Chuyển ngữ: Mic
Ân Chi Dao bị Tạ Uyên nắm cổ tay, lôi lôi kéo kéo ra khỏi cổng trường.
Trong lòng Ân Chi Dao vẫn thầm trách Tạ Uyên vừa rồi bắt cô phải xin lỗi, dùng sức giãy khỏi tay anh.
“Chỉ vì chuyện nhỏ như bộ đồng phục mà em ra tay đánh người?” Tạ Uyên tức giận, chỉ vào cô nói: “Càng lúc càng làm càn phải không?”
Ân Chi Dao có chút hoảng sợ, nhỏ giọng lầm bầm: “Người một lời không hợp đã xắn tay áo đánh người thì không có tư cách dạy dỗ em.”
“Anh đánh nhau, mẹ nó anh đánh nhau là vì ai hả.” Tạ Uyên nhịn không được chửi thề: “Em vì một bộ đồng phục rách?”
“Không phải đồng phục rách! Anh chẳng biết gì cả.” Ân Chi Dao nổi xung: “Dù gì anh cũng đã giao lại em cho mẹ em rồi, anh còn quản em làm gì chứ!”
Tạ Uyên biết kể từ khi Tô Văn Nhuế dẫn cô nhóc đi, mà anh lại chưa từng nói một câu giữ lại thì Ân Chi Dao vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
“Đúng vậy, hà cớ gì anh phải quản em chứ.”
Tạ Uyên cười lạnh, dường như cũng cảm thấy lựa chọn này của mình có phần hoang đường.
Người đàn ông kia hại hắn nhà tan cửa nát, ông ta chết là đáng, thế nên hà cớ gì anh còn muốn quản con gái của ông ta cơ chứ…
Tạ Uyên không để ý cô nữa, xoay người lạnh lùng bỏ đi.
Ân Chi Dao chưa bao giờ trông thấy vẻ mặt vừa thất vọng vừa lạnh lẽo như thế của Tạ Uyên, cô liền có chút hoảng hốt, hét to một tiếng: “Anh trai thối!”
Tạ Uyên dừng bước, một lúc lâu sau mới quay đầu lạnh nhạt nói: “Em cho rằng đến Kiều gia là có thể kê cao gối không cần lo lắng? Người đàn ông Kiều gia kia không phải ba ruột của em, ba của em đã mất rồi, mẹ em còn phải dựa vào ông ta mà sống…Nếu như tự bản thân em không tiến bộ thì em còn có thể trông cậy vào ai?”
Ân Chi Dao chưa từng nghe thấy Tạ Uyên nói chuyện kiểu như vậy, có chút mơ mơ hồ hồ đáp: “Anh….anh đang nói gì thế…”
Tạ Uyên cắn răng, giọng điệu lạnh lùng: “Cuộc đời mà người cũng như chó, mãi mãi sẽ không có tôn nghiêm, không có tự do, em có từng nghĩ tới một cuộc sống như vậy chưa?”
Không hiểu vì sao nước mắt Ân Chi Dao lại lã chã lăn dài.
Cô ngây ngốc nhìn Tạ Uyên, cảm nhận được lần này Tạ Uyên thật sự nổi giận với cô.
Kiều Chính Dương đứng từ xa quan sát hồi lâu, cảm thấy Tạ Uyên ăn nói quá khó nghe, nhịn không được muốn tiến lên bênh vực Ân Chi Dao nhưng Trình Vọng đã một tay túm áo anh chàng, kéo anh trở lại.
Kiều Chính Dương hết sức bất mãn đối với hành động này của anh: “Mới rồi không phải cậu ra mặt rất oách à, sao giờ lại rúm ró rồi, sợ đánh không lại anh ta hả?”
“Anh trai người ta dạy dỗ em gái, cậu chạy tới ầm ĩ gì chứ.”
“Mình cũng là anh trai đó!”
“Cậu mà là anh trai cái gì.” Trình Vọng chăm chú nhìn Tạ Uyên đằng xa, bình thản nói: “Học hỏi anh ta nhiều vào, làm thế nào để làm anh người ta.”
