Chuyển ngữ: Mic
Học kỳ hai, Ân Chi Dao thành công tiến vào nhóm top của lớp, điều này khiến Tô Văn Nhuế hết sức vui mừng.
Nghỉ lễ một tháng năm, bà cho Ân Chi Dao ba ngàn tệ, để cô hẹn bạn đi mua vài bộ quần áo mới.
Ân Chi Dao gọi điện cho Dụ Bạch, nhưng không ngờ Dụ Bạch đang cùng với gia đình ở khu du lịch đông nghịt người.
Kiều Chính Dương thong thả đi tới cạnh cô với nụ cười giễu cượt, nói: “Sao, không có bạn à?”
Ân Chi Dao quay qua, vờ như đang gọi điện: “Bạn bè tôi rất nhiều nhé.”
“Xem ra kẻ làm anh này đành phải miễn cưỡng bản thân đi dạo phố với mày rồi.”
Ân Chi Dao đang định lên tiếng phản đối thì Kiều Chính Dương đã xông tới, hét lên với Trình Vọng đang phơi quần áo ở ban công đối diện: “Vọng ca, đi nhé, đi mua quần áo với kiki.”
Lời từ chối nghẹn lại trong cổ họng Ân Chi Dao, tiếp đó bị cô nuốt xuống.
Trình Vọng thoải mái đồng ý một tiếng, sau đó ra khỏi nhà, ba người ra trước cửa tiểu khu bắt xe.
Lúc lên xe, Trình Vọng ngồi ở phía sau, Ân Chi Dao căng thẳng theo sau, ngồi cạnh anh.
Kiều Chính Dương thấy cô dám cướp vị trí của mình thì không vui nói: “Kiki, mày là con gái, nên ngồi ở ghế phụ lái.”
Ân Chi Dao cũng đã vào xe rồi, đáp: “Ai quy định con gái phải ngồi ở ghế phụ lái chứ?”
“Có hiểu quy tắc không đấy, hai nữ một nam, nam ngồi ghế phụ, hai nam một nữ, đương nhiên ghế phụ lái là cho nữ rồi!”
“Đâu ra quy tắc đó.” Ân Chi Dao: “Tôi cũng vào xe rồi.”
Kiều Chính Dương: “Con nhỏ này, chẳng có chút dè dặt gì của con gái cả.”
Bác tài đã mất kiên nhẫn, bảo: “Cậu có đi không thế?”
“Đi đi đi.”
Kiều Chính Dương cũng chui vào băng ghế phía sau, kẹp Ân Chi Dao ở giữa.
Cô bực bội nói: “Nè, anh ngồi ở ghế phụ lái đi.”
“Tao đúng lý hợp tình nghi ngờ mày chiếm tiện nghi anh em tao, nên phải trông chừng mày.”
Ân Chi Dao lườm một cái, ghét bỏ nói: “Chật chết được.”
“Mày xem một mình mày chiếm bao nhiêu chỗ kìa, còn không biết xấu hổ nói chật, nên giảm béo đi.”
“Là anh nên giảm béo mới đúng!”
Trình Vọng nhích sang bên cạnh, bảo: “Kiki, dịch sang phía anh chút này.”
Ân Chi Dao có hơi xấu hổ, nhích người về phía Trình Vọng, gần như một nửa cơ thể đều tựa vào anh, cách lớp quần áo vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm nóng của anh.
Cơ thể con trai tóm lại sẽ luôn cao hơn con gái một chút.
Như Kiều Chính Dương nói, cô cảm giác mình thật sự hình như đã chiếm tiện nghi Trình Vọng nên có hơi chột dạ.
Taxi thả họ trước cửa trung tâm mua sắm.
Thời tiết hôm nay cực tốt, trời xanh mây trắng, nắng vàng rực rỡ, là một ngày xuân đẹp trời hiếm có.
Ân Chi Dao biết Kiều Chính Dương đời nào muốn cùng cô đi mua quần áo, anh ta là bị chú Kiều nhốt trong nhà ôn tập đến sắp phát điên rồi nên mới mượn cớ này ra ngoài hít thở không khí.
“Vọng ca, cậu xong hết bài tập chưa?”
Trình Vọng bình thản đáp: “Trước kỳ nghỉ đã làm xong rồi.”
“Mẹ ơi, cậu là thần á!”
“Không phải cậu cả ngày đều ở trong nhà làm bài sao?”
