Chuyển ngữ: Mic
Ân Chi Dao nhìn khoảng trống anh dịch ra, sofa đơn không được bao lớn, nếu ngồi xuống thì hai người chính là sát rạt.
Cô căng thẳng ngồi xuống vị trí trống mà Trình Vọng nhường cho, sofa mềm mại, hai người sát cạnh nhau, chân cũng áp sát.
Ở khoảng cách gần như vậy, Ân Chi Dao cảm giác được hơi ấm cơ thể cùng mùi bạc hà thoang thoảng như có như không trên người anh.
Mặt cô đỏ ửng, may mà ánh sáng xung quanh mờ mờ ảo ảo nên không trông thấy.
Trình Vọng im lặng mấy phút, bỗng sát vào tai cô nói: “Hình như anh hơi say rồi.”
Âm điệu mang theo chút làm nũng, nói xong còn chưa đợi cô phản ứng thì anh liền gục đầu lên bờ vai gầy mảnh của cô, nhẹ gác lên đấy.
Toàn thân Ân Chi Dao căng thẳng, cứng ngắc thẳng người lên, cứ thế để đầu anh gác lên vai cô.
“Có thể cho anh dựa một lát không?”
“Được….được ạ.” Lúc Ân Chi Dao thốt hai từ này, giọng nói dường như cũng thay đổi.
Cô ho nhẹ một tiếng, sau đó tựa vào lưng ghế, để anh dựa trên vai cô càng thêm thoải mái.
Trình Vọng cũng thả lỏng người, nhắm mắt.
Ân Chi Dao hơi liếc mắt nhìn anh.
Ánh sáng mờ tối của ngọn đèn pha lê di chuyển trên mặt anh, nơi mí mắt với đồng tử sâu hút vẫn là hàng mi dài có thể trông rất rõ của anh.
Tim cô thình thịch thình thịch loạn nhịp.
Đúng lúc này, điện thoại Ân Chi Dao để trong túi bruuummm bruuuummm rung lên.
Cô khẽ khàng móc di động ra, mở tin nhắn, là tin nhắn do bạn cùng phòng Lý Sa Vân gửi tới.
Lý Sa Vân: “Chi Chi, đêm Giáng sinh ngày 24 cậu có tham gia thi trượt ván không?”
Ân Chi Dao: “Có chứ, mình đã ghi danh rồi.”
Lý Sa Vân: “Mình…mình mới nghe được một tin, không biết nên kể với cậu không.”
Ân Chi Dao biết Lý Sa Vân là một người thẳng tính, trong bụng tuyệt đối không giấu được gì, nghe được một chút gió thổi cỏ lay nhất định sẽ chia sẻ với bạn cùng phòng trước tiên.
Cho nên mặc dù cô ấy hỏi vậy nhưng dù Ân Chi Dao có muốn nghe hay không thì chốt lại, cô ấy nhất định vẫn sẽ nói.
Ân Chi Dao: “Cậu nói đi.”
Nếu không cho nói, không chừng cô ấy sẽ nghẹn chết mất.
Lý Sa Vân: “Vậy cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, mình vừa mới nghe được một đàn chị trong nhóm trượt ván nói học trưởng Lục Khoan – người có quan hệ cực kỳ tốt với cậu ấy – có thể sẽ tỏ tình với cậu.”--Đọc FULL tại ---
Ân Chi Dao: “??”
Không phải chứ!
Lục Khoan là học trưởng nhóm trượt ván, chuyên ngành nhảy Latin, khả năng giữ thăng bằng cực kỳ tốt, trình độ trượt ván số một, có thể thực hiện được không ít động tác đẹp mắt.
Vì vậy Ân Chi Dao thường nhờ anh chỉ dạy, anh cũng vui vẻ giúp đỡ cô và những học đệ học muội khác mới gia nhập.
Cô hoàn toàn không nhìn ra học trưởng Lục Khoan đối với cô…
Lý Sa Vân: “Mình cũng nghe nói thôi, dù sao các học tỷ trong câu lạc bộ đang truyền nhau.”
