An Noãn mấp máy môi.
"Chính là cha cháu. Bởi vì ông muốn mình làm vị trí kia, không tiếc kéo người khác xuống, mặc dù chưa tính là hãm hại, có lẽ từ chuyện này cháu cũng có thể thấy được ông là người như thế nào."
"Cha cháu không phải là người như thế." An Noãn cắn môi.
Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ lắc đầu, "Cậu biết nói ra cháu sẽ không tin tưởng, cho nên vẫn không ở trước mặt cháu nói ra. Nói cho cháu biết chuyện giữa cha cháu với Lương Trạch Dân. Năm đó vị trí thị trưởng rơi vào giữa cha cháu với Lương Trạch Dân, cấp trên đang suy nghĩ tuyển chọn một thành viên trong bọn họ, thì lúc đó, cha cháu tố giác Lương Trạch Minh, Lương Trạch Dân kí gửi tư liệu lên trên ở bên ngoài bao nuôi gái, cứ như vậy, cuối cùng vị trí thị trưởng bị cha cháu ngồi lên. Ông ta có điểm tốt, bên ngoài không có phụ nữ, rất nhiều người hy vọng ông cũng không được. Nhưng về sau, đến vị trí kia, ông bị tiền tài làm cho mê hoặc, đi sai đường."
Thẩm Diệc Minh nhìn sắc mặt cô nhất thời tái nhợt, tay nhẹ vuốt tóc của cô, cưng chiều nói, "Cũng biết cháu không tiếp nhận được, tốt lắm, vấn đề nặng nề này cậu không nói nữa, đều đã qua. Nhớ kỹ, về sau Huy tử dám đến tìm cháu, cháu nói cho cậu biết, cậu giúp cháu xử lý anh ta."
An Noãn cắn môi, không nói gì.
- -
Mấy ngày nay, Thẩm Diệc Minh mang theo Tiết Ngọc Lan đến vùng khác khảo sát, đi mấy nơi, vẫn chưa trở về. Nhưng trái lại gọi điện thoại rất chịu khó, mỗi ngày đúng giờ gọi về trong nhà, nhất định cùng An Noãn nói vài câu mới bằng lòng cúp máy.
An Noãn mỗi ngày ở nhà họ Thẩm, cùng lão gia tử rèn luyện, chơi cờ, cùng mợ nhỏ học trồng cây, ngày qua ngày yên bình mà nhàm chán.
Mạc Trọng Huy mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô, An Noãn vừa nhìn cũng không nhận.
Tối hôm đó, Thẩm Thần Bằng đột nhiên về nhà ăn cơm, số lần hắn trở về có thể đếm trên đầu ngón tay, bình thường đều là lão gia tử tự mình cho gọi điện thoại, mới có thể bắt hắn trở về.
"Anh hai, tại sao anh trở về, cậu hai đưa mợ đi vùng khác khảo sát rồi."
Thẩm Thần Bằng cười nhạt nói: "Anh trở về thăm lão gia tử."
Ông cụ nghe xong liền vui vẻ. Vẫy tay bảo cho Thẩm Thần Bằng đên bên cạnh ông ngồi xuống.
"Thần Bằng, cháu trở về đúng lúc, khi nào thì rảnh đưa em gái cháu ra ngoài giải khuây, cô nhóc kia cả ngày ở nhà cùng ông già này, đều không có giao tiếp xã hội, cháu đưa con bé ra ngoài kết bạn."
Thẩm Thần Bằng liếc mắt nhìn An Noãn một cái, thản nhiên nói: "Được."
Ăn xong cơm tốt, dỗ cho lão gia tử ngủ, An Noãn đang định lên lầu đi ngủ.
Mới vừa mở cửa phòng, Thẩm Thần Bằng từ phòng của hắn đi ra, An Noãn xấu hổ cười với hắn.
"Đưa em ra ngoài ăn khuya, có hứng thú không?"
An Noãn do dự một chút, "Đã hơi muộn."
