Hiện giờ cô hiểu được anh rồi, hiểu những gì anh nói, muốn ở trong mưa khóc thật to.
Anh thật sự đè nén quá lâu quá lâu rồi.
“Thực ra….Hứa Nhã Đồng rất tốt.” Ân Chi Dao tự mình lẩm bẩm, như thể nói với chính bản thân cô: “Hôm nay cậu ấy rất lịch sự hỏi mượn đồ của tôi, chắc hẳn không phải người xấu.”
Anh không hẳn sẽ không thích cậu ấy, không hẳn sẽ không hạnh phúc.
……..
Bữa tiệc tối này chẳng qua chỉ là cuộc gặp gỡ nhỏ của hai nhà, địa điểm ở một phòng riêng trang nhã tại khách sạn Hoàn Cầu Thành Thế Kỷ.
Ông nội Trình Vọng và ông nội Hứa Nhã Đồng, hai người từng có mối quan hệ chiến hữu, tình cảm cực kỳ tốt.
Vì vậy, mặc dù hiện giờ Trình gia sắp sụp đổ nhưng Hứa gia vẫn như ngày trước giúp đỡ rất nhiều.
Nhiều năm trước trên bàn cơm nói đùa chuyện định hôn cho con cháu, giống như một phương pháp ký kết ngầm nào đó, cứ thế ấn định.
Trình Vọng vì muốn chia sẻ ưu phiền với ông nội nên ăn mặc khá nghiêm túc, sơ mi trắng quần tây đen, sạch sẽ tinh tươm.
Sau khi Hứa Nhã Đồng vào phòng, đôi mắt trước sau luôn như có như không dừng lại trên người Trình Vọng, ắt hẳn rất để ý đến anh.
Trưởng bối hai bên hàn huyên khách sáo, Trình Vọng im lặng lắng nghe, trong bàn tiệc cũng kính rượu với trưởng bối Hứa gia.
Vốn dĩ các trưởng bối nói lấy trà thay rượu, nhưng Trình lão gia lại khăng khăng bảo Trình Vọng uống rượu.
Tính cách và năng lực của Trình Vọng khiến ông rất hài lòng.
Vì vậy, ông ký thác toàn bộ hi vọng của gia tộc lên người cháu trai sắp thành niên này.
Đồng thời ông cũng biết rằng bản thân ông cố chấp làm theo ý mình, tước đoạt mất mộng tưởng, thậm chí còn có thể tước mất hôn nhân của cháu trai.
Sự nghiệp của người đi trước còn chưa mang tới ấm no hạnh phúc, nhưng lại bắt cháu mình gánh vác kết quả nặng nề nhất.
Dù không đành lòng, nhưng đây là con đường nó phải đi.
Trên bàn tiệc, các trưởng bối cũng không hề đá động tới việc hợp tác công ty, trái lại đang bàn bạc về chuyện học hành và cuộc sống của con cháu.
Thành tích cùng những bằng khen chói lọi của Trình Vọng và Hứa Nhã Đồng đều khiến ba mẹ hai bên hết sức hài lòng, dưới sự nhắc nhở của ba mẹ, Trình Vọng thêm weixin của Hứa Nhã Đồng.
“Tiểu Vọng, thành tích con tốt như vậy, sau này giúp đỡ em nó học tập nhiều nhiều nhé.”
Trình Vọng lịch sự đáp lại: “Em Hứa Nhã Đồng thành tích đứng đầu khối, cháu sợ không giúp được gì nhiều.”
“Làm gì có, con bé này rất hay sao lãng, cũng dễ kiêu ngạo tự cao, cháu phải nhắc nhở em nó nhiều vào, cùng nhau tiến bộ.”
Các trưởng bối sợ con cháu xấu hổ, hoàn toàn không nhắc đến hôn ước đã hứa hẹn từ lúc bé, chỉ cố gắng thúc đẩy hai người thường xuyên qua lại.
Hứa Nhã Đồng nhìn Trình Vọng, tò mò hỏi: “Anh Trình Vọng sau này định học đại học ở đâu? Sẽ ra nước ngoài sao? Ba mẹ em lên kế hoạch để em sang Anh du học, nếu anh Trình Vọng cũng có dự tính này, chúng ta có thể cùng đi.”
