Từ Mạc thị đi ra, Thường Tử Phi không về công ty, mà đến cửa hàng mua một bó hoa hồng, sau đó về nhà. Mở cửa vào nhà, đã nhìn thấy An Noãn đang bận bịu ở nhà bếp, đây cũng là ước muốn xa vời về một gia đình.
An Noãn trong bếp luống cuống tay chân, lớn tiếng hỏi: Thường Tử Phi, anh về rồi? Hôm nay không cần đi làm sao?"
Thường Tử Phi để hoa xuống, từng bước đi vào bếp, đưa tay ôm lấy thắt lưng cô kéo vào lòng, ghé vào tai cô dịu dàng nói: "Anh nhớ em, nhớ em đến không thể làm việc được."
An Noãn bĩu môi, thẹn thùng: "Anh thật buồn nôn, ngày ngày đều gặp mặt, em không nghĩ em xinh đẹp đến vậy."
"Mỗi ngày gặp cũng vẫn còn nhớ, chỉ cần xa nhau một giây anh cũng sẽ nhớ."
Thường Tử Phi nói xong, càng ôm chặt cô hơn.
"Thường Tử Phi, anh buông em ra, em còn phải nấu cơm."
Thường Tử Phi như nhớ ra điều gì, nghiêm túc hỏi: "Không phải anh không cho em vào bếp hay sao? Sao lại thừa dịp anh không ở nhà lại chui vào?"
"Mấy ngày nay ở nhà thật rãnh rỗi, bởi vậy em ra ngoài mua ít thức ăn, mang về học nấu."
Một câu thật bình thường, cô không nghĩ chỉ vì câu nói đó mà Thường Tử Phi lại giận dữ, la hét: "Không phải anh đã nói với em không được ra khỏi nhà hay sao? Sao lại không nghe lời anh? Anh đã nói cơm trưa gọi bên ngoài mang tới, sao em lại đi ra ngoài mua?"
An Noãn bị mắng cũng không hiểu gì, chỉ đứng một chỗ cúi đầu.
Thường Tử Phi hít một hơi thật sâu, giọng điệu bình tĩnh rất nhìu: "Anh không phải cố ý nổi giận với em, chỉ không muốn em mệt mõi, lại càng không muốn em bận bịu chuyện nấu nướng."
An Noãn hừ hừ tức giận: "Thường Tử Phi, nếu từ nay anh còn vô cớ tức giận với em, em sẽ giận, nếu em tức giận hậu quả sẽ thật nghiêm trọng."
Thường Tử Phi ôm cô, dịu dàng nói: "Thực xin lỗi, anh không nên nổi giận với em."
Sau đó hai người ở nhà bếp cùng nhau nấu cơm.
An Noãn bưng đồ ăn lên bàn, nhìn thấy bó hoa hồng, trong lòng thấy cảm động.
"Hôm nay là ngày gì? Sao lại mua hoa tặng em?"
Giọng Thường Tử Phi truyền ra từ nhà bếp: "Anh nghĩ dạo này anh quá bận việc không có thời gian ở bên cạnh em, cả hoa cũng rất it khi mua tặng em. Nên về sau em sẽ sắp xếp thời gian ở bên cạnh em nhiều hơn."
An Noãn đứng ở bàn ăn, vụng trộm lau nước mắt, có nhiều khi, sự cảm động chỉ đến trong nháy mắt.
--
Mạc Trọng Huy ở văn phòng của Thiên Đường đợi một đêm, cũng không thấy Thường Tử Phi gọi điện đến.
Trương Húc ở bên cạnh còn chế dầu vào lửa: "Mạc tiên sinh, xem ra Thường Tử Phi rất có khí phách, anh ta sẽ không đem An tiểu thư tặng cho ngài."
Mạc Trọng Huy liếc anh ta một cái.
Trương Húc liền lái sang chuyện khác: "Mạc tiên sinh, tin tức kia khi nào xử lý."
"Bây giờ, trước buổi trưa, tôi không muốn thấy tin tức trên bất cứ tờ báo nào, trên mạng, không muốn một chút tin tức nào về việc tôi bị thương."