Ân Chi Dao: “Lời đồn thôi.”
Lý Sa Vân: “Không phải đâu, học trưởng Lục Khoan đối với cậu tốt như vậy, chắc cậu sẽ không cho rằng anh ấy chỉ xem cậu như bạn bè chứ.”
Ân Chi Dao: “……..”
Lý Sa Vân: “Không phải mình nói cậu chứ, điều kiện dung mạo như vậy của cậu còn muốn con trai duy trì tình hữu nghị đơn thuần với mình, muốn gì chứ hả?”
Ân Chi Dao đang chỉnh sửa tin nhắn trả lời thì bên tai bỗng truyền tới tiếng cười khẽ.
Cô quay đầu, thấy Trình Vọng đang tựa vào vai cô không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang cùng nhìn vào màn hình di động của cô, không biết đã xem bao lâu rồi.
Ân Chi Dao vội khóa màn hình, gấp gáp nói: “Anh coi lén!”
Trình Vọng xoay xoay đầu, hơi duỗi lưng một cái, không thẹn với lòng nói: “Ừ, lén lút.”
“Quá đáng.” Ân Chi Dao đút điện thoại vào túi, ủ rũ nói: “Đây là chuyện riêng của em.”
“Xin lỗi, không phải cố ý mà.” Trình Vọng giải thích: “Vừa mở mắt đã trông thấy.”
Ân Chi Dao không cách nào nổi giận với anh, thế nên độ lượng phẩy phẩy tay: “Bỏ đi.”--Đọc FULL tại ---
Hai người nhất thời không nói lời nào, cungf lắng nghe Kiều Chính Dương rát cổ gào khóc thảm thiết hát xong một bài.
Trình Vọng vuốt cánh mũi, cuối cùng nhịn không được nói: “Trong trường có rất đông nam sinh theo đuổi em?”
“Không đông lắm đâu.” Ân Chi Dao nói xong thì im lặng, sau đó lại lên tiếng: “Có vài người.”
“Em thích chứ?”
Ân Chi Dao liếc anh một cái, bắt gặp dáng vẻ ung dung của anh thì có chút giận dỗi nói: “Thích hết.”
“……….”
Anh duỗi tay vỗ nhẹ trán cô: “Sở thích phong phú nhỉ.”
Ân Chi Dao quệt miệng, xoa xoa ót, nói: “Đúng đó, cho nên không biết chọn ai mới được.”
“Không thích Kiều Chính Dương nữa à?”
“Kiều Chính Dương cũng thích, đều thích hết, không được sao!”
Trình Vọng cười hững hờ, thuận miệng nói: “Nếu đã thích nhiều người như vậy thì có thích anh không?”
Câu này vừa thốt ra thì trái tim vẫn luôn duy trì một tần số với Ân Chi Dao bỗng điên cuồng đập loạn, để che giấu nét hoảng hốt trong mắt, anh bưng ly nước trước mặt lên uống một ngụm, không ngờ trong đó lại đựng rượu trắng nên sặc một cái.
Ân Chi Dao vội vỗ vỗ lưng anh.
Trình Vọng nén ho khan, hai má cũng đỏ hết cả lên.
Lần đầu tiên trong đời lúng túng đến vậy.
“Em mới không thèm thích anh.” Ân Chi Dao vừa vỗ lưng anh vừa nói: “Tuyệt đối – không có.”
Nghe cô chắc chắn như vậy khiến tâm tình Trình Vọng có chút không thoải mái, không tiếp tục đề tài này nữa.
Ân Chi Dao dường như sợ anh suy nghĩ lung tung nên tiếp tục trái với lương tâm: “Anh không phải type em thích, em thích kiểu ngốc nghếch giống Kiều Chính Dương…”
Trình Vọng lại bưng ly rượu trắng lên uống một hớp, sắc mặt sầm xuống, cười lạnh: “Thế thì tốt.”--Đọc FULL tại ---
Quá nửa đêm, tiệc sinh nhật Kiều Chính Dương cuối cùng phải kết thúc.