“Đừng nhắc tới nữa.
Trong nhà có một đứa đáng chết, cả ngày ồn ào làm ảnh hưởng tới mình, không phải kêu mình chơi với nó thì lại bảo mình đi mua quần áo chung, như bây giờ nè.”
Ân Chi Dao:?
Đừng có mà chém gió!
Cô móc di động ra: “Giờ tôi có thể gọi xe cho anh về liền.”
“Cậu xem đi, tớ nói nó nó liền không vui.” Kiều Chính Dương khẩn cầu Trình Vọng: “Vọng ca, cậu làm bài tập rồi thì có thể cho tớ mượn không?”
Trình Vọng thản nhiên liếc anh chàng một cái, từ chối thẳng thừng: “Không thể.”
“Cậu thay đổi rồi, trước đây cậu luôn cho mình mượn mà!”
“Mình đã thay đổi.” Một tay Trình Vọng khoác lên vai Ân Chi Dao: “Mình là người có trẻ nhỏ, phải làm tấm gương tốt cho trẻ.”
Ân Chi Dao vùng khỏi tay anh: “Anh đúng thật là tự mình nêu gương.”
Độ tuổi hiện tại của Ân Chi Dao không dễ mua đồ.
Dạo cửa hàng quần áo thiếu nhi thì tuổi tác có hơi lớn, lúc lượn cửa hàng quần áo nữ thì với cô mà nói, phong cách lại quá già dặn.
Ân Chi Dao không có ý kiến đặc biệt gì đối với việc mua quần áo, vì vậy, hai ông anh này đưa cho cô cái gì, cô sẽ thử cái đó.
“Kiki, được rồi, không có.”
“Sao lề mề quá vậy.”
“Mặc ra đây để tụi tao xem thử, giúp mày tham khảo.”
Kiều Chính Dương đứng trước cửa phòng thử đồ nữ thúc giục, dường như rất không có kiên nhẫn đợi.
Ân Chi Dao không hề muốn mặc ra cho họ nhìn, một mình cô đứng trước tấm gương trong phòng thử đồ thử quần áo.
Giờ sắp bước vào hè, Trình Vọng chọn cho cô không ít kiểu váy mùa hè, đều theo xu hướng của trực nam, phong cách tươi tắn dễ thương.
Nhưng lại tôn thêm phong cách của Ân Chi Dao.
Ân Chi Dao thay một chiếc đầm trắng, đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu, rất thích.
Thế nhưng lúc cô cởi ra lại chợt trông thấy bên trên lớp vải lót của chiếc đầm lại dính một vết máu.
!
Ân Chi Dao vội cởi váy ra, sờ thử quần lót của mình, quả nhiên, quần có chút ẩm ướt…
Thân thích này…sao lại tới không đúng lúc chút nào hết vậy!
Bên ngoài phòng thử đồ, Kiều Chính Dương vẫn liên tục gọi hồn: “Sao rồi, còn chưa xong à, lề mề quá rồi đó! Đừng hòng ông đây lần tới đi dạo phố với mày nữa.”
Trong túi của cô chẳng hề có gì, chiếc quần bò đang mặc hình như cũng bị dính chút máu, Ân Chi Dao hoàn toàn không biết nên làm thế nào, thậm chí không dám bước ra.
“Sao còn chưa xong nữa thế!” Kiều Chính Dương càng giục: “Ông đây chờ mày hai mươi phút rồi đó!”
Ân Chi Dao tuyệt vọng lục lọi túi của mình, ngay cả khăn giấy cũng dùng hết rồi.
Cô bỗng có một loại cảm giác ngày tàn của mình đã điểm.
Đúng lúc này, âm thanh trầm thấp của Trình Vọng truyền tới: “Kiki, xảy ra chuyện gì sao?”
Ân Chi Dao cắn môi, thì thào: “Anh Trình Vọng, em muốn mua chiếc váy trắng này, em sẽ đưa mác giá cho anh, anh…anh giúp em tính tiền trước được không?”
Trình Vọng nghe thế liền nói: “Trên váy có chip từ cũng cần tháo ra, chỉ cắt nhãn mác thôi không được.”
Ân Chi Dao im lặng, nhìn vết máu đỏ tươi trên chiếc váy, tim loạn cào cào.
Cái này phải cầm ra để thanh toán, để nhân viên trông thấy, lại để Kiều Chính Dương và Trình Vọng trông thấy….cô có thể chết ngay tại chỗ luôn.