Trình Vọng bình tĩnh đáp: “Anh không có dự định ra nước ngoài, trình độ của các học viện kỹ thuật trọng điểm trong nước cũng không thua kém các trường đại học hàng đầu ở nước ngoài, anh cho rằng ở trong nước cũng có thể đạt được thành tích tốt, không cần ra nước ngoài.”
Hứa Nhã Đồng nhất thời không biết nói gì.
Trình lão gia khôn khéo nhường nào, hiển nhiên cảm nhận được trong lời lẽ Trình Vọng nói với cô bé Hứa gia hàm chứa cảm xúc chống đối.
Nhưng ông không trách cứ, chỉ thản nhiên nói: “Em hỏi cháu thi đại học ở đâu, cháu cứ thành thật đáp là được.”
Trình Vọng gật đầu, nói: “Đại học Bắc Thành.”
Đại học Bắc Thành là học viên kỹ thuật hàng đầu cả nước.
Hứa Nhã Đồng nói với mẹ mình: “Mẹ, con thấy anh Trình Vọng nói rất đúng, thật ra cũng không nhất định phải ra nước ngoài du học, đại học Bắc Thành rất tốt mà.”
Mẹ Hứa cảm nhận được con gái mình có ý với Trình Vọng, cười bảo: “Được được được, anh Trình Vọng của con nói gì cũng đúng.”
Hứa Nhã Đồng hơi xấu hổ đỏ mặt.
Giữa bàn tiệc, Trình Vọng đi ra ngoài, tới hành lang hít thở không khí.
Lúc ngang qua cửa phòng rửa mặt thì trông thấy Hứa Nhã Đồng đang rửa tay, một chiếc áo đồng phục rơi trên sàn.
Anh tốt bụng đi tới, giúp cô nhặt áo lên: “Đồng phục em rơi này.”
Hứa Nhã Đồng thấy Trình Vọng thì liền nhã nhặn nói: “À, đây không phải đồng phục của em, em mượn của bạn, bởi vì vừa rồi không cẩn thận để dính dầu mỡ nên chuẩn bị vứt đi.”
“Không phải của bạn học à?”
“Không sao cả, tới lúc đó tới phòng hậu cần mua cái khác đền cho cậu ấy là được mà.”
Nhưng Trình Vọng trông thấy ở vị trí góc áo có một bức họa hoạt hình hình chú chó con ngồi xổm được vẽ bằng bút bi.
Có điều chú cún ngây thơ dễ thương kia là lúc Trình Vọng đang giám sát cô làm bài tập, rảnh rỗi nên vẽ ra, dựa theo bức vẽ nghệch ngoạc trong sổ tay đặt trên bàn, bức tranh hoạt hình một chú chó con ngây ngô đáng yêu to cỡ nắm tay.
Hiển nhiên nét vẽ nghệch ngoạc hơi tháu, có điều cũng coi như sống động.
Lúc đó Ân Chi Dao hãy còn hết sức tức giận, nói tùy tiện vẽ bậy trên đồng phục sẽ bị chủ nhiệm huấn đạo mắng.
Trình Vọng vốn tưởng cô sẽ giặt sạch bức vẽ cún con này, không ngờ cô không những không giặt đi, mà còn tô một lớp keo bảo vệ chắc chắn lên đó, giữ gìn bức vẽ.
Trình Vọng không nói gì, cầm đồng phục rời đi.
Hứa Nhã Đồng tưởng anh muốn giúp mình vứt đồng phục, còn cảm thấy anh rất tri kỷ.
Thời gian còn lại của bữa tiệc, Trình Vọng không chút hứng thú, cũng không chủ động nói chuyện, chỉ sau khi các trưởng bối dứt lời thì mới nở nụ cười nhạt.
Hứa Nhã Đồng bị anh mê hoặc, hoàn toàn không hề nhận ra vẻ qua loa trong mắt anh.
Trình lão gia bao lần đưa mắt ra hiệu với anh nhưng anh vẫn chỉ làm như không thấy.