"Được, tôi đi làm ngay."
Trương Húc đi đến cửa quay lại nói: "Mạc tiên sinh, còn Vương Gia Dật xử lý thế nào?"
"Tôi muốn tập đoàn Lạc thị phải phá sản, để cho Vương Gia Dật chỉ còn hai bàn tay trắng."
Trươc Húc mở to mắt kinh ngạc, gần vua như gần cọp, anh về sau có phải muốn nói gì cũng phải nên cẩn thận một chút hay không, không thể nói chuyện thiếu suy nghĩ.
Năng lực làm việc của Trương Húc, Mạc Trọng Huy rất tin tưởng. Anh ta mời họp báo, chiêu đãi ký giả, nghiêm túc muốn truy cứu trách nhiệm hình sự người nào đã tung tin tức về Mạc Trọng Huy. Trương Húc ở Giang thành địa vị cũng rất cao, nói chuyện rất có sức thuyết phục, bởi vì anh là đại biểu của Mạc Trọng Huy. Rất nhanh, tất cả tin tức mấy ngày nay liền được dập tắt.
An Noãn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, rốt cuộc cũng không chịu được, mới nói với Thường Tử Phi: "Ngày mai em muốn đi làm."
Thường Tử Phi đang rửa chén ở nhà bếp, kiên quyết trả lời: "Không được."
"Sự tình đã được giải quyết, sao anh không cho em đi làm? Em ở nhà nhiều ngày rồi, rất buồn chán."
Thường Tử Phi nghĩ nghĩ, nhưng vẫn nói: "Nếu cảm thấy buồn chán thì theo anh đến công ty, đến Phi Vũ làm việc tốt hơn đến Trăm Nhạc rất nhiều, em không phải muốn cả đời đến Trăm Nhạc bán quần áo chứ?"
An Noãn cười như không cười, hừ nói: "Thường Tử Phi, nói thẳng ra anh khinh thường em, anh cảm thấy công việc của em rất thấp kém phải không?"
"Anh không có ý này, anh chỉ muốn lúc nào cũng nhìn thấy em, cùng em đi làm, cùng em tan ca."
"Cho dù em có đến Phi Vũ làm việc, anh cũng không thể lúc nào cũng nhìn thấy em, anh chỉ là đang gạt em, anh khinh thường công việc của em."
An Noãn tức giận bỏ về phòng, khóa trái cửa. Thường Tử Phi ở bên ngoài gõ cửa thật lâu, dỗ dành, cô cũng không mở cửa.
Thật ra trong lòng An Noãn cũng không phải nghĩ như vậy, cô cũng chỉ dùng cơ hội này, ngày mai đến Trăm Nhạc làm việc. Ai cũng có lòng tự trọng, cô cũng không ngoại lệ. Cô không muốn dựa vào đàn ông để có được việc làm, dựa vào đàn ông để sống. Cũng không sợ công việc của mình làm cho người ta khinh thường, nhưng ít nhất là cô tự mình làm việc vất vả đổi lấy thù lao.
--
Sáng sớm hôm sau, An Noãn sửa soạn đi làm, vừa ra khỏi phòng, đã thấy Thường Tử Phi chuẩn bị xong hai phần ăn sáng, ngồi trên bàn ăn đợi cô.
An Noãn cố ý không nhìn anh, chuẩn bị trốn. Giọng Thường Tử Phi vang lên: "Lại đây, ăn sáng rồi đi làm."
"Em không ăn, đã trể rồi."
Anh thở dài, thỏa hiệp: "Ăn xong anh đưa em đi làm."
An Noãn không cự tuyệt nữa, đến bàn ăn ngồi xuống bên cạnh anh. Bữa ăn sáng phong phú, quả thật làm cho người ta không thể kháng cự.
Khi An Noãn ăn sáng, Thường Tử Phi ở một bên nói: "Anh đồng ý để em đến Trăm Nhạc làm việc, nhưng trong khoảng thời gian này anh sẽ đưa rước em."
"Được, là anh nói đó nha."