Còn có thể bị Kiều Chính Dương cười nhạo suốt quãng đời còn lại.
Trình Vọng thấy cô nhóc mãi vẫn chưa trả lời thì thầm đoán đã xảy ra việc gì, lại hỏi: “Có phải váy có vấn đề không?”
Ân Chi Dao cắn răng, đáp: “Không có, các anh…các anh chờ không được thì đi trước đi, em thử tí nữa.”
“Một bộ đồ mà em thử hết nửa tiếng đồng hồ?”
“Anh đừng quản!”
Trình Vọng im lặng, hỏi: “Em làm hỏng váy rồi?”
“………..”
Ân Chi Dao: “Không phải!”
Cô càng khác thường thì Trình Vọng càng cảm thấy có vấn đề.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bằng không để anh vào xem thử, được không?”
“Anh không được vào!” Ân Chi Dao cuống lên: “Em…em không mặc đồ.”
“Vậy mau mặc vào.”
“Không thể mặc.”
“Tại sao.”
Ân Chi Dao chỉ có thể rấm rức nói: “Váy bị bẩn rồi.”
Nghe tới câu này, Trình Vọng lập tức biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh im lặng một lúc, rời đi nói với Kiều Chính Dương: “Em ấy còn phải thử một lát nữa, nếu cậu chờ không được thì đi ăn kem đi.”
“Đời này của ông sẽ không dạo phố với con gái lần nữa.” Kiều Chính Dương đích thực là đã chờ tới độ nảy sinh bóng ma tâm lý: “Cậu đi với mình đi, để nó ở trong đó từ từ thử, thử cho đã.”
Trình Vọng đẩy anh chàng ra ngoài, nói: “Haagen-Dazs, mình mời, cứ việc chọn.”
“Là cậu nói đó nha!”
“Ừ.”
Lúc này Kiều Chính Dương mới vui vẻ rời đi.
Chờ sau khi anh chàng đi rồi, Trình Vọng lập tức kéo một nữ nhân viên cửa hàng, nói với cô ấy: “Bạn em tới kỳ sinh lý, có thể là váy bị bẩn rồi.
Em sẽ trả tiền váy, còn nữa, chị tìm giúp em một chiếc quần hợp với size của em ấy, để em ấy thay, em sẽ thanh toán chung.”
Nhân viên bán hàng gật đầu, vội nói: “Tầng lửng có siêu thị.”
Trình Vọng nghe vậy liền nhanh chân ra khỏi cửa hàng, chạy thẳng vào siêu thị.
Ngay lúc Ân Chi Dao không biết làm sao thì chị nhân viên bán hàng đã đưa cho cô một chiếc quần bò tối màu sạch sẽ, nói với Ân Chi Dao: “Em gái, bạn trai em đã đi mua BVS rồi.
Trước tiên em thay cái quần này vào, đừng để bị lạnh.”
Mặc dù Ân Chi Dao kinh ngạc nhưng ngẫm thử thấy Trình Vọng thông minh như vậy, cô lại biểu hiện một cách ngờ nghệch đến thế, nhất định là không giấu được anh.
“Cảm ơn ạ.” Cô từ khe cửa nhận lấy chiếc quần màu than chì mặc vào, cảm giác căng thẳng cuối cùng cũng được nới lỏng, ra khỏi phòng thử đồ.
Nhân viên bán hàng quét mã, gỡ chip từ ra.
“Bao nhiêu tiền ạ?”
“Váy và quần bạn trai em đã trả tiền cho em rồi.”
“À, chuyện đó….” Ân Chi Dao chậm chạp nhận lấy túi: “Anh ấy không phải bạn trai em, là anh trai ạ.”
Chị nhân viên cười: “Vậy em thật sự là cô em gái hạnh phúc nhất trên đời đấy.”
Ân Chi Dao mím môi, trong lòng từng đợt ấm áp.
Đúng vậy, cho dù chỉ có thể làm em gái anh ấy thì cũng đã là hạnh phúc nhất đời rồi.
Đúng lúc này, Trình Vọng xách chiếc túi giấu BVS chạy vào trong cửa hàng.
Ân Chi Dao vừa thấy anh thì mặt liền đỏ bừng.