Khóe miệng Thẩm Thần Bằng giật giật, buổi tối tám giờ, nhóc con kia nói đã hơi muộn. Cùng sống với ông cụ lâu, hoàn toàn không giống với người trẻ tuổi rồi.
"Đi thôi, cả ngày ở nhà, cũng chỉ có em không cảm thấy buồn bực."
Thẩm Thần Bằng đi tới trực tiếp cầm tay cô, kéo cô xuống lầu.
Thẩm Thần Bằng mặt ngoài mặc dù không giống nhưng con nhà giàu ăn chơi trác táng khác, nhưng hắn đi xe cũng đủ táo bạo, Bugati màu đen. Nghe nói lúc hắn mua xe này, bị cậu hai mắng không ít, về sau vẫn là lão gia tử đè chuyện này xuống.
"Anh hai, bạn bè của anh có phải đều là con cái cán bộ phải không?"
"Gần như vậy, những người khác không tiến vào vòng luẩn quẩn như chúng ta."
Thẩm Thần Bằng đưa cô đến một câu lạc bộ cao cấp, nghe nói là có chế độ hội viên, chỉ có tham gia hội viên mới có thể đi vào, hội viên còn phân theo cấp bậc, giống như chia người làm ba bảy loại.
Thẩm Thần Bằng mang cô vào thang máy đến tầng cao nhất thuê phòng VIP1.
Đẩy cửa đi vào, bên trong có bốn người đàn ông ngồi, đang họp thành một bàn, ở trên ghế dài bên cạnh. Còn có hai người phụ nữ ở bên cạnh quan sát. An Noãn không nghĩ tới kẻ có tiền lại vẫn có lạc thú như vậy.
Thấy bọn họ đi vào, bốn người đẩy mạt trượt vào giữa, rối rít đứng lên.
"Nhị thiếu, vị mỹ nữ này là?"
Ánh mắt bốn người như lang như hổ nhìn chằm chằm An Noãn.
Thẩm Thần Bằng khoát tay lên vai An Noãn, đơn giản giới thiệu, "Em gái tôi."
"A, thì ra là cháu ngoại của nhà họ Thẩm mới tìm được về, thật sự là ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Tội tên là Diêu Giang Hạo, bọn họ đều gọi tôi là Hạo tử."
"Xin chào." An Noãn có chút xấu hổ bắt tay với hắn.
Những người khác cũng đều nhao nhao tự giới thiệu.
An Noãn có ấn tượng sâu sắc vẫn là hai vị mỹ nữ kia, Nhan Thiến và Đồng Tâm.
Thẩm Thần Bằng theo chân bọn họ đến ghế dài, để cho hai vị mỹ nữ chú ý An Noãn.
Nhan Thiến với Thẩm Thần Bằng cùng nhau lớn lên, còn là bạn học thời đại học của Thẩm Thần Bằng, nhà họ Nhan ở kinh thành cũng có địa vị.
Đồng Tâm với bọn họ cũng ở vòng tròn này, là bạn trung học của Diêu Giang Hạo, do Diêu Giang Hạo giới thiệu tiến vào vòng tròn này.
"Chị An Noãn, chị không biết, tất cả mọi người đối với chị vô cùng tò mò, rất muốn biết cháu ngoại nhà họ Thẩm lớn lên trông thế nào, đã từng nói với anh Thần Bằng rất nhiều lần, bảo cho anh ấy mang chị ra ngoài chơi một chút, anh ấy không một lần để ở trong lòng, giống như sợ chúng em làm chị hư hỏng."
An Noãn cười nói: "Anh ấy là chê tôi làm mất mặt, không mang đi được."
"Làm sao có thể, chị là cháu gái ngoại được Thẩm lão gia tử cưng chiều nhất, thân phận này của chị không biết bao nhiêu người hâm mộ. Nghe nói trước kia chị còn là nhà thiết kế của JM, quá lợi hại, em có không ít bạn bè muốn tiến vào JM cũng không vào được, không có người tiến cử."
An Noãn hơi dừng một chút, thản nhiên nói, "Bây giờ tôi đã không còn làm ở JM."