Thường Tử Phi đưa cô đến Trăm Nhạc, xong không về công ty, mà đến biệt thự của Thường gia. Anh trở về lấy chút đồ, anh không thể đợi được nữa.
Nghê Tuệ và Thường Bách đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn Thường Tử Hinh.
"Anh, sao anh lại về? Không đi làm sao?"
"Anh về lấy chút đồ." Thường Tử Phi nói xong đi lên lầu.
Thường Tử Hinh cũng không để ý, nghĩ anh về phòng mình lấy đồ.
Thường Tử Phi đến phòng Nghê Tuệ lục hộ khẩu, giấy tờ nhà, cái gì cũng có, chỉ không tìm thấy hộ khẩu. Nghê Tuệ là người thông minh, nên đã biết trước.
Hai tay không xuống lầu, Thường Tử Hinh không nhịn được hỏi: "Anh, anh tìm cái gì, không tìm được sao?"
Thường Tử Phi còn chưa trả lời, Nghê Tuệ đã về tới.
"Tử Phi, con về sao không nói sớm, mẹ chuẩn bị đồ ăn cho con, Tử Hinh, con đi gọi điện cho Thiến Nhu, hỏi cô ấy có rãnh đến nhà mình ăn cơm."
Nghê Tuệ một lòng muốn kết hợp hai người bọn họ, không muốn bỏ qua cơ hội này.
Thường Tử Phi nhíu nhíu mày, cúi đầu hỏi: "Mẹ, hộ khẩu mẹ để đâu?"
Mặt Nghê Tuệ lập tức đổi sắc, trầm xuống, lạnh lùng: "Con muốn lấy hộ khẩu làm gì? Muốn vụng trộm đi đăng ký kết hôn với An Noãn sao? Đừng có nằm mơ, mẹ sẽ không đưa cho con."
"Mẹ, con với An Noãn thật lòng yêu nhau, mẹ thành toàn cho con đi. Chờ chúng con kết hôn, rất nhanh sẽ có cháu ẹ bồng."
"Mẹ rất muốn bồng cháu, nhưng An Noãn không xứng, cô ta là một người đã từng ở tù, dựa vào cái gì muốn gả vào Thường gia. Hơn nữa, cô ta trời sinh có tướng khắc phu, khắc mẹ cô ta, khắc luôn cha cô ta, mới làm cho cô ta như ngày hôm nay."
"Mẹ, sao mẹ lại có thể nói Noãn Noãn như vậy?"
"Mẹ nói sai sao? Khi mẹ cô ta hạ sinh liền chết đi, cha cô ta lúc cô ta đính hôn cũng chết, đây không phải là mệnh khắc sao?"
Thường Tử Phi biết có nói sao Nghê Tuệ cũng không nghe, anh chỉ có thể sau này nghĩ cách khác.
--
An Noãn biết Nghê Tuệ rất chán ghét cô, nhưng cô không bao giờ nghĩ tới, người cô từng xem là mẹ lái đối xử với cô như vậy.
Hôm nay, lúc An Noãn trong tiệm sắp xếp quần áo mới, Nghê Tuệ hùng hổ chạy tới, gọi tên cô một tiếng, An Noãn quay lại liền bị một cái tát.
"Dì Nghê?" Cô thật không tin vào mắt của mình.
"Cô đừng gọi tôi là di Nghê! An Noãn, tôi không nghĩ cô âm hiểm như vậy, lại giựt dây kêu Tử Phi về trộm hộ khẩu, cô cho là trộm được hộ khẩu hai người có thể kết hôn sao? Cô nằm mơ. Cánh cửa của Thường gia cô vĩnh viễn không thể bước vào."
An Noãn một tay ôm lấy mặt mình, bên má rát bỏng.
Elle đi tới, kéo An Noãn ra phía sau mình, quay qua rống lên với Nghê Tuệ: "Bà làm cái gì vậy, sao lại đánh người, đây là Trăm Nhạc, không phải nơi bà có thể giương oai."
Nghê Tuệ không chút yếu thế, đẩy Elle ra: "Cô cút ngay, tôi muốn dạy dỗ một tiểu bối không hiểu chuyện, không tới phiên cô nhúng tay."