Trình Vọng biết Ân Chi Dao xấu hổ nên không nói gì, kéo cổ tay cô đi tới trước cửa phòng vệ sinh, đưa cái túi cho cô: “Mau vào đi, lớn thế rồi còn ngại chuyện này.”
Ân Chi Dao tưởng Trình Vọng vẫn luôn coi mình như một người bạn nhỏ, mãi tới câu nói đó mới biết, thì ra trong mắt anh, cô đã là một cô gái.
Cô ở trong phòng vệ sinh xử lý xong, tóm lại có thể thở phào nhẹ nhõm, rửa sạch tay, chầm chậm bước ra ngoài.
Trình Vọng đang tựa vào hàng rào chắn bằng thủy tinh cụp mắt xem điện thoại, có vài phần bất cần đời.
Ân Chi Dao đỏ mặt đi qua, khẽ nói với anh: “Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn.” Trình Vọng lập tức bỏ điện thoại xuống, nói: “Là chuyện mà ba nên làm.”
Ân Chi Dao kích động: “Anh đừng nói bừa!”
“Là ba.” Trình Vọng lặp lại lần nữa, vỗ vỗ đầu cô, dẫn cô đi về trước: “Không phải chồng, nghĩ gì đấy.”
Ân Chi Dao: ……..
“Kiều Chính Dương đâu?”
“Đang ở dưới lầu ăn Haagen Dazs.” Trình Vọng nhớ tới mới rồi tìm kiếm những điểm cần chú ý trong kỳ sinh lý, nói: “Em đừng ăn, nhìn bọn anh ăn thôi.”
“Hả.”
Lúc vào thang máy, Ân Chi Dao móc điện thoại, nói với Trình Vọng: “Em trả lại tiền cho anh nhé, tiền váy và quần, còn có…tiền cái kia.”
“Kia là cái gì.” Trình Vọng hờ hững: “BVS là BVS, sao lại không nói ra chứ.”
Ân Chi Dao nhìn xung quanh, may mà trong thang máy không có ai khác.
“Anh biết rõ nhỉ.” Cô nhỏ giọng thì thào.
Trình Vọng cúi mắt liếc cô một cái: “Đây vốn không phải chuyện gì đáng xấu hổ.
Nếu người ta cảm thấy ngượng thì đó do họ ngốc, không phải em.”
Cảm giác túng quẫn mới rồi của Ân Chi Dao hoàn toàn biến mất, cô cười nói: “Anh Trình Vọng, em nghe anh.”
Anh xoa đầu cô: “Ngoan.”
“Tổng cộng bao nhiêu tiền.”
“Bỏ đi.”
“Không được!” Ân Chi Dao kiên quyết móc di động ra: “Phải trả.”
Trình Vọng là một người không để bụng chuyện vặt, cũng không dây dưa từ chối, lấy điện thoại ra để cô quét mã: “Váy và quần hết 800, BVS thì thôi, coi như anh trai cho em xài.”
Ân Chi Dao:…
Trình Vọng vừa nói xong thì thì cũng ý thức được có gì đó không đúng: “Hình như hơi kỳ kỳ.”
Anh cũng biết hả!
Hai người xuống lầu gặp Kiều Chính Dương ở quầy Haagen Dazs.
Anh chàng gọi ba suất kem lớn, chất cao như ngọn núi nhỏ, nói: “Hai người làm gì đó, lề mà lề mề hơn bốn chục phút, thử quần áo thôi mà cũng phải lâu như vậy!”
Ân Chi Dao thản nhiên đáp: “Tôi tới tháng cho nên tới trễ một chút, Trình Vọng đi mua BVS cho tôi.”
Kiều Chính Dương đỏ mặt, cẩn thận dè dặt quan sát xung quanh, toàn thân không thoải mái, kéo kéo Trình Vọng: “Nó….Nó sao vậy.”
Trình Vọng bình thản: “Không nghe à, tới tháng, mình đi mua BVS cho em ấy.”
Mặt Kiều Chính Dương thoáng chốc đỏ tới tím tái: “Ngay cả cậu…cậu cũng…Đệch! Xấu hổ quá chừng!”
Anh chàng liền vùi đầu ăn kem.
Ân Chi Dao: “Anh ấy mua BVS cho tôi, liên quan gì đến anh, anh mắc cỡ gì chứ?”
Trình Vọng cũng tươi cười hỏi hùa: “Đúng đó, cậu mắc cỡ gì chứ?”
Kiều Chính Dương:….
Có thể anh là thằng ngốc..