Sau khi Tạ Uyên rời đi, Ân Chi Dao cô đơn đứng một mình dưới tán cây, lấy ống tay áo mạnh mẽ chùi nước mắt, tựa hồ như vẫn đang tiêu hóa lời anh vừa nói ban nãy.
Kiều Chính Dương chạy lên trước, Trình Vọng cũng cất bước định qua nhưng lúc này lại có người gọi anh.
“Trình Vọng, em chờ một lát.”
Trình Vọng quay đầu nhìn, thấy Miss.
Trương mặc váy chữ A đang đi tới.
Miss Trương tóc uốn xoăn, đeo kính gọng đen, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ trông hết sức chín chắn yêu nghề.
Nhưng tuổi của cô lại không lớn, cao lắm là hai bảy, hai tám.
“Em Trình Vọng, cô muốn nói chuyện với em, em có thời gian không?”
Trình Vọng đoán được dụng ý của Miss Trương, gật đầu: “Dạ được, cô Trương.”
Anh đẩy xe đạp, cùng Miss Trương bước đi trên con đường rợp bóng cây.
Miss Trương không phải người vòng vo, cô nói thẳng: “Trình Vọng, cô không phải chủ nhiệm của em, có vài lời cô nói quả thực không thích hợp.
Nhưng Ân Chi Dao là học sinh lớp cô, em ấy che giấu tâm sự quá kỹ, cho nên cô cũng chỉ có thể tìm em để hỏi rõ.”
“Cô Trương, có việc gì cô cứ hỏi đi ạ.”
Cô hỏi thẳng: “Liệu có phải hai em đang yêu nhau?”
Lời này vừa thốt ra thì Trình Vọng liền sửng sốt, lập tức giải thích: “Không có, chúng em không yêu nhau ạ.”
“Thật sao?” Miss Trương hoài nghi nhìn anh, dường như đang đánh giá xem anh nói thật hay giả qua nét mặt.
“Cô Trương, thật sự cô hiểu lầm rồi.
Ân Chi Dao là hàng xóm của em, em vẫn luôn xem em ấy như em gái của mình, không hề có suy nghĩ nào khác.”
Miss Trương không hiểu rõ nhân phẩm của Trình Vọng, nhưng ngày ngày trong văn phòng đều có thể nghe thấy chủ nhiệm Trần điên cuồng thổi phồng Trình Vọng, nên ít nhiều cũng biết cậu học sinh này thật sự rất ưu tú, ưu tú đến độ khiến giáo viên vô cùng yêu thích.
“Trình Vọng, hi vọng em hiểu được tấm lòng và nỗi khổ của người làm giáo viên.
Những lời em nói vừa rồi thật sự rất dễ khiến người ta nảy sinh hiểu lầm, em có hơi quan tâm em ấy quá rồi.”
“Cô Trương, sở dĩ em quan tâm em ấy như vậy là vì em ấy và em giống nhau, mất ba từ rất sớm.” Trình Vọng cuối cùng chia sẻ thật tình với Miss Trương: “Hơn nữa em ấy còn nhỏ hơn em, em cực kỳ không mong muốn em ấy bị ức hiếp.”
Miss Trương nghe vậy thì trong lòng cũng xúc động, nhìn dáng vẻ chân thành của Trình Vọng, không chút giả dối, cuối cùng cô vẫn lựa chọn tin anh.
“Em tự có chừng mực là được.”
Trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn tường màu vàng ấm áp.
Ân Chi Dao bó gối ngồi trên giường, suy ngẫm lời Tạ Uyên nói hôm nay, trong nháy mắt bỗng cảm thấy mình dường như trưởng thành lên rất nhiều.
Mặc dù những lời này rất khó nghe, vô cùng chói tai, nhưng cô biết, những gì Tạ Uyên nói đều là thật, cũng chỉ có người thực lòng quan tâm cô mới nói những lời thật tâm như vậy với mình.
Hiện giờ cô chính là kẻ ăn nhờ ở đậu.
Ân Chi Dao ở trong phòng của Kiều gia, ăn mặc chi tiêu đều do Kiều gia cung cấp, cô lấy tư cách gì cãi nhau ỏm tỏi với Kiều Chính Dương.