Một bữa cơm cơ hồ đều là trưởng bối trò chuyện, Trình Vọng không hề tham gia.
Sau bữa tiệc, xe Trình gia dừng ngoài đường, Trình lão gia bảo Trình Vọng lên xe, nhưng anh lại từ chối nói muốn đi bộ về nhà, để ở trên đường tỉnh rượu, về tới còn phải ôn tập.
Ông cụ không miễn cưỡng anh, chỉ nói ngày mai sẽ tới Vân Thủy Đài gặp anh.
Trong lòng ông biết rõ tính khí thằng nhóc này rất bướng bỉnh.
Nhiều năm như vậy, ngoài mặt thì mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của ông, nhưng trên thực tế tâm tư lại rất sâu kín, ánh mắt cũng không chút ánh sáng, cũng không còn nữa nét đơn thuần cùng kiêu ngạo của ngày trước.
Ân Chi Dao nằm bò bên cửa sổ viết bài tập, cửa sổ để mở, vừa hay có thể nhìn thấy căn nhà nhỏ màu trắng phía đối diện.
Ngôi nhà kiểu tây hoàn toàn tối om.
Sao còn chưa về nữa chứ.
Ân Chi Dao làm bài số học nhưng không mấy tập trung, nhớ tới những lời hôm nay của Kiều Chính Dương thì cảm thấy mình thật sự không nên tiếp tục tự mình phiền muộn như vậy nữa.
Trời đổ mưa to, đáy lòng chợt xuất hiện một ngày.
Nhưng chuyện này cũng không thể đại diện cho điều gì.
Anh như trăng sáng trên trời, vốn xa không chạm tới, cô cũng chưa bao giờ muốn hái vầng trăng xuống.
Cho dù có muốn cũng không làm được.
Tới lúc nên buông tay rồi.
Ân Chi Dao lặng lẽ rút quyển sổ của mình ra, trên một tờ mới, nặng nề viết xuống hàng chữ: Bắt đầu từ hôm nay, mình không thích Trình Vọng nữa.
Sau khi viết xuống dòng chữ rất có cảm giác nghi thức này, Ân Chi Dao ngước lên nhìn bên ngoài cửa sổ.
Thiếu niên trong chiếc áo sơ mi trắng bước đi trên con đường lát đá, một bên vai khoác cặp sách.
Bóng đêm tĩnh lặng như nước, mà anh, sáng tựa vầng trăng.
Dường như chú ý thấy cô gái nhỏ đang bò bên bệ cửa sổ nhìn anh, Trình Vọng ngẩng lên, đưa tay với cô –“ Em ki ki, xuống đây.”
Ân Chi Dao cắn cắn môi, gạch một nét dài trên hàng chữ mới vừa viết kia, sau đó hấp tấp xuống lầu.
……………
Gương mặt tuấn tú của anh hơi hơi phiếm hồng, khóe môi cong lên ý cười nhợt nhạt.
Ân Chi Dao chạy đến gần anh, khụt khịt mũi bất mãn nói: “Anh uống rượu với đối tượng coi mắt của mình sao, còn say đến nhường này?”
“Không chỉ uống rượu, còn chơi đoán số.”
“Còn đoán số!” Ân Chi Dao ngạc nhiên: “Anh thật sự đi coi mắt sao?”
“Cô ngốc.”
Trình Vọng sau khi say hình như rất vui, ôm vai cô, dẫn cô cùng vào nhà: “Làm bài tập xong chưa, đưa cho anh trai kiểm tra.”
Ân Chi Dao dìu anh, bất mãn nói: “Đến nước này còn không quên chuyện bài tập sao.”
Trình Vọng nằm trên sofa, tay gác lên trán, hình như có chút khó chịu.
Ân Chi Dao đưa nước ấm cho anh để anh uống từng hớp một.
Trình Vọng hình như khát thật, một ly nước ấm uống thấy đáy.
Có giọt nước theo khóe miệng anh trượt xuống, Ân Chi Dao dùng mu bàn tay lau cho anh, sau đó nhẹ nhàng đặt anh nằm nghỉ.