Đám con trai phần lớn đều đã say, bản thân Kiều Chính Dương cũng đầu óc choáng váng mơ mơ màng màng, đứng ở đầu đường khoác vai Ân Chi Dao, nói phải đưa cô về trường, kết quả suýt nữa thì kéo cô cùng ngã.
Trình Vọng đỡ Ân Chi Dao, nói: “Mình tiễn em ấy, cậu đừng quản.”
Kiều Chính Dương nhìn Trình Vọng, có chút chua chua nói: “Cậu tiễn? Dựa vào đâu mà cậu tiễn chứ, nó là em gái mình.”
Trình Vọng lười để ý anh chàng, kéo Ân Chi Dao rời đi.
Kiều Chính Dương ở sau lưng cực kỳ không vui gào to: “Nè, quay lại! Cậu trả em gái lại cho mình!”
Trên đường về, Trình Vọng trở nên ít nói, không biết liệu có phải vì tâm tình không tốt.
Dưới vầng trăng lành lạnh, Ân Chi Dao đi ở phía trước, anh theo sau cô.
Ân Chi Dao thấy anh không nói gì thì quay đầu nhìn anh một cái.
Dưới ánh trăng, nước da anh hắt lên ánh sáng bạc trong trẻo lạnh lùng.
“Sao lại không nói gì?” Cô hỏi anh.
“Nói gì chứ.”
“Không biết, không phải tâm trạng anh không tốt chứ?”
Trình Vọng bình thản “ừ” một tiếng.
“Vì sao vậy?”
“Vì cô gái mà anh thích.” Trình Vọng ngẩng đầu, ở khoảng cách hai ba mét xa xăm nhìn cô: “Nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn không thích anh.”
Ân Chi Dao giật mình nhớ tới lần trước đi chơi cổ trấn, Trình Vọng từng nói anh thích một cô gái, nhưng cô ấy lại thích người khác mất rồi.
Cô vẫn luôn không muốn tin rằng cô gái kia thật sự tồn tại, tóm lại cứ cảm thấy Trình Vọng đang trêu cô, thậm chí thông qua hỏi dò Kiều Chính Dương và Đỗ Gia Dĩnh cũng chưa từng nghe nói bên cạnh Trình Vọng có cô gái nào thân thiết.
Anh nhắc lại lần nữa, tim Ân Chi Dao cũng theo đó hụt hẫng.
“Đã lâu vậy rồi, anh…vẫn thích cô ấy sao?” Gió đêm thổi qua, giọng cô cũng hơi khàn khàn.
Trình Vọng nhìn cô, đáy mắt mang theo ba phần say ngà ngà, mỉm cười rạng rỡ: “Sao có thể không thích chứ, bất luận là đã bao lâu, chỉ cần vừa nhìn thấy cô ấy thì cơ thể anh, trái tim anh…dường như đều không còn là của anh nữa rồi.” (Mic: tui nói hai đồng chí này chơi rượt bắt mà tui mệt giùm á, bởi, yêu thì phải nói cũng như đói thì phải ăn.
Được hơm được đỡ mệt tim haizzzzz)
Nghe thấy lời bộc bạch thẳng thắn đó của anh, tim Ân Chi Dao đau nhói như bị kim châm.
Thì ra anh thích cô ấy sâu đậm như vậy, mà cô còn giống như con ngốc, cứ mãi nhớ thương anh.
Tay cô níu chặt góc áo cánh sen của mình, nói: “Vậy…anh theo đuổi cô ấy đi.”
“Có thể theo đuổi sao?”
Ân Chi Dao cố nhịn nước mắt chua sót, nói với anh: “Không thử thì làm sao biết được, anh tốt như vậy, anh theo đuổi cô ấy, nói không chừng cô ấy lập tức không thích người khác nữa mà thích anh đấy.”--Đọc FULL tại ---
Trình Vọng cười nhẹ, đặt tay lên vai cô, đầu ngón tay vén sợi tóc mềm mại bên tai cô: “Anh tốt thế sao?”