"Vậy thật sự là quá đáng tiếc."
Cùng các cô trao đổi, An Noãn biết hai cô gái này ít nhiều cũng có ý tứ với Thẩm Thần Bằng, ba câu thì có hai câu đều không thể tách rời Thẩm Thần Bằng.
Suy nghĩ một chút, thân phận Thẩm Thần Bằng vô cùng cao quý, có cô gái nào sẽ không động tâm.
Khi mấy người đàn ông đánh một vòng mạt trượt xong cũng qua đây, Thẩm Thần Bằng ngồi xuống bên cạnh An Noãn, cẩn thận hỏi cô muốn ăn gì không.
An Noãn chỉ chỉ trên bàn có rất nhiều đồ ăn, cười nói, "Vậy là đủ rồi, em vừa rồi đã ăn quá nhiều."
Trong lúc có người đề nghị, "Nếu không kêu mấy Tiểu Minh Tinh đến hát một chút góp vui."
Tất cả mọi người nhìn về phía Thẩm Thần Bằng, dường như đang đợi hắn gật đầu.
Thẩm Thần Bằng cười nhạt nói: "Mấy người tự tiện, hôm nay tôi chủ yếu phụng mệnh lệnh của lão gia tử, đưa em gái tôi ra ngoài giải sầu."
Có lời này của Thẩm Thần Bằng, những người khác bắt đầu gọi điện thoại.
An Noãn nhịn không được cảm khái, những người này, chỉ cần một cú điện thoại, Tiểu Minh Tinh cũng chủ động dâng tới tận cửa, phàm là theo chân bọn họ dính một chút, đi đến chỗ nào dường như cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.
Rất nhanh, ba tiểu minh tinh cùng đến, có hai người là khách quen, rất quen thuộc theo chân bọn họ chào hỏi, giọng nói làm nũng, quả thực có thể mềm đến tận xương, nhưng người đàn ông có lẽ thích người phụ nữ như vậy. Còn một Tiểu Minh Tinh khác dường như có chút câu nệ, ngay cả mặc cũng không bại lộ bằng hai cô gái khác, váy liền áo đơn giản đến đầu gối, nhìn qua có vài phần đơn thuần.
Tầm mắt Thẩm Thần Bằng đơn giản quét xuống, cuối cùng rơi vào trên người Tiểu Minh Tinh câu nệ kia. An Noãn thấy mặt hắn đột nhiên căng thẳng, con ngươi thâm thúy khẽ nheo lại.
Những người khác đại khái cũng chú ý tới vẻ mặt của Thẩm Thần Bằng, cố ý để cho Tiểu Minh Tinh kia ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thần Bằng, tất cả đều là tùy mặt gửi lời chủ. (Đoán ý qua sắc mặt)
"Cố Thu, cô phải săm sóc Thẩm nhị thiếu cho thật tốt, dụ dỗ nhị thiếu vui vẻ, thì cô không sợ không có đất diễn."
Tiểu Minh Tinh bị gọi Cố Thu là cô gái nhìn qua rất đơn thuần, cô ngồi ở bên cạnh Thẩm Thần Bằng, hai tay gắt gao xoắn cùng một chỗ, dường như rất khẩn trương. Khó có được ở bên trong chảo nhuộm lớn còn có thể bảo trì tâm tính lúc ban đầu.
"Cố Thu, cô ngốc nha, còn không rót rượu cho nhị thiếu, ngồi ở đàng kia giống như con ngốc, chẳng lẽ lại còn để cho nhị thiếu của tôi hầu hạ cô sao."
Cố Thu đưa tay ra rót rượu, An Noãn thấy tay cô run nhè nhẹ.
An Noãn cảm thấy buồn cười, có cần sợ thành như vậy không, Thẩm Thần Bằng nhìn qua nhưng cũng không có một chút hung dữ nào.
Cô gái rót hai ly rượu, chuyển một ly đến trước mặt Thẩm Thần Bằng, giọng nói run rẩy cúi đầu nói, "Nhị thiếu, tôi kính anh một ly."