Xem ra Trình Vọng thật sự mơ mơ màng màng ngủ, Ân Chi Dao đương nhiên không thể để anh mặc nguyên quần áo như vậy nằm trên sofa cả đêm, cho nên dìu anh vào phòng.
May mà sức cô khỏe, đỡ anh trái lại cũng không tốn sức cho lắm, chờ sau khi anh ngủ yên thì lại cởi nút áo cho anh.
Anh là người cực kỳ yêu thích sạch sẽ, nhất định không muốn mặc quần áo bẩn bên ngoài chui vào chăn.
Lý do này nhanh chóng thuyết phục Ân Chi Dao, cô mặt mày đỏ bừng kiềm chế tâm tình kích động, cởi sơ mi cho anh.
Mẹ ơi!
……….
Trình Vọng tựa như cũng có ý thức tự giác, toàn bộ quá trình đều chống cự lại theo bản năng, miệng hô to: “Tiểu quỷ, em làm gì vậy!”
“Tay em đang sờ đâu đó!”
“Mắt em lại đang nhìn đâu đó!”
Qua thôn này không có khách điếm, Ân Chi Dao phớt lờ tất cả.
Sau cuộc ác chiến, Trình Vọng đã đổi sang áo ngủ sạch sẽ, yên ổn nằm trên giường, dường như chìm vào giấc ngủ.
Ân Chi Dao tựa vào giường, chống cằm, dùng ánh mắt từng chút từng chút vuốt ve gương mặt đang say giấc của anh.
Anh khẽ mở mắt, đồng tử đen nhánh chuyển động, khóe miệng hơi nhếch lên: “Em kiki, sao vậy, anh hoàn toàn không thích cô ấy.”
Ân Chi Dao nghe thấy lời này thì rất vui, nhưng cô lại không cười nổi.
Bởi vì trong mắt Trình Vọng toàn là đau khổ chua sót.
Anh nhìn cô, tựa như nói mê: “Có lẽ thật sự muốn khóc một trận.”
Ân Chi Dao nhẹ sờ sợi tóc ngắn chỉa ra nơi trán anh, giống như sờ một chú chó, dịu dàng an ủi: “Không đâu, anh trai.
Nhất kiến chung tình chỉ trong tiểu thuyết mới có, rồi anh sẽ thích cậu ấy.”
“Con nít hiểu gì chứ.” Trình Vọng nhắm mắt: “Em cũng đâu có người mình thích.”
“Em…..em có.” Ân Chi Dao không phục, dùng ngón tay vạch mí mắt anh: “Em biết thích một người là cảm giác như thế nào.”
Trình Vọng hỏi như có lệ: “Cảm giác ra sao?”
Đó là cảm giác thế nào à, mỗi lần anh mỉm cười với cô, dường như có hoa rơi trên vai cô; mỗi lần anh chớp mắt với cô, thì sẽ có một ngôi sao rơi vào đáy lòng.
Cô thật sự rất rất thích anh.
Đáy mắt Ân Chi Dao chứa đựng ánh sáng rực rỡ, nói: “Nếu anh ấy hôn em một cái, em sẽ lập tức hồn bay phách tán.”
“Em có ngốc không hả.” Trình Vọng bất ngờ đưa tay giữ ót cô, nghiêm túc nói: “Chỉ có người chết mới có thể hồn bay phách tán.”
“Không phải đâu, anh không hiểu cảm giác đó, cho dù giây tiếp theo có chết đi thì dường như cũng không hề đáng sợ.”
Bất thình lình, Trình Vọng bỗng kéo cô lại gần mình.
Vào khoảnh khắc Ân Chi Dao hoàn toàn không kịp phản ứng thì một nụ hôn nhẹ tựa cánh bướm lướt qua, rơi trên trán cô.
Cô mở to mắt, đầu óc một trận choáng váng.
Điều duy nhất rõ ràng chính là xúc cảm lành lạnh nơi môi anh khẽ chạm, cùng với…đôi mắt lung linh như mạch nước chuyển động kia—
“Ngỏm rồi sao?”.