"An Noãn, cô nói cho tôi biết, có phải cô buộc Tử Phi kết hôn với cô, có phải cô bắt buộc nó về trộm hộ khẩu?"
"Cháu không có, cháu thật sự không có." An Noãn dùng sức lắc đầu.
"Cô đừng nói sạo." Nghê Tuệ hướng ra cửa lớn tiếng ồn ào: "Mọi người đến đây xem, người phụ nữ này thật không biết xấu hổ, quyến rũ con tôi, một người đã từng ở tù còn muốn gả vào hào môn."
Nghê Tuệ nói rất lớn tiếng, xung quanh rất nhiều người vây lại xem náo nhiệt, đem An Noãn vây vào giữa.
"Các người nhìn đi, chính là người phụ nữ này, nghĩ mình có chút nhan sắc, quyến rũ con tôi, bức con tôi tranh cãi với người nhà, lại xúi trôm đi hộ khẩu cùng cô ta kết hôn. Các người đã gặp qua người nào không biết xấu hổ như vậy không? Còn từng vì một người đàn ông hại chết cha mình. Cô ta đáng được hạnh phúc sao? Cô ta xứng sao?"
Đầu óc An Noãn trống rỗng, chỉ nghe mấy tiếng nghị luận xung quanh, còn có tiếng Elle đang lo lắng gọi cô.
Cô giống nhu ba năm về trước ở cái này bi thương kia, rất tuyệt vọng, rất bất lực.
Trong đám người không biết ai lớn tiếng hô: "Mạc tiên sinh tới."
Tiếng đàm tiếu, tiếng bàn tán nháy mắt biến mất.
Mạc Trọng Huy xuyên qua đám người đến bên cạnh An Noãn, ngay cả Nghê Tuệ cũng sợ đến mức không dám lên tiếng.
Con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Nghê Tuệ, lên tiếng phân phó Trương Húc: "Trương trợ lý, có người ở Trăm Nhạc gây náo loạn, còn không báo cho an ninh lên bắt người. Nhân viên của Trăm Nhạc không phải để cho người ta tuỳ ý làm nhục."
Mạc Trọng Huy gằn từng tiếng lạnh lùng mạnh mẽ. Đám người đều tản ra, ai cũng sợ bị liên luỵ.
An Noãn đang ngớ ngẩn bị Mạc Trọng Huy kéo ra khỏi Trăm Nhạc, nhét vào trong chiếc Bentley.
Trương Húc thấy trên mặt Mạc Trọng Huy tức giận, cẩn thận hỏi: "Mạc tiên sinh, muốn đi đâu?"
"Đi Thiên Đường, gọi Thẩm Cẩm Phong đến đó."
Xe đang chạy trên đường, An Noãn mới phản ứng lại, cúi đầu nói: "Dừng xe, tôi muốn xuống xe."
Trương Húc giảm tốc độ, đang đợi Mạc Trọng Huy lên tiếng.
Mạc Trọng Huy liếc cô, lạnh lùng hừ nói: "Đến Thiên Đường."
Trương Húc lại nhấn ga, xe nhanh chóng chạy đi."
"Mạc Trọng Huy, anh muốn dẫn tôi đi đâu, tôi muốn xuống xe."
"Vừa rồi ở Trăm Nhạc, lúc bị người khi dễ, sao không thấy em giương nanh múa vuốt giống như trước mặt anh, trước mặt người đàn bà đó, ngay cả một câu em cũng không dám nói, nhìn em như vậy giống như rất muốn làm con dâu của người ta."
An Noãn im lặng, ngực co rút đau đớn.
Xe rất nhanh đến Thiên Đường, ban ngày rất im lặng. Thẩm Cẩm Phong cũng đã chờ ngoài cửa.
Thấy Mạc Trọng Huy xuống xe, anh ta lập tức đi tới, quan tâm hỏi: "Có phải có chỗ nào không thoải mái? Đã nói ngài nên ở bệnh viện tĩnh dưỡng vài ngày.."