Trước đây cô được Tạ Uyên che chở quá tốt, cho rằng tất cả mọi người trên đời này đều sẽ đối tốt với cô như anh trai thối vậy.
Kỳ thực, Tạ Uyên nói rất đúng.
Nếu như cô không cố gắng hết sức, không tạo được chỗ đứng của riêng mình thì cô đâu chỉ không xứng với người con trai mình thích, mà xét về mặt nhân cách, cũng không thể có được vị trí bình đẳng với anh.
Thông suốt chuyện này, Ân Chi Dao vội vàng từ trong cặp lấy lấy ra sách vở ngày hôm nay, bắt đầu chong đèn thâu đêm chăm chỉ học tập.
Trước đây, cô muốn nỗ lực để chứng minh mình xứng với Trình Vọng, nhưng hiện tại, cô chỉ muốn cố gắng để bản thân càng trở nên tốt hơn, sống một cuộc sống càng có tôn nghiêm.
Một tiếng sau, Ân Chi Dao ngáp một cái, có hơi buồn ngủ.
Nhìn thời gian trong chiếc đồng hồ điện tử đặt trên bàn, sắp rạng sáng rồi.
Cô đặt bút xuống, duỗi thẳng lưng.
Đúng lúc này chợt nghe thấy cửa sổ có âm thanh bị đá chọi trúng.
Ân Chi Dao ló đầu ra ngó xuống lầu, thấy Trình Vọng đang đứng trong vườn hoa đối diện, vẫy vẫy tay với cô.
Ánh trăng trong vắt sáng rực rọi trên người anh, vóc người cao gầy nhưng lại toát lên nét dịu dàng ôn hòa.
Ân Chi Dao cố hạ thấp giọng, nhỏ tiếng hỏi: “Có việc gì sao?”
“Xuống đây.”
“Nhưng em muốn ngủ.”
“Anh có lời muốn nói với em.”
Ân Chi Dao biết chắc chắn né không được chuyện này, vì vậy chỉ có thể khoác áo lông xuống lầu, ngập ngừng đi tới trước mặt anh.
“Làm xong bài tập rồi?” Anh theo thường lệ hỏi: “Có chỗ nào không hiểu không?”
Ân Chi Dao buồn bực nói: “Ngày mai em sẽ tìm Dụ Bạch nhờ cậu ấy giảng cho em.”
“Vậy đi dạo với anh một lát.”
Dứt lời, Trình Vọng cho tay vào túi quần, tự mình cất bước đi dọc theo con đường vắng vẻ không một bóng người của tiểu khu.
Ân Chi Dao ngước nhìn vầng trăng lạnh lẽo tỏa ra ánh sáng u buồn trên trời, cảm giác được cái lạnh buốt thấu xương trong gió, không biết Trình Vọng rốt cuộc muốn nói gì với cô, đáy lòng thầm thấp thỏm không yên.
“Ân Chi Dao, em nói thật với anh, vì sao lại xung đột với Hứa Nhã Đồng?” Ân Chi Dao cúi đầu giẫm lên bóng của anh, lững thà lững thửng đi về trước: “Cậu ấy không có sự đồng ý của em mà đã vứt đồng phục của em.”
“Đây là điều em trả lời cho giáo viên, không phải với anh.” Dưới bóng cây, Trình Vọng dừng bước, quay lại nhìn cô: “Một bộ đồng phục mà thôi, quan trọng với em như vậy sao?”
Đương nhiên quan trọng, bởi vì trên bộ đồng phục của cô là hình vẽ anh lưu lại, đó là ấn ký quý giá mà có bao nhiêu tiền cũng không cách nào đền bù được.
Ân Chi Dao cẩn mật thận trọng bảo vệ bí mật của mình, thêu dệt lên một lời bịa đặt đã chuẩn bị từ trước: “Em ganh tỵ với cậu ấy.”
“Ganh tỵ?”
“Đúng vậy.” Ân Chi Dao tăng tốc bước về trước, quay lưng về phía anh, tránh để anh trông thấy vẻ né tránh và hoảng hốt trong mắt cô: “Cậu ấy cái gì cũng có, thành tích còn cao như vậy, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, trong nhà lại thương cậu ấy đến thế, em…em sớm đã muốn dạy cho cậu ấy một bài học.”