Con ngươi thâm thúy của Thẩm Thần Bằng liếc cô một cái, lập tức nhận ly rượu của cô, uống một hơi hết.
Mấy người đàn ông phụ nữ ở một bên đều chợt ngẩn ra, Thẩm Thần Bằng rất ít khi sảng khoái uống rượu với phụ nữ như vậy, hoàn toàn không làm khó cô ta.
Mặt Thẩm Thần Bằng tiến đến trước mặt An Noãn, tại bên tai cô thấp giọng nói, "Anh đưa em đến chỗ khác ăn khuya, ở đây quá ồn rồi."
An Noãn gật gật đầu.
Thẩm Thần Bằng đứng lên, nhàn nhạt nói với mọi người một câu, "Mấy người chơi vui vẻ, đêm nay toàn bộ tính cho tôi, chúng tôi có việc đi trước."
Thẩm Thần Bằng ôm An Noãn rời đi, từ câu lạc bộ đi ra ngoài, An Noãn nhìn ra cảm xúc hắn không tốt lắm.
Thẩm Thần Bằng mang cô đến một tiệm bánh ngọt, thản nhiên nói, "Anh thấy em thích ăn bánh ngọt."
"Đúng, nhất là vị trà xanh."
Thẩm Thần Bằng hơi ngừng một chút, lập tức cười nói: "Quả nhiên là người một nhà, anh cũng rất thích vị trà xanh."
Thẩm Thần Bằng gọi cho cô rất nhiều món điểm tâm ngọt, An Noãn ăn rất nhiều.
Hắn nhìn nàng ăn, nhìn một chút liền cười, "Cô gái bên cạnh anh, rất ít người giống em, trễ như vậy còn dám ăn như vậy."
An Noãn vô cùng đắc ý nói: "En thuộc loại ăn gì cũng không béo, em còn hi vọng mình béo lên một chút."
"Con gái chính xác béo một chút, cảm giác mới tốt."
An Noãn xấu hổ đỏ mặt, thằng nhãi này lại ở trước mặt cô nói lời này.
"Nghe nói cậu hai em cấm Huy tử đến nhà, chuyện này em biết không?"
An Noãn phản ứng một cái, hắn nói cậu hai không phải là cha hắn sao, thằng nhãi này thật đúng là...
"Em không biết."
"Huy tử gọi điện thoại cho anh, bảo anh chuyển lời cho em một tiếng, xin em nhận điện thoại của anh ta."
An Noãn bĩu bĩu môi, thì ra người nọ là phản bội.
"Tình cảm của các em anh không hiểu rõ, nói một chút quan điểm anh đối với Huy tử, tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng anh rất thưởng thức anh ta, trong ấn tượng đã cùng anh ta ăn qua một bữa cơm, lúc ấy không hề ít bằng bè, em có biết, lúc người đàn ông gặp gỡ bình thường đều thích mấy cô gái, lúc ấy mỗi người đều đã chọn, Huy tử không chọn. Thấy được anh ta thích sạch sẽ trong tình cảm, lại còn một lòng. Nếu quá khứ tất cả anh ta làm với em, không có cách nào tha thứ mà nói, thì cho anh ta một cơ hội đi."
An Noãn bĩu môi, hừ nói, "Là Mạc Trọng Huy bảo anh đến làm thuyết khách à?"
Thẩm Thần Bằng trầm thấp cười ra tiếng, "Anh là người như thế sao? Làm anh em, anh chỉ quan tâm cuộc sống tình cảm của ngươi. Lão gia tử để cho anh mang em ra ngoài vui chơi, đơn giản là để cho anh giới thiệu bạn bè của anh cho em quen biết, nhưng em cũng thấy đấy, chúng ta trong vòng luẩn quẩn này, tìm không ra người tốt, Mạc Trọng Huy thuộc loại trường hợp đặc biệt, cho nên, hi vọng em có thể bắt được, nắm cho chắc vào."
An Noãn bĩu môi, không dám tán thành.