Dù Ân Chi Dao rất không muốn thừa nhận, không muốn để anh theo đuổi cô gái đó nhưng cô càng không muốn trông thấy dáng vẻ thất thểu của anh.
Anh tốt cực tốt như thế, tất cả mọi điều trân quý tốt đẹp trên đời này đều nên thuộc về anh.
“Anh, anh thổ lộ với cô ấy đi.” Cô nắm cổ tay anh, hít sâu một hơi, chân thành nói: “Cho dù chỉ có một phần trăm cơ hội thì tóm lại vẫn phải thử xem, bằng không sau này sẽ hối hận cả đời.”
“Đúng nhỉ.” Đáy mắt Trình Vọng rốt cuộc hiện lên ý cười, cũng lấp lánh ánh sáng: “Anh sẽ suy nghĩ, chọn một ngày tốt.”
Nghe anh nói vậy khiến Ân Chi Dao càng cảm thấy tim mình tựa như thủy tinh vụn vỡ, gì mà “lưỡng tình nhược thì cửu trường thời, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ”, tình đơn phương thì lâu dài gì chứ.
“Nếu thành công, anh nhớ nói với em đấy.”
Như vậy, cô cũng hoàn toàn chết tâm.
“Em sẽ là người biết đầu tiên.”
“Ừm, vậy em về đây.” Dứt lời Ân Chi Dao liền xoay người, đáy mắt đã ngập ánh lệ, không dám quay đầu, vội vội vàng vàng chạy về tòa nhà ký túc xá.--Đọc FULL tại ---
Đêm ấy, Ân Chi Dao cô đơn rúc trong chăn khóc thầm, trong đầu nhớ lại từng chút từng chút những việc liên quan đến anh suốt ba năm qua, mỗi một câu nói, mỗi một cái chạm, mỗi một ánh mắt dịu dàng khi anh nhìn cô…
Sự yêu thích này dường như đã ghi khắc vào máu thịt xương cốt của cô, cô phải làm thế nào mới quên được anh đây.
Quá khó khăn.
……….
Chiều ngày Giáng sinh, Trình Vọng tới viện an dưỡng một chuyến.
Trải qua biến cố gia tộc, trạng thái sức khỏe của ông cụ Trình không được như trước, ngày ngày đều cần có người chăm sóc.
Trình Vọng trò chuyện với ông cụ hồi lâu, ông cụ nhắc đến chuyện Trình Vọng có thể bắt đầu chuẩn bị thi IELTS rồi: “Với trình độ của cháu hẳn là có thể đậu vào trường nổi tiếng Anh quốc.”
Trình Vọng hơi ngạc nhiên: “Ông nội, cháu không có ý định xuất ngoại.”
“Không xuất ngoại thì cháu muốn làm gì? Dán màn hình sửa điện thoại cho người ta à?”
“Đó chỉ một mảng kinh doanh của cháu và Minh Phi, lăn lộn bên ngoài kiếm thêm.” Trình Vọng kiên trì giải thích: “Cháu chuẩn bị sau khi tốt nghiệp, hai năm đầu sẽ tự mình tiếp xúc với mảng phần mềm trò chơi, tích lũy kinh nghiệm, qua hai năm…”
Còn chưa hết câu thì ông cụ Trình đã ngắt lời Trình Vọng: “Không có vốn thì cháu cũng giống như vô số những sinh viên đại học mới tốt nghiệp, chỉ có thể làm công cho người ta, cháu dựa vào đâu mà lập nghiệp.”
Trình Vọng im lặng một lúc, nói: “Ông nội, xin lỗi, khiến ông thất vọng rồi.”
“Ông thất vọng?” Ông cụ Trình lắc đầu: “Người đã xuống mồ phân nửa như ông còn có thể thất vọng thế nào được nữa.”