“Lừa gạt cũng phải giải thích một đống lý lẽ logic nhỉ.”
Trình Vọng kéo cổ tay cô: “Tri kỷ của em Dụ Bạch không phải cũng có thành tích tốt, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, nói chuyện cũng không như người thường, sao không thấy em ngày ngày nổi cơn đánh em ấy một trận?”
Ân Chi Dao chột dạ: “Vì Dụ Bạch phải mời em ăn que cay.”
Khóe môi Trình Vọng nhếch lên, có chút buồn cười nhưng vẫn gắng sức kiềm chế, làm bộ nghiêm túc nói: “Em bỏ…”
“Anh, hôm nay là lần thứ hai anh nói tục.”
Chữ còn lại kia bị Trình Vọng nuốt lại, xoa mạnh đầu cô: “Có gì mà phải ganh tỵ chứ, chỉ cần em cố gắng hết sức thì thành tích cũng có thể nâng cao; còn về xinh đẹp, anh không thấy em ấy đẹp hơn em.”
Ân Chi Dao ngước lên nhìn anh: “Thật ạ?”
“Ừ.”
Nét mặt Trình Vọng hết sức chân thành: “Khí chất và vẻ đẹp có thể hỗ trợ lẫn nhau, nếu như chỉ dựa vào dung mạo mà đánh giá một người thì không khỏi quá sức nông cạn.”
Ân Chi Dao gật đầu lia lịa, cho thấy hết sức tán đồng.
“Về phần người nhà thương yêu em ấy…Chuyện này càng không cần phải ngưỡng mộ người ta, em cũng có người thương mình, mẹ em, anh trai thối của em, Kiều Chính Dương, đều rất thương em.”
Ân Chi Dao thấy Trình Vọng dường như đã chấp nhận lý do thoái thác của mình, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nói: “Gạt bỏ Kiều Chính Dương đi, anh ta là kẻ thù một mất một còn của em.”
“Được, loại Kiều Chính Dương.”
“Vậy cũng chỉ mới có hai người thôi.” Ân Chi Dao ôm tâm tư nho nhỏ, liếc nhìn Trình Vọng: “Vẫn cần phải bổ sung một người nữa.”
Trình Vọng cười khẽ: “Còn có anh, anh cũng thương em.”
Ân Chi Dao hài lòng mỉm cười: “Vậy sau này em không ganh tỵ với cậu ấy nữa.”
“Vốn dĩ không cần thiết.”
Trình Vọng nhìn thời gian, đã gần một giờ rồi, khuya khoắt như vậy dụ cô nhóc ra ngoài, thực sự không phải.
“Về thôi.”
Trình Vọng cất bước trở về.
Ân Chi Dao ngoan ngoãn theo sau anh, tiếp tục giẫm lên cái bóng của anh đi về trước.
Đêm mùa đông vô cùng yên tĩnh, vạn vật xung quanh tựa như đều đang say ngủ, cả thế giới chỉ còn lại hai người họ….
Nửa đêm chậm bước như vậy, trước đây chưa từng có, sau này có lẽ cũng sẽ không có.
Mỗi một giây cô đều vô cùng quý trọng.
“Anh, Kiều Chính Dương nói nhà trước đây của anh to như vườn hoa vương phủ vậy, có thật không ạ?”
“Làm gì khoa trương đến thế.” Trình Vọng nói: “Chẳng quả quả thực lớn hơn nhà hiện tại rất nhiều.”
Ân Chi Dao hiếu kỳ: “Anh có thể miêu tả một chút cho em không?”
Trình Vọng chậm rãi nói, âm thanh dịu dàng: “Nhà có hành lang phía trước và khu vườn phía sau, quanh co vòng vèo, uốn lượn tĩnh mịch; vườn hoa sau nhà rất lớn, có hồ, trong hồ nuôi vịt, còn có đình giữa hồ.