Trương Húc liền ra hiệu bằng mắt, Thẩm Cẩm Phong mới ngậm miệng.
Mạc Trọng Huy mở cửa xe, kéo An Noãn xuống, đi vào bên trong Thiên Đường.
Thẩm Cẩm Phong và Trương Húc đi theo phía sau, cẩn thận hỏi: "Vội vã gọi tôi đến đay làm gì?"
"Đây là An tiểu thư, Mạc tiên sinh rất quan tâm cô ấy, vừa rồi bị người ta đánh sưng mặt, Mạc tiên sinh gọi anh đến xem."
Thẩm Cẩm Phong cười nhạo: "Phụ nữ của Mạc Trọng Huy cũng có người dám đánh, là ai ăn gan hùm mật gấu."
Trương Húc liếc mắt, cảnh cáo: "Anh tốt nhất không nên bát quái, cẩn thận Mạc tiên sinh."
--
Đến phòng, Thẩm Cẩm Phong làm bộ xem xét thương thế trên mặt An Noãn, nghiêm trang nói: "Bị thương ngoài da thôi, qua vài ngày sẽ hết."
Mạc Trọng Huy nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Sưng to như vậy mà nói bị thương ngoài da."
"Như vậy đi, tôi cho thuốc hết sưng, trước khi ngủ thoa lên là được."
Trương Húc nhanh miệng xen vào: "Bác sĩ Thẩm, tôi với anh đi lấy thuốc."
Trong phòng rộng lớn còn lại hai người, An Noãn chỉ lẳng lặng ngồi, trong lòng rất khó chịu. Người từng rất yêu thương cô, bây giờ hoàn toàn thay đổi. Một cái tát này giống như đánh tan đi hai mươi năm tình cảm.
Mạc Trọng Huy rót cho cô ly nước, ngồi xuống bên cạnh cô.
Thời gian từng phút trôi qua, bọn họ vẫn trầm mặc, có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của nhau.
"Người nhà của anh ta đối xử với em như vậy, em còn kiên trì muốn ở bên cạnh Thường Tử Phi sao?"
"Tôi và Thường Tử Phi quyết dinh muốn đăng ký."
Mạc Trọng Huy cười lạnh ra tiếng. Anh hận không thể một tay bóp chết người phụ nữ trước mặt.
"Mẹ của anh ta đối với em vậy, gả vào Thường gia, em có hạnh phúc sao? Em thật hạ lưu, thích bị người ta khi dễ, nhục mạ sao?"
An Noãn đứng lên, tức giận hét: "Mạc Trọng Huy, tôi trở nên như vậy, không phải do anh làm hại sao. Nếu không có anh, cha tôi sẽ không chết, tôi vẫn còn là con gái thị trưởng, bà ấy nịnh bợ tôi còn không kịp, sao có thể trước mặt mọi người tát tôi. Những khuất nhục hiện tại của tôi đều vì anh mà ra. Mạc Trọng Huy, tôi con mẹ nó người tôi ghét nhất chính là anh."
Mạc Trọng Huy trầm mặc, con ngươi sâu thẳm yên lặng nhìn cô.
Qua một hồi lâu, Mạc Trọng Huy trầm thấp mở miệng: "Muốn thế nào, em mới bằng lòng tha thứ chuyện ba năm trước đây."
"An Noãn cười nhẹ ra tiếng: "Trừ khi cha tôi sống lại."
--
Ra khỏi Thiên Đường, Mạc Trọng Huy không có ngăn cản cô.
Bất luận từng yêu như thế nào, chuyện quá khứ không thể thay đổi. Hiện tại, cô muốn tìm người yêu thương cô, không phiền không lo sống một cuộc sống bình thường.
Đứng bên ngoài Thiên Đường, An Noãn gọi điện cho Thường Tử Phi.
Anh đến rất nhanh, thấy má cô sưng to, Thường Tử Phi trầm mặc, ẩn nhẫn gằn từng tiếng: "Là ai làm em ra như vậy? Mạc Trọng Huy đánh em?"