Toàn bộ tâm huyết của ông đều dồn vào việc nuôi dưỡng dạy dỗ Trình Vọng.
Từ nhỏ tới lớn đều dựa vào yêu cầu nghiêm khắc nhất để ràng buộc anh, để anh trở thành người thừa kế đủ năng lực gánh vác gia tộc.
“Chuyện đã qua đừng nhắc nữa.” Ông cụ Trình phất phất tay: “Làm sai thì bù lại, Hứa gia đưa ra điều kiện, sau khi tốt nghiệp, cháu đi Luân Đôn du học, lúc đó ở Anh kết hôn với Hứa Nhã Đồng.”
Trình Vọng kinh ngạc: “Sao ạ?”
“Hôn ước vẫn còn hiệu lực, con bé Hứa gia đang ở Luân Đôn tịnh dưỡng, cháu qua đó vừa học vừa chăm sóc cho con bé, cũng coi như đền bù.
Hứa gia coi trọng cháu, có ý muốn bồi dưỡng cháu, đừng phạm sai lầm nữa.”--Đọc FULL tại ---
“Cháu không cho rằng mình đã làm sai chuyện gì.” Sắc mặt Trình Vọng thoáng tối sầm: “Chuyện đó…”
Không đợi anh nói xong thì ông cụ Trình đã dùng gậy quất vào lưng anh một cái: “Cháu còn dám nhắc lại chuyện này, nếu như không phải cháu giúp phát tán trên mạng thì cô bé Hứa gia có thể nháo đến độ tự sát à?”
Trình Vọng cắn răng chịu đựng một gậy này, một lúc lâu sau anh mới nói: “Cô ấy hại chết người, chân tướng không thể bị chôn vùi trong mộ phần được, là cô ta gieo gió gặt bão, không thể trách người khác.”
Khóe môi ông cụ Trình toát ra ý cười lạnh lẽo: “Cháu cảm thấy mình rất chính nghĩa, đúng đó.
Nhưng cái giá của chính nghĩa chính là hai bàn tay trắng như bây giờ.”
“Cháu không cần.” Trình Vọng cố chấp nói: “Cháu không cần gia nghiệp của đời trước, cháu dựa vào chính mình cũng có thể giành được tất cả những thứ mình muốn.”
“Trình Vọng, ông cho rằng cháu luôn là đứa trẻ thông minh hiểu chuyện.”
Trình Vọng thầm siết chặt nắm tay, trầm giọng nói: “Ông nội, bao nhiêu năm qua cháu vẫn luôn nghe lời ông, dựa theo yêu cầu của ông mà làm.
Duy chỉ có hôm nay, cháu muốn một lần sống cho chính mình.”
Ông nội Trình nhìn anh, tựa như hiểu ra gì đó: “Cháu có người mình thích bên ngoài?”
Trình Vọng gật đầu, thành thật nói: “Nếu để vuột mất cô ấy, đời này cháu sẽ không vui vẻ.”
Câu này khiến ông cụ Trình có chút xúc động, vì ông thấy được quyết tâm nơi đáy mắt sâu thẳm của anh.
Tuổi trẻ một khi rơi vào yêu đương nồng nhiệt thì cho dù là trời long đất lở cũng kiên quyết không quay đầu.
Rất rất lâu sau, ông nặng nở thở dài, quay lưng lại nói: “Nếu cháu đã có suy nghĩ này thì sau này bất kể gian nan thế nào cũng tự mình gánh vác đi.”
“Cháu hiểu.” Trình Vọng trịnh vọng trả lời, rời khỏi viện an dưỡng.
Giáng sinh năm nay không có tuyết, nhưng trời lại lất phất mưa, gió rét thổi qua từng đợt vù vù giá buốt.
Phố xá lên đèn, bởi vì là ngày lễ nên thành phố kẹt xe nghiêm trọng, Trình Vọng nhìn thời gian, đã tám giờ tối rồi.--Đọc FULL tại ---
Anh bất chấp tất cả, chạy băng băng đến trường của Ân Chi Dao..