Anh thích thư phòng nằm ở tầng hầm trong nhà, giá sách cao chừng ba bốn mét, phải leo lên thang mới lấy được sách; trong thư phòng còn có phòng trà, trong phòng trà có hai chuyên gia điểm tâm tầm cỡ quốc tế…Nếu em muốn nghe chi tiết, có thể chúng ta sẽ phải nói đến khi trời sáng mất.”
Trình Vọng quay đầu thì bắt gặp vẻ mặt há hốc đến ngây ra của Ân Chi Dao, hỏi: “Sao vậy?”
“Nghèo nàn, trí tưởng tượng có hạn của em….”
Đuôi mắt anh cong cong, bước tới bên cạnh kéo tay cô, dẫn cô tiếp tục đi về trước: “Nếu quen nhau sớm một chút thì em có thể tới nhà anh chơi, bây giờ ngôi nhà đó bị ngân hàng phát mãi rồi.
Anh rất thích ngôi nhà lúc trước, điều kiện hiện tại có chút khó khăn, ngay cả ván trượt cũng chẳng thể chơi trong sân.”
Ân Chi Dao:……
Quả nhiên giống như Kiều Chính Dương đã nói, với Trình thiếu gia đã sống trong nhung lụa mà nói thì khu biệt thự cao cấp như Vân Thủy Đài cứ như bị lưu đày đến khu ổ chuột vậy!
“Sớm hay muộn sẽ có một ngày, anh vẫn có thể mua lại thôi!”
“Tin tưởng anh đến thế?”
“Ừm! Vô điều kiện luôn, tin tưởng trăm phần trăm!”
“Vậy thì mượn lời may mắn của em nhé.”
Ân Chi Dao chân chó nịnh nọt: “Vậy, sau khi anh mua lại rồi có thể cho em ở nhà anh mấy ngày không, em trước giờ chưa bao giờ được ở trong ngôi nhà to như thế hết.”
“Được thôi.” Trình Vọng xoa xoa đầu cô: “Tới lúc đó, ở cạnh hồ anh sẽ cất cho em một…”
“Nhà tây hai tầng!”
“Một ổ cún.”
Ân Chi Dao bất mãn hừ hừ.
…………..
Sau khi về tới nhà, Trình Vọng bảo Ân Chi Dao chờ dưới lầu, anh về phòng lấy bộ đồng phục trắng đã được giặt sạch sẽ kia của cô, đưa cho cô: “Sớm biết to chuyện như vậy thì không giặt giúp em.”
“A!”
Ân Chi Dao kêu lên kinh ngạc, nhận lấy bộ đồng phục, lật tới góc trái bên dưới ở mặt sau, nhìn thấy chú chó con đáng yêu ngồi xổm trên đất vẽ bằng bút bi kia.
“Không phải vứt rồi sao, sao lại ở chỗ anh!”
Trình Vọng chỉ vào chú cún trên đồng phục, thuận miệng nói bừa: “Cún do anh vẽ có ma thuật, biết em kiki rất thích bộ đồng phục này thế nên ngay trong đêm liền bay trở về cạnh em kiki.”
“Xì, anh đang kể chuyện cổ tích đấy à!” Ân Chi Dao ôm bộ đồng phục như bảo bối: “Em đâu phải con nít, không bị lừa đâu.”
“Tin hay không thì tùy.” Trình Vọng ngáp một cái, quay người về nhà: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Ân Chi Dao kề sát bộ đồng phục, ngửi ngửi.
Trên đồng phục có mùi thơm của anh, hẳn là dùng cùng loại nước giặt hương bạc hà.
Ân Chi Dao ôm đồng phục hít sâu một hơi, hưng phấn đến độ sắp bay lên, thấy Trình Vọng đứng ở cửa quay đầu nhìn cô thì lập tức thu lại nụ cười: “Còn chuyện gì sao?”
Trình Vọng sờ sờ gáy, vẻ mặt mất tự nhiên, nói: “Chủ nhiệm của em nghi em yêu sớm, bình thường chú ý một chút.”
“Sao có thể chứ!” Ân Chi Dao cảm thấy hơi hoang đường: “Các nam sinh đều ghét em, ai lại có thể yêu sớm với em chứ.”
Trình Vọng lưỡng lự hồi lâu, liếm liếm môi, đáp: “Có thể là…anh.”.