An Noãn lắc đầu, thản nhiên giải thích: "Ở Trăm Nhạc có một người khách làm loạn không phân rõ phải trái, Mạc Trọng Huy giúp em giải vây.'
Thường Tử Phi giống nhu bị nghẹn, suốt đường đi đen mặt, một câu cũng không nói.
Về đến nhà, An Noãn lại nhốt mình trong phòng, không muốn nói chuyện.
Thường Tử Phi cũng không làm gì, nắm tay cô muốn nói gì đó nhưng lại không nói câu nào.
"Thường Tử Phi, anh lại hoài nghi em? Anh cảm thấy Mạc Trọng Huy bắt buộc em, em không muốn, bởi vậy anh ta đánh em?"
"An Noãn, anh .." Anh muốn giải thích, nhưng lời An Noãn nói lại giống những gì anh đang nghĩ.
"Thường Tử Phi, em không trách anh, nhưng thật không phải như anh nghĩ. Hôm nay em rất mệt, anh có thể để em nghĩ ngơi?"
--
An Noãn về phòng, Thường Tử Phi gọi điện cho Elle, giọng Elle đầu bên kia vang lên: "Thường Tử Phi, tôi con mẹ nó đã muốn gọi điện cho anh, anh còn là đàn ông sao? Để cho phụ nữ của mình chịu khuất nhục như vậy?"
".."
"Mẹ anh hôm nay như một người điên, đến Trăm Nhạc tát An Noãn một cái, ở trước mặt mọi người nhục mạ cô ấy. An Noãn hiền lành, tính cách tốt, rất xứng với anh, người nhà anh dựa vào đâu khinh thường cô ấy? Còn có, khi Noãn Noãn bị mẹ anh khi dễ, anh ở đâu? Tại sao người giúp cô ấy không phải là anh? Nếu tôi là An Noãn, đã sớm đá anh một cái."
Thường Tử Phi thần sắc ảm đạm.
"Thường Tử Phi, nếu như anh không có cách nào hóa giải thành kiến của mẹ anh với An Noãn, anh nên sớm chia tay với cô ấy, các người không hợp. Tôi thật không hiểu mẹ anh sao lại nhẫn tâm, khi dễ An Noãn, cô ấy là người rất đáng thương. Anh có thể tưởng tượng, ở trước mặt rất nhiều người, bị tát một cái sẽ cảm thấy ra sao? Bị rất nhiều người vây quanh chế giễu sẽ cảm thụ ra sao? Thường Tử Phi, anh nên suy nghĩ cho kỹ, chuyện này cô ấy chắc cũng không muốn nhiều lời."
--
An Noãn ngồi ở cửa sổ, nhìn cây đại thụ dưới lầu, cũng không biết sao. lúc bị Nghê Tuệ đánh cô không khóc, lúc này nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.
Cô nghĩ cô đã tìm được người tốt với cô ngoại trừ cha, cô rất muốn nắm vững cơ hội này không buông tay, nhưng trở ngại quá nhiều. Có lẻ nên buông tay, so với cô Giang Thiến Nhu thích hợp với Thường Tử Phi hơn, càng thích hợp với Thường gia.
Trước kia, khi cô điên cuống theo đuổi Mạc Trọng Huy, cha kiên quyết không đồng ý. Cha có nói, hôn nhân không phải là chuyện của hai người, mà là của hai gia đình, cô ngay cả người nhà của anh cũng chưa gặp, lại mù quáng kết hôn.
Thường Tử Phi nhẹ nhàng gõ cửa đi vào, nhìn bóng dáng gầy yếu của An Noãn bên cửa sổ, trái tim co rút mãnh liệt.
Đi đến trước mặt cô, kéo cô ôm chặt vào lòng, tim Thường Tử Phi đau đến không nói ra lời.
"Đang nhìn cái gì?"
An Noãn thản nhiên trả lời: "Không có gì, nhìn cây đại thụ bên ngoài lá cũng rơi gần hết, có chút thê lương."
"Nha đầu, anh đưa em ra nước ngoài được không? Chúng ta đăng ký kết hôn ở nước ngoài, thuận tiện hưởng tuần trăng mật, sau đó sinh cục cưng rồi về."
An Noãn mím môi, cười nói: "Đừng làm loạn, chuyện kết hôn sau này hãy nói đi, em biết anh thời gian gần đây rất bận."
Thường Tử Phi thật sự nhịn không được, nhìn chắm chằm bên má cô, đau lòng nói: "Tại sao không nói thật với anh? Cái tát này là mẹ anh đánh em."
An Noãn giựt mình, lập tức cười nói: "Không có gì đã không còn đau."
"Thực xin lỗi, mẹ anh thật mạnh tay, để cho em chịu uỷ khuất."
An Noãn ôm lấy thắt lưng anh, mặt chôn trước ngực anh, giọng có chút hoảng hốt: "Cái gì cũng đừng nói, để em ôm anh một lát."
Cô cô gắng kiếm chút ấm áp, tìm kiếm sự ấm áp giống như cha đang ôm cô.
Thường Tử Phi dùng sức ôm chặt cô, môi hôn lên trán cô.
--
Trương Húc và Thẩm Cẩm Phong đi lấy thuốc trở về, đúng lúc An Noãn lên xe của Thường Tử Phi.
"Xong rồi, An tiểu thư đã đi, hai chúng ta về trễ rồi."
Thẩm Cẩm Phong suy nghĩ gì đó nói: "An tiểu thư này chính là con gái của thị trưởng An Hồng Minh trước kia? Vết thương trên lưng cũa Mạc tiên sinh là do cô ấy làm. Không phải tôi không tin Mạc tiên sinh, nhưng nếu muốn An tiểu thư chấp nhận Mạc tiên sinh, trừ phi An Hồng Minh sống lại."
Trương Húc bĩu môi cảnh cáo: "Những lời này để Mạc tiên sinh nghe được, anh sẽ được đi gặp An Hồng Minh."
Thẩm Cẩm Phong ngậm miệng.
Hai người đi vào Thiên Đường, nghe được tiếng kêu phía sau: "Trương trợ lý, anh từ từ."
Trương Húc nghe thấy giọng của Hà Tư Kỳ liền quay lại, xoay người cung kính: "Hà tiểu thư, sao cô lại đến đây?"
"Tôi đến tìm Mạc Trọng Huy, anh ở đây, chắc là anh ấy cũng ở đây, đưa tôi đi gặp anh ấy."
Hà Tư Kỳ đi tới, mối thấy Thẩm Cẩm Phong, vẻ mặt khẩn trương: "Bác sĩ Thẩm, sao anh lại ở đây, có phải vết thương của Mạc Trọng Huy có vấn đề?"
Thẩm Cẩm Phong nhanh chóng giải thích: "Không, không có gì, Mạc tiên sinh rất tốt."
"Vậy anh đến đây làm gì?"
Thẩm Cẩm Phong nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Trương Húc phản ứng cực nhanh, lập tức đáp: "Hà tiểu thư, là như vậy, Phan quản lý ở Thiên Đường gần đây luốn choáng váng nhức đầu, Mạc tiên sinh gọi bác sĩ Thẩm đến xem anh ta, cô cũng biết, Mạc tiên sinh bình thường rất tốt với cấp dưới."
"Là như thế!" Hà Tư Kỳ như đã hiểu gật gật đầu, lạnh lùng phân phó: "Vậy anh đưa tôi đi gặp anh ấy."
Dạo này, Hà Tư Kỳ luôn dưỡng thai ở biệt thự, Trương Húc cảm thấy, chỉ cần Hà Tử Kỳ không xuất hiện, thế giới thật yên bình.
Bọn họ vào trong thang máy, Hà Tư kỳ vẫn còn hỏi: "Trương Húc, tôi có chuyện muốn hỏi anh, hôm nay anh phải nói thật với tôi, nếu không tôi nói Mạc Trọng Huy khai trừ anh."
Trương Húc cung kính nói: "Xin mời nói, nếu tôi biết, tôi sẽ nói hết."
"Rốt cuộc là anh đâm bị thương anh ấy?"
Trương Húc dừng một chút, